Vô Diệm Vương Phi

Chương 125: Đàm phán




Hai người đi vào lều trại, nhìn những ánh mắt đang phun ra những ngọn lửa không mấy lương thiện, Long Thanh đi theo phía sau lau mồ hôi lạnh, lại nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang không chút hoang mang, bước chân nhàn nhã, khuôn mặt tuất tuyệt vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như đang đi tản bộ, điềm nhiên như không bước lên, đi đến trước mặt Mộng hoàng, dùng lễ nghi của một đại sứ cúi chào nhưng lại bị Mộng Hoàng ngăn lại:

“Hôm nay thập lục Vương gia tới đây với thân phận là một sứ giả sao?” Hắn lạnh lùng cười, ngụ ý Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cần lễ tiết.

“Đúng! Xin hỏi Hoàng thượng, chẳng lẽ có gì không ổn sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, lễ nghi của một đại sứ cũng không hãnh diện gì nên bỏ qua, thẳng lưng đứng lên, ánh mắt tràn ngập ngạo khí, khóe môi hơi nhếch lên, giống như cười mà lại không phải đang cười, vừa thanh cao vừa tao nhã, như đang coi rẻ thiên hạ, đương nhiên tính luôn cả vị hoàng thường không biết trời cao đất rộng kia!

“Nói vậy, ngươi không phải đến đây nhận tội sao?”

Mộng hoàng nhìn lướt qua ba người con trai vẫn lấy làm tự hào, nét mặt già nua, lạnh lùng nói, hắn đang muốn dùng khí thế áp đảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên , dù sao hắn cũng là vua một nước, mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên chẳng qua cũng chỉ là một Vương gia nho nhỏ mà thôi!

“Nhận tội chịu chết?”

Khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mỉa mai càng lan rộng, từ đôi môi nho nhỏ đến chiếc mũi thẳng ngạo nghễ, cuối cùng là cặp mắt lạnh lùng tà mị đến cực điểm, hai con ngươi dữ tợn, dường như Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang nghe một câu chuyện buồn cười nhất thế gian, lạnh lùng nhìn Mộng hoàng, ánh mắt đâm xuyên lòng người khiến hắn không được thoải mái.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên to gan, dám nhìn thẳng vào Hoàng thượng!”

Đại hoàng tử bước lên lạnh lùng lên tiếng, môi hồng răng trắng, cẩm bào màu vàng, nhìn qua thì chính là một đứa nhóc ăn cơm chùa.

“Hoàng thượng? Hắn là Hoàng thượng Phiên quốc, không phải Hoàng thượng của vương triều Đoan Tuấn, Hoàng thượng của quý quốc không tiếp nhẫn lễ nghi của sứ giả, bổn vương là Vương gia của vương triều Đoan Tuấn, nhìn thẳng vào hắn có gì không được?”

Hắn lạnh lùng cười, liếc xéo đại hoàng tử da thịt mịn màng, vẻ hung dữ trong ánh mắt càng đậm.

Đại hoàng tử tức giận muốn tiến lên, nhưng lại bị Mộng hoàng dùng ánh mắt sắc bén bảo lui trở về.

“Kỳ hạn ba ngày đã đến, Đoan Tuấn Mạc Nhiên , hãy nói mục đích chuyến đi này của ngươi đi!”

Mộng hoàng cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón út với Đoan Tuấn Mạc Nhiên , dường như đang gọi một con chó nhỏ, nhưng chỉ với một động tác như vây đã chọc giận Đoan Tuấn Mạc Nhiên , hắn bước lên, nhanh chóng xông tới, cả một lều trại đang nhìn chằm chằm vào hắn cũng không thấy hắn di chuyển, đến khi Mộng hoàng phát ra tiếng kêu sợ hãi, mọi người kinh ngạc há hốc miệng, trên chiếc ghế rồng đã có một người khác ngồi, là hắn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lãnh khốc như băng, mười đầu ngón tay giống như một chiếc kìm sắt đang kẹp chặt lão già không biết sống chết, đôi mắt sắc bén như chim ưng, thẳng tắp nhìn quét qua ba vị hoàng tử, khóe miệng treo một nụ cười tà ác như ác ma, từ trước đến nay đến làm việc luôn gọn gàng, lần này cũng đã nhịn đến cực hạn của hắn.

“Ngươi… ngươi không được làm xằng bậy…”

Lúc này Mộng hoàng không còn vẻ kiêu ngạo vừa rồi nữa, hắn kinh hãi thở hổn hển, lắp bắp lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, cùng lúc dùng ánh mắt trách cứ nhìn qua ba đứa con trai vô dụng.

“Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng ngươi, nhưng còn phải xem lựa chọn của ngươi đã!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, khí phách ngạo nghễ nhìn thiên hạ làm cho ba vị hoàng tử hoảng sợ mà thở gấp, bọn họ đã đánh giá thấp võ công của Đoan Tuấn Mạc Nhiên , cũng đã đánh giá cao tính kiên nhẫn của hắn, không ai nghĩ tới còn chưa nói đến hai câu thì hắn đã bắt đầu ra tay.

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?”

Quay mắt về phía mấy đứa con đang khủng hoảng, quay mắt nhìn về phía mấy chục ánh mắt của văn võ trong triều, Mộng hoàng biết mình không thể thỏa hiệp!

“Không phải uy hiếp…mà là trao đổi.”

Hắn lạnh lùng lên tiếng nhưng lời nói hoàn toàn không có ý lương thượng, dường như hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.

“Dáng vẻ hiện tại của ngươi giống như đang trao đổi sao? Chẳng lẽ quý quốc không có lễ tiết như vậy sao?”

Mộng hoàng cười âm tàn, trong lòng đã sớm muốn chém Đoan Tuấn Mạc Nhiên vạn đao nhưng vẻ mặt vẫn giữ nụ cười lạnh lùng như cũ.

“Động tác vừa rồi Hoàng thượng mới làm hình như cũng không đủ lễ tiết nha, ta đây chỉ có qua có lại mà thôi.”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng, trở lại vị trí cũ lần nữa, nhìn dáng vẻ mây trôi gió thổi của hắn, hình như chưa hề xảy ra việc vừa rồi nhưng lại khiến cho trong lòng mỗi người nặng ngàn cân, bọn họ cũng không dám xem thường Đoan Tuấn Mạc Nhiên, xem thường vương triều Đoan Tuấn nữa.

“Ừm…a…”

Mộng hoàng sợ hãi ôm lấy cổ, phẫn nộ đánh giá nam nhân đỉnh thiên lập địa trước mặt, vẻ mặt có chút xấu hổ.

“Hoàng thượng, chúng ta đàm phán thôi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi lên tiếng, thậm chí khóe miệng vẫn giữ nụ cười lễ nghi, nam nhân này chính là ác ma nha, khiến cho người ta nhìn vào mà đáy lòng lo sợ.

“Đàm phán?”

Ngẩng đầu ưỡn ngực, Mộng hoàng cao giọng nói, khôi phục lại vẻ uy nghiêm vừa rồi:

“Đây gọi là thái độ đàm phán sao?”

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên , bên ngoài lều, ngàn vạn binh sẽ vây quanh một lều trại chật như nêm cối.

“Quý quốc công chúa đã an toàn về nước, không biết Hoàng thượng ngài còn có gì không hài lòng?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không trả lời, chỉ là lạnh lùng nói, trực tiếp đưa ra đề tài đàm phán.

“Mộng Nhan đúng là đã trở lại, nhưng nó đã hết mực khuất nhục trên đất nước của các ngươi, hiện giờ mỗi tối không ngừng gặp ác mộng, khóc la mà bừng tỉnh, đường đường là một kim chi ngọc diệp của Phiên quốc ta, há lại để cho các ngươi thương tổn vũ nhục sao!”

Mộng hoàng lạnh lùng nói, vẻ mặt càng thêm âm tàn.

“Hẳn là Hoàng thượng phải hỏi trước xem đến tột cùng là công chúa đã làm gì ở quốc gia của ta, nàng ta là công chúa, kim chi ngọc diệp thì nên ngoan ngoãn ở lại quý quốc, đã đến vuong triều Đoan Tuấn thì phải tuân thủ pháp chế cùng quy củ.

Mộng Nhan công chúa lại có ý đồ làm hại Vương phi của bổn vương, bổn vương cũng không tính sổ với nàng ta, nàng ta ở lại làm người hầu trong vương phủ chính là do nàng ta cam tâm tình nguyện, nếu Hoàng thượng không tin thì có thể đối chất với công chúa!”

Hắn lạnh lùng cười, mỗi một câu một chữ đều khí phách.

“Mặc kệ thế nào, ngươi đã hại đứa con gái trẫm yêu mến nhất, tất nhiên trẫm phải lấy lại công bằng cho nó, ngươi…phải dùng cái đầu để đền tội!”

Mộng hoàng thẹn quá hóa giận, thật ra vì lí do gì không quan trọng, quan trọng là hắn muốn cái đầu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên , vương triều Đoan Tuấn thiếu Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ là một con vịt đã nấu sôi, có muốn bay cũng không bay lên nổi!

“Vương triều Đoan Tuấn của ta đã không sai, vậy tại sao phải đền tội?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng trừng lên nhìn hắn, hung ác dữ tợn đáng sợ.

“Nếu đã không có gì trao đổi, đã vậy, ngươi hãy trở về chuyển cáo với Hoàng thượng của quý quốc, trận chiến này không thể tránh khỏi!”

Mộng hoàng cười lạnh, ánh mắt hung ác tà mị, hắn cũng sẽ không cho vương triều Đoan Tuấn có bất kì thời gian chuẩn bị nào!

“Đã như vậy thì chúng ta cũng không có gì để trao đổi nữa, nhưng việc này vì Mộng Nhan mà khơi nên, bổn vương muốn dẫn Mộng Nhan đi!”

Hắn cười lạnh, điên cuồng gào thét mà đứng dậy, điểm nhẹ mũi chân, lướt gió đạp không bay lên ba thước, bóng dáng cao ngạo tựa như cầu vòng bay thẳng lên trời xanh, nhuyễn kiêm trong tay khẽ vung lên, chiếc lều dài trăm mét bất thình lình vỡ tung bay thẳng lên trời một đường dài rồi rơi xuống, Đoan Tuấn Mạc Nhiên tựa như một con bạch long, bay thẳng lên cổng trời.

“Ngăn hắn lại, đừng cho hắn chạy!”

Mộng hoàng kinh ngạc, la lối nhức đầu, ngay sau đó vài chục bóng người lướt lên không trung, nhưng vì đường kính của lều trại quá nhỏ, chỉ có thể cho một đường đi qua lại bất thình lình nổ tung, âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên, đập bể ghế rồng, đè lên thân rồng, rốt cuộc căn lều không chịu được nên rầm một tiếng vỡ ra làm vài mảnh, trong khoảng thời gian ngắn đám người bắt đầu khởi động, ngàn vạn binh sĩ gấp gáp tiến lên cứu Hoàng thượng, bóng trắng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì bay qua, hai chân đã rơi vào lãnh thổ của vương triều Đoan Tuấn.

“Lão đại!”

Long Thanh ở sau lưng vui mừng kêu to, ngồi đằng trước cùng con ngựa của hắn là một nữ tử mặc cẩm y, mái tóc dài buộc cao lên, tay bị trói, đồ trang sức rơi xuống trên lưng ngựa, không ngừng giãy giụa, bởi vì trong miệng bị nhét gì đó nên càng không ngừng ưm ưm kêu to.

“Động tác rơi rất nhẹ nhàng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, bay người qua người đang ngồi phía trên, xoay người.

“Đa tạ lão đại khích lệ, hì hì!”

Long Thanh cười tự đắc, bàn tay to không kiên nhẫn vỗ vào cái mông không ngừng giãy giụa của Mộng Nhan, cao giọng đe dọa:

“Đừng kêu nữa, kêu nữa cũng không có ai đến cứu ngươi đâu, hiện giờ ngươi đã là tù binh của chúng ta, không còn là công chúa Mộng Nhan cao cao tại thượng nữa rồi!”

Hắn dương dương đắc ý lên tiếng, rất có mùi vị đắc ý của một kẻ tiểu nhân, hai con mắt vui sướng cong lên tà mị.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ nhẹ, không để ý tới hắn, phi thẳng ngồi lên con ngựa phía trước, Long Thanh ở sau lưng không ngừng nói, dạy bảo Mộng Nhan chính là bổn phận của kẻ đi bắt tù binh.

Đi được hơn nửa ngày đường, tìm một quán trà ven đường, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mặt lạnh đi thẳng vào, Long Thanh thì nheo nheo mắt, cẩn thận tỉ mỉ bế Mộng Nhan từ trên lưng ngựa xuống, vừa mới cởi trói cho Mộng Nhan thì Long Thanh đã trúng một cái tát thật mạnh, khuôn mặt lập tức in năm ngón tay, bỏng rát đau đớn.

“Ngươi…” Hắn trừng lớn mắt, không phục mở miệng.

“Ta cái gì, ta đánh ngươi đấy, thế nào? Ta đúng là tù binh, nhưng ta cũng là công chúa, nhất là lại còn là nữ nhân, ngươi dựa vào cái gì mà đánh mông ta!”

Đôi mắt Mộng Nhan tràn ngập nước mắt ấm ức, bởi vì trên đường xóc nảy nên sắc mặt càng đỏ ửng, thấy Long Thanh nên càng tức giận đánh một cái, vừa nói vừa hung dữ đánh vào vai hắn, vẫn chưa hết hận vừa nói vừa giơ hai chân lên đá.

“Ta…”

Long Thanh trốn tránh, nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên cầu cứu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ngồi ngay ngắn trên bàn cũng không nhướn mắt lên, dường như đang rất hưởng thụ món ngon.

“Ngươi là tên thối tha, chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu!”

Nói không ngừng, trút hết mọi ấm ức cùng lo lắng mấy ngày nay, Mộng Nhan vừa đặt mông ngồi bệt xuống đất vừa giật giật vạt áo của Long Thanh, nức nở đáng thương.

“Không… phải vậy, ta chỉ nói đùa với ngươi thôi mà…”

Long Thanh thẹn thùng cúi đầu, thấy nàng khóc nên lập tức luống cuống, muốn nhấc chân bước lên an ủi nhưng lại trúng phải quả đấm của nàng, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Đủ rồi, tranh thủ thời gian ăm cơm đi, chúng ta phải mau chóng trở về nghĩ đối sách!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, chỉ một câu Mộng Nhan đã ngừng khóc, ngóc khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến lê hoa đái vũ lên, bước lên, ngồi bên cạnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên, bàn tay nhỏ bé cũng không thèm rửa, trực tiếp cầm một cái bánh bao nóng lên nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa nở nụ cười ngượng ngùng nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên .

Khẽ giật mình, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đảo mắt, vừa vặn đối mặt với vẻ mặt thẹn thùng của nàng, trố mắt vài giây, Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay sang một bên, không vui nhíu mày.

Cô đơn rủ mi mắt xuống, Mộng Nhan khẽ thở dài một hơi, nhét bánh bao trên tay vào trong miệng, hàng mi cong vút hình quạt nhẹ nhàng rủ xuống, chậm rãi che lấp vẻ ưu thương trong đáy mắt.

Long Thanh nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, cũng không vui bước lên, lấy bánh bao ngồi chính giữa hai người, bất mãn cau mày, tức giận không lên tiếng, toàn bộ thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.

“Ăn no rồi sao, chúng ta có thể lên đường rồi!”

Cuối cùng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên phá vỡ sự trầm mặc, hắn đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.

“Ta có thể hỏi một chuyện không?”

Từ đầu đến cuối trong tay Mộng Nhan cũng chỉ có một cái bánh bao, tuy bánh bao thật sự rất lớn nhưng lòng nàng cũng không đặt trên bánh bao, nàng đang trầm tư, muốn hỏi cho rõ kết quả.

“Ngươi có thể hỏi Long Thanh!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, đối với nữ nhân mình ghét hắn cũng không muốn nhiều lời, hắn để cho nàng sống đã là một ân huệ cực lớn rồi!

“Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta đến vậy sao? Ngay cả ta là một tù binh cũng không thể nói một câu?”

Nước mắt nàng rơi lã chã, từ ngày nàng bước vào vương phủ chịu tội nàng đã không còn là một công chúa ương ngạnh bốc đồng nữa rồi!

“Đúng!”

Lạnh lùng trả lời, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chưa bao giờ biết nể mặt người khác, hắn nghiêng người lên ngựa, chậm rãi đi, chờ Long Thanh đuổi theo.

Chán nản ngồi trên băng ghế dài lạnh băng, Mộng Nhan đảo mắt nhìn sang Long Thanh, Long Thanh đưa lưng về phía nàng, ăn bánh bao, uống nước trà, tựa như không có việc gì nhưng đôi mắt lạnh lùng lại dâng lên một cơn sóng động trời.

“Chúng ta đi thôi!”

Nàng nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt dịu dàng nhìn về bóng lưng phía xa.

“Được!” lạnh lùng lên tiếng, Long Thanh đứng dậy, lên ngựa, sau đó cúi đầu nhìn xuống Mộng Nhan:

“Lên đi!” Lời nói không có chút tình cảm nào.

Nhẹ nhàng nhăn nhíu mày, chửi thầm Long Thanh nhiều lần, Mộng Nhan ngước mắt nhìn hắn nhưng không lên ngựa:

“Ngươi trở mặt thật nhanh!”

Mới vừa rồi còn mang dáng vẻ hi hi ha ha!

“Ngươi không thấy khuôn mặt hung thần ác sát này thích hợp với ta hơn sao?”

Hắn dương dương tự đắc nhướn đôi mày rậm, cười lạnh nói, dáng vẻ của hắn xác thực là đủ âm tàn lãnh khốc, nếu so với vẻ mặt giả vờ nũng nịu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì còn có sức thuyết phục hơn.

“Nhưng mà ta không thích ngươi như vậy!”

Mộng Nhan lạnh lùng nói, nàng ghét nam nhân vô tình!

“Nhưng mà không phải từ đầu đến cuối lão đại đều trưng ra bản mặt như vậy sao, ta thấy ngươi rất thích nhìn mà!”

Lời của hắn mang theo một chút trào phúng.

“Hắn là hắn, ngươi là ngươi, ngươi không phải hắn, hắn không phải ngươi!”

Hai tay không kiên nhẫn chống bên hông, Mộng Nhan thở phì phì nói, đôi mắt xếch hung ác trợn trắng lên.

“Ta biết rồi, ta cũng không muốn trở thành hắn!”

Long Thanh cũng thở phì phì xoay mặt đi, không thèm nhìn nàng nữa, kéo nàng lên ngựa như một con gà con.

“Ngươi buông tay ra, ta có nói ta muốn ngồi cùng một con ngựa với ngươi sao?”

Nàng bị thái độ lạnh băng của Long Thanh chọc giận, đây đã là lần thứ hai hắn bày cái bộ mặt lạnh lùng ra cho nàng xem!

“Hiện tại ngươi là tù binh, không có lựa chọn, chờ phụ hoàng ngươi lui binh, mang vàng bạc châu báu đến đổi ngươi về thì ngươi có thể tiếp tục làm công chúa tha hồ mà diễu võ dương oai!”

Long Thanh lạnh lùng nói, không để ý đến tiếng kêu la của nàng, hai chân dùng sức, con ngựa hí lên một tiếng, chẫm rãi rời đi.

“Ngươi là tên thối tha!” nàng hận đến nghiến răng, nắm lấy cánh tay Long Thanh hung hăng cắn một ngụm, hắn chỉ hơi nhíu mày, nhịn xuống, vẫn tiếp tục hành trình.

Không hề thét lên, không hề vươn tay đẩy nàng ra, Mộng Nhan hầm hừ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lại đột nhiên phát hiện ra từ góc độ này nhìn sang, một bên mặt của Long Thanh như đao gọt, ngũ quan góc cạnh, bởi vì góc cạnh nên ngũ quan lại càng lạnh lùng rồi lại rất thanh cao sang trọng, ý vị mà ưu nhã, một luồng hơi thở nam nhân nồng đậm bao vây nàng, lòng nàng rung động, bàn tay nhỏ bé trèo lên cánh tay hắn.

Long Thanh không cười, tuy thiếu mất vẻ điên cuồng cùng ngang ngạnh ngày thường nhưng lại có một chút đỉnh thiên lập địa của một nam nhân, cao lớn vĩ đại, nàng nhìn thấy mà không kìm được trái tim nhộn nhạo.

“Nhìn cái gì?”

Tuy cố gắng duy trì khuôn mặt lãnh khốc nhưng ánh mắt của nữ nhân kia quá nóng bỏng, thiêu cháy khiến lòng hắn bất ổn, hắn lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt ngang theo một vẻ ngượng ngùng đã bán rẻ tâm tình của hắn.

“Nhìn ngươi đấy!”

Mộng Nhan vui cười, cái đầu nhỏ tiến lại gần hơn, nâng khuôn mặt trắng nõn lên dường như muốn dán lên mặt hắn.

Vươn bàn tay to lớn ra, hung hăng đè đầu Mộng Nhan xuống, Long Thanh không vui nói:

“Ngươi chặn mất tầm mắt của ta!” Trái tim lại nhảy lên thật mạnh vì hơi thở nóng rực phun lên mặt hắn.

“Long Thanh!” Mộng Nhan ôm đầu không vui kêu to, cái gì chứ, dám tùy tiện sờ đầu nàng.

Không lên tiếng, sống lưng thẳng tắp, hai con ngươi nhìn về phía trước, Long Thanh tựa như một tín đồ Cơ Đốc giáo thành kính, hai tai không nghe thấy thế sự bên ngoài, hai mắt cũng không nhìn thấy nữ nhân như hoa kia!

Bàn tay nhỏ bé xoa nắn lồng ngực hắn, thân thể của hắn không khỏi cứng đờ, đôi mắt bị ép cúi xuống nhìn Mộng Nhan:

“Làm sao?”

Hắn gắt gỏng lên tiếng, cố gắng kìm nén nhịp đập trái tim mình.

“Ta đang nhìn xem có phải ngươi đang động lòng không!”

Nàng lạnh lùng cười, người không được như ý thường tìm chuyện gì đó để làm, huống chi bây giờ nàng đang bị người khác đả kích!

“Ta không phải tử thi, tất nhiên sẽ động lòng!”

Long Thanh không kiên nhẫn nói, lạnh lùng đẩy tay nàng ra, thúc ngựa chạy thật nhanh, dùng tiếng gió gào thét luốt qua để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng.

“Long Thanh, ngươi có đồng ý lấy ta không?”

Mộng Nhan chuyển khuôn mặt nhỏ nhắn qua, cách Đoan Tuấn Mạc Nhiên rất gần, bên tai của nàng dường như có thể nghe thấy tiếng vó ngựa của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Hả?”

Kinh ngạc, Long Thanh há hốc miệng, thân thể cứng còng nhoáng cái đã lung lay, thiếu chút nữa ngã xuống từ trên lưng ngựa.

“Ngươi nói cái gì?”

Hắn vội vã hỏi, con ngựa chạy quá nhanh, dường như hắn cho là mình đang nghe nhầm.

“Không có gì!”

Lạnh lùng trả lời, Mộng Nhan ngước mắt lên, ánh mắt thất vọng khó nhận thấy, trái lại, Long Thanh ngồi sau lưng lại ấm ức bĩu môi, a a a, kích thích chết người!