Vô Định Trường An

Chương 50: Chương 50





Không lâu sau, Vương Hấp Nhạc cùng Uyển Nương liền cũng đến thư phòng, hai người đều là nước mắt lưng tròng, vừa vào cửa thư phòng Uyển Nương liền lôi kéo nhi tử trực tiếp hướng ba người quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Uyển Nương đa tạ ân cứu mạng Công chúa điện hạ, Tiêu Tướng quân, đời này không có gì báo đáp, kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp đại ân đại đức của hai vị!"
Vương Hấp Nhạc cũng cúi đầu cảm kích nói: "Điện hạ, Tướng quân đại ân, Hoàn Tử nguyện đem hết toàn lực báo đáp!"
"Phu nhân mau mau đứng lên." Tiêu Vô Định tiến lên hai bước nâng nàng cùng Vương Hấp Nhạc dậy, mỉm cười nói: "Ta một thân một mình, cùng sư tỷ sống nương tựa lẫn nhau, có thêm Hoàn Tử cũng thêm náo nhiệt, ta xem hắn như đệ đệ nếu ngài không ngại, ta gọi ngài một tiếng Uyển di được không?"
"Tướng quân chiết sát thϊếp thân." Uyển Nương rưng rưng nói,trong lòng vui mừng vỗ về vai nhi tử của chính mình, hơn nửa năm không thấy, hắn cao lên rất nhiều, cũng rắn chắc rất nhiều, cả người nhìn tinh thần không tệ, nghĩ đến đều là Trấn Bắc Tướng quân chỉ dạy tốt."Có thể gặp gỡ ngài là phúc phận của hai mẹ con chúng ta,có lẽ kiếp trước đã tu luyện không ít nếu như có cơ hội nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài cùng Công chúa điện hạ, nào xứng với một tiếng Di của ngài đây?"
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà cười cười dời bước tiến lên, nói: "Ngài không cần khách khí, Hoàn Tử này rất được người ta yêu thích, không nói Tiêu Tướng quân, liền bản cung cũng yêu thích vô cùng, ngài vừa là trưởng bối, tự nhiên nên gọi một tiếng "di."
Ôn Nguyên mỉm cười tiến lên phụ họa nói: "Đúng nha, đều là người của mình, chúng ta không nói những lễ nghĩa kia."
Thấy ba người đều lên tiếng như vậy, cự tuyệt nữa liền có chút không biết điều, từ trong miệng nhi tử nói cũng biết mấy vị này đều không lưu ý những lễ nghĩa này, Uyển Nương lập tức hướng ba vị hành lễ nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Nghe vậy, ba người nhìn nhau cười, cùng nhau kêu uyển di, Ôn Nguyên cười nói: "Không bằng đi nhà ăn đi, ta cho người chuẩn bị chút đồ ăn, bữa tối vẫn chưa ăn bây giờ cũng thấy đói bụng."
"Sư tỷ vừa nói ta cũng thấy có chút đói bụng, không bằng đi nhà ăn, trước tiên dùng chút đồ ăn khuya?" Tiêu Vô Định nhìn về phía Chu Cẩm Hà, hỏi dò.
Vừa nghe nói như thế, Chu Cẩm Hà cũng cảm thấy có chút đói bụng, liền gật đầu, nói: "Cũng được." Dứt lời liền dẫn đầu cất bước, cả đám đi theo nàng hướng về phía nhà ăn đi.
Bữa ăn rất nhanh đã xong,để hạ nhân dọn chén dĩa, mấy người vẫn ngồi tại chỗ, Tiêu Vô Định thở dài một tiếng mở miệng: "Uyển di, Lãm Nguyệt Lâu đề phòng nghiêm ngặt mà lai lịch cũng không nhỏ, bây giờ còn chưa thể đón ngài ra ngoài còn phải oan ức ngài chút thời gian nữa."
Uyển Nương khẽ mỉm cười, quay đầu sờ sờ đầu con trai của chính mình, thoải mái nói: "Tướng quân ngài đã cứu Hoàn Tử ta liền yên tâm rồi, mệnh của ta có chết cũng không đáng tiếc, chỉ hi vọng Hoàn Tử theo Tướng quân có thể có tiền đồ chút, cũng coi như không có lỗi với cha hắn trên trời có linh thiêng."
Câu nói này được nói ra, lại làm Hoàn Tử đỏ cả vành mắt,hắn vội gọi "Nương"".
"Nói gì vậy, bản cung sớm muộn gì cũng đưa ngài từ Lãm Nguyệt Lâu đi ra,nơi đó đã dơ bẩn đến mức này mà vẫn tồn tại ở kinh thành lâu như vậy, sớm muộn cũng cho nó cùng chủ tử phía sau đồng loạt rơi đài." Chu Cẩm Hà tuy rằng ngữ khí nhàn nhạt, nhưng khí thế kia không thể nghi ngờ, để mấy người đang ngồi ở đây cũng không có một tia hoài nghi Công chúa điện hạ chỉ nói suông mà thôi.

Nói tới chỗ này, Uyển Nương đột nhiên nhớ tới trước đó vài ngày Thập Tam mới vừa tìm tới nàng thì tựa hồ là có chuyện gì khác, liền hỏi: "Điện hạ, Tướng quân, Lãm Nguyệt Lâu có vấn đề sao? Ta phát hiện người thϊếp thân kia đi Lãm Nguyệt Lâu có vẻ là có chuyện quan trọng gì đó phải không?"
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định liếc mắt nhìn nhau, thấy nàng khẽ gật đầu, xem ra hai người suy nghĩ giống nhau, liền nghiêm mặt nói: "Thực không dám giấu giếm Uyển di, Thập Nhị Thập Tam đi Lãm Nguyệt Lâu là vì điều tra cái chết của một vị kỹ nữ tên Trầm Bích.

Trước đó vài ngày Ngô Ức cấu kết Nội Các Đại Học Sĩ Phó Nham vụ án này có lẽ Uyển di cũng nghe thấy, bản cung cùng Tiêu Tướng quân cảm thấy trong đó có kỳ lạ, trước đây không lâu ta cứu được nhi tử Phó Nham là Phó Thanh Thời, hắn thẳng thắn nói ra là bởi vì hắn ở Lãm Nguyệt Lâu đã tạo ra cái chết của Trầm Bích, mới để Thừa tướng bắt được nhược điểm mà uy hϊếp Phó Nham cùng Ngô Ức thông đồng làm bậy,nhưng nếu như hiện giờ thì chỉ là vu khống, không có chứng cứ thì không thể làm cho chân tướng rõ ràng được.

.

."
"Cái gì? ! Lãm Nguyệt Lâu là của Thừa tướng đại nhân?" Uyển Nương kinh hãi đến biến sắc, làm sao cũng không ngờ tới đệ nhất thanh lâu ở kinh thành lại do bách quan đứng đầu mở.
"Ừm, Lãm Nguyệt Lâu nhìn như hỗn tạp nhưng thực tế tình báo cũng không tệ, Thập Nhị cùng Thập Tam lâu như vậy vẫn không thu hoạch được gì." Tiêu Vô Định gật đầu, trầm giọng đáp, mặt lại giãn ra cười nói: "Cũng may là thấy ngài, cũng không uổng công mấy ngày nay gian lao."
"Ở Lãm Nguyệt Lâu rất nhiều chuyện cũng chỉ có mấy tên quản sự biết được, như Chi Nhiễm cô nương là kỳ nữ đầu bảng thật ra lại biết được rất nhiều chuyện, người bình thường còn tưởng là nàng cái gì cũng không biết.

.


.

dù sao ta cũng đang ở bên trong Lãm Nguyệt Lâu, so với Thập Nhị cùng Thập Tam hoá trang thành khách nhân tìm hiểu sẽ thuận lợi hơn."
"Như vậy thì quá tốt! Chỉ có điều Uyển di phải cẩn thận nhiều hơn, bản cung sẽ phái Thập Nhị âm thầm đi theo che chở ngài, nếu việc này được tra ra,sẽ một lưới bắt hết Lãm Nguyệt Lâu , ngài cũng có thể sớm ngày thoát ly khỏi nơi đó." Chu Cẩm Hà nghe vậy, dịu dàng nở nụ cười, đáp lại Uyển Nương.

Có Thập Nhị đi theo bảo vệ sẽ không có sự cố gì sảy ra, vạn nhất bị phát hiện liền trực tiếp đem người ra ngoài, tuy sẽ đánh rắn động cỏ nhưng đến cùng không thể nguy hiểm tính mạng Uyển Nương .
Mấy người dùng ăn khuya xong canh giờ cũng không còn sớm, Chu Cẩm Hà đi theo ám đạo trở về phủ, Tiêu Vô Định đêm nay ngủ lại Ôn phủ.

Cách hừng đông không còn mấy canh giờ, thời gian còn lại vẫn để cho Uyển Nương cùng Hoàn Tử gặp nhau hàn huyên mới phải.
Ôn Nguyên lúc trước mua lại tòa nhà này thì nàng đã chuẩn bị gian phòng cho sư phụ cùng sư muội , đều theo sở thích của hai người mà bố trí,viện sư phụ bây giờ tất nhiên là không cần, A Tiêu cũng có phủ của riêng mình, viện kia cũng đã dựng xong sau này chỉ việc chuyển qua, tối nay đúng là phát huy được tác dụng.
Tiêu Vô Định vừa rửa mặt xong, liền nghe được tiếng gõ cửa: "A Tiêu, là ta."
Vừa mở cửa liền thấy sư tỷ đang cười tủm tỉm ngoài cửa, Tiêu Vô Định vội cho nàng đi vào, tiện tay thay nàng cởϊ áσ choàng, mang chút ảo não: "Muộn như vậy,trời lại lạnh, sư tỷ làm sao còn đi ra ngoài? Có chuyện thì để Thần nhi đến gọi ta là được, lỡ như bị trúng gió sư phụ lại phạt ta."
"Chỉ vài bước như thế không sao hết." Ôn Nguyên mỉm cười, đến một bên lò lửa ngồi xuống, mặt mày mang theo ý cười, còn có mấy phần chế nhạo,nói: "Làm sao? Điện hạ đem chồng tranh kia lấy đi, vẫn còn muốn cùng điện hạ tương kính như tân?"

Không nói thì thôi, nói đến chuyện này Tiêu Vô Định lại dở khóc dở cười, nàng rót trà nóng ra cười khổ nói: "Sư tỷ, ngươi hôm nay là cố ý đúng không? Ngươi lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy?"
"Ta liền coi như ngươi là cảm tạ ta." Ôn Nguyên nháy mắt xinh đẹp kia mấy cái, tiếp nhận trà nàng đưa tới ,nhấp môi uống một chén trà vào bụng, lúc nãy trên đường lại đây lạnh đến tay chân cóng cả đi bây giờ liền ấm áp lên một chút, nàng giương mắt nhìn về phía Tiêu Vô Định, nói: "A Tiêu,sao phải khổ như thế chứ? Nếu đã yêu thích lẫn nhau , hà tất bỏ lỡ nhau đây?"
"Không bỏ qua thì có thể làm sao? Ta không có cách nào khác." Tiêu Vô Định ngồi xuống bên cạnh nàng, khóe miệng miễn cưỡng cười, nàng làm sao không muốn cùng điện hạ phượng hoàng vu phi,cầm sắt hòa minh kia chứ, nhưng làm sao có thể?"Sư tỷ ngươi không phải không biết, tuy ta cùng nàng bây giờ tình đầu ý hợp, nhưng ta gạt nàng như vậy nếu như nàng biết được, nhất định hận ta tận xương, nếu là gạt không cho nàng biết được thì ta lại thấy không yên lòng?"
"Nếu như vậy, ngươi liền cam tâm? Điện hạ lại cam tâm? Nàng hôm nay lấy đi những bức tranh kia, rõ ràng là có ý đối với ngươi , dù cho không biết ngươi chính là Trường An nhưng nàng vẫn động tâm với ngươi, trong đầu luôn nhớ nhung ngươi lâu như vậy, bây giờ trong hàng ngàn tuấn kiệt nàng lại một mực vừa ý ngươi,duyên phận như vậy , ngươi còn muốn bỏ qua sao?" Ôn Nguyên nắm tay nàng, thở dài nói: "Nếu muốn ngươi oán , vì sao không thể cho nàng thật nhiều tốt đẹp? Cũng cho mình chút hạnh phúc a.

.

.

A Tiêu, ngươi biết, ta cùng sư phụ mong ngươi có thể bình an vui vẻ."
Tiêu Vô Định nắm tay nàng, ánh mắt hướng về lò lửa đang thiêu đốt than củi kia không nói nữa.

Trong lòng nàng có ngàn vạn câu nói muốn nói với điện hạ , nhưng quay đầu lại nhìn thấy điện hạ thì nàng lại chỉ có thể khẽ mỉm cười, đem thiên ngôn vạn ngữ nuốt hết vào trong bụng, giống như hạt sen vậy bề ngoài ngăn nắp,trơn mịn, nhưng nội tâm cay đắng không ngớt.
"A Tiêu, sư tỷ nhiều năm như vậy tuy chưa bao giờ động tâm với người nào cũng không biết yêu một người là tư vị gì, ta cũng chẳng biết lúc nào mới có thể gặp được một người như vậy, nhưng ngươi không ta, cõi đời này người vô vàn, có thể gặp một người để yêu thương thật không nhiều? Ngươi từ nhỏ đã gặp được một người như thế , tuy đều là nữ tử nhưng hai bên tình nguyện, thật sự chỉ vì chút cố sự liền muốn từ bỏ? Ngươi năm đó đã nói cùng sư phụ mạng ngươi là do ngươi không phải do trời, làm sao cùng điện hạ lại muốn mặc cho số phận?"
Thấy nàng im lặng không lên tiếng, Ôn Nguyên biết được những lời nàng nói người sư muội này ít nhiều cũng lọt vào tai, chỉ là việc này trọng đại nàng phải cẩn thận ngẫm lại.


Thấy như thế vừa nói xong lời này, Ôn Nguyên liền đứng dậy, bóp bóp vai nàng, mỉm cười nói: "Ta trở về phòng, ngươi tự mình nghĩ đi."
Tiêu Vô Định trong lòng rối loạn một đoàn, đứng dậy thay nàng phủ thêm áo choàng rồi đưa nàng ra ngoài, trực tiếp tắt nến nằm lên trên giường, giờ đã là canh ba xung quanh yên lặng như tờ, lọt vào tai chỉ tiếng gió mơ hồ.

Nàng nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh Chu Cẩm Hà từ nhỏ đến nay, một cái nhíu mày một nụ cười.

Giai nhân vào mộng, nhưng lại làm nhiễu loạn tâm thần, khiến người ta trằn trọc trở mình trắng đêm khó ngủ.
Trong tẩm điện Công chúa phủ , Chu Cẩm Hà tắm rửa xong, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, Phi Nhi đứng ở sau lưng nàng thay nàng lau mái tóc dài như mực kia,nữ tử trong gương đồng mặt mày tinh xảo, không có phấn trang điểm, dù là đang nhắm mắt nhưng quý khí hoàng gia cũng hiển lộ không thể che giấu.
Phi Nhi cẩn thận động tác trên tay, mở miệng nói: "Điện hạ, tranh các tiểu thư ta đặt ở thư phòng, sáng sớm ngày mai liền phái người đưa về từng quý phủ."
"Ừm." Chu Cẩm Hà đáp nhẹ, trong lòng suy nghĩ của chính mình.
Phi Nhi thấy điện hạ như vậy, liền biết trong lòng nàng có chủ ý, mỉm cười hỏi: "Điện hạ, đã đổi ý?" Trước đó vài ngày đối với Tiêu Tướng quân như vậy, hôm nay lại đem tranh bà mối đưa cầm về, điện hạ chưa bao giờ làm việc vô căn cứ, nếu làm,...!nghĩ đến có lẽ là đã đổi chủ ý rồi.
"Ừm, đổi ý." Chu Cẩm Hà nghe vậy, mắt phượng mở ra,ánh sáng thâm thúy: "Thay vì để người khác hối hận, không bằng trước tiên nắm trong lòng bàn tay."
Tay thon dài nhẹ mở hộp gỗ đựng trâm gài tóc kia, tinh tế đánh giá ngọc trâm, đầu ngón tay khẽ vuốt qua cảm nhận ôn hòa lành lạnh.

Công chúa đã dùng qua mấy lần nhưng nàng vẫn cảm thấy Tiêu Tướng quân dùng tất nhiên đẹp hơn .
Nàng đem hộp một lần nữa khép lại, đứng dậy hướng về bên giường nhàn nhạt phân phó: "Ngày mai đi dạo mấy điếm trang sức trong kinh một chút.".