Võ Động Thiên Hà

Chương 330: Chủ động xuất kích





Đối với thế giới này mà nói, nữ tử trước khi bái đường thành thân mà có con, đây là một chuyện rất không tốt đẹp, tuy rằng rất nhiều lúc cũng là vì nguyên nhân tình thế bức bách.

Nhưng chuyện như thế này đối với nữ tử mà nói, vẫn rất xấu hổ khó mở miệng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đối với Vân Thiên Hà, Vệ Thanh Thanh có thể ngay trước mặt hắn nhắc tới chuyện hôn nhân, điều này đã nói rõ một việc, nàng đã thừa nhận quan hệ đối với Vân Sách.

Về phần trong chuyện này đã xảy ra điều gì, vì sao lại liên lụy tới nhân tố Vệ thị bị diệt tộc, Vân Thiên Hà nghĩ nhất thời nửa khắc Vệ Thanh Thanh sẽ không thể nói rõ ràng cho hắn nghe, hơn nữa tâm tình của nàng lúc này quá mức không ổn định, Vân Thiên Hà không dự định vội vàng hỏi chuyện về Vân Sách, ảnh hưởng xấu tới tâm tình của nàng.

Suy nghĩ một chút, trước tiên nên để một đoạn thời gian ổn định, để Vệ Thanh Thanh có thể thích ứng được, sau đó hắn sẽ tìm thời cơ thích hợp nói chuyện với nàng, hơn nữa hiện tại đám âm hồn bất tán Hắc Thần Bang lại phái người đuổi tới, cũng không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.

Vì vậy, Vân Thiên Hà đơn giản nói với Vệ Thanh Thanh về Đường Linh Toa nằm trong phòng, đồng thời giới thiệu Thiên Mang Ô.

Nhắc tới Thiên Mang Ô, thần tình Vệ Thanh Thanh rất cổ quái, nhưng đối với Đường Linh Toa nằm trong phòng, nghe Vân Thiên Hà nói nàng là thê tử hắn, đang bị trọng thương, Vệ Thanh Thanh có vẻ rất để bụng. Kỳ thực, trong lòng nàng đã chấp nhận người chất nhi trước mắt này, tự nhiên đối với chất tức (cháu dâu) tương đối quan tâm nhiều một chút.

Vân Thiên Hà thấy Vệ Thanh Thanh đã triệt để buông tâm tình cảnh giác đề phòng, lúc này mới yên tâm!

Sau đó lại dặn dò Thiên Mang Ô vài câu, nhìn thoáng qua Đường Linh Toa nằm trong phòng, liền bước ra khỏi bí thất ngầm.

Trực tiếp gọi Vân Bôn, xoay người lên ngựa, rồi giục ngựa chạy về phía đám địch nhân cách đó gần một trăm dặm.

Vân Thiên Hà chưa bao giờ thích bị động nghênh địch, lần này, hắn muốn chủ động xuất kích.

Hơn ba mươi dặm, hơn mười hán tử cưỡi ngựa mặc hắc y, sau lưng mặc áo choàng, thêu tiêu chí kim lang, sát khí nghiêm nghị, vây xung quanh hai vị lão giả, cả đoàn người giống như tật phong chạy về phương bắc.

Nhìn hai vị lão giả này, trừ cách ăn mặc của họ thoáng có chút khác nhau ra, tướng mạo cư nhiên giống nhau như đúc, đều là tóc bạc râu bạc, da hơi có chút tái nhợt, nhãn thần sát khí bức người, tinh quang lóe ra, nhìn qua chính là một đôi huynh đệ song bào thai.

Hai người này chính là Song Lang Trưởng Lão trong Hắc Thần Bang, thực lực đều đạt tới Tiên Thiên đỉnh phong, nhất là hai huynh đệ này tâm ý tương thông, cho dù đối mặt với một vị cao thủ cấp Tông Sư sơ kỳ cũng không rơi vào hạ phong, thực lực cường hãn, vì vậy địa vị của bọn họ trong Hắc Thần Bang rất cao, được đặt biệt danh Hắc Thần Song Lang, chỉ dưới một mình bang chủ.

Bất quá lần này hai vị Song Lang Trưởng Lão đến phương bắc tìm kiếm một tên tiểu tử làm cho Hắc Thần Bang đau đầu không ngớt, mà trong lòng Song Lang Trưởng Lão cực kỳ không tình nguyện, từ biểu tình luôn luôn ẩn tàng sát khí bất mãn trên đường của bọn họ là có thể nhìn thấy được một ít mánh khóe.

Đi trên đường, đệ đệ Ngân Lang trong Song Tử Trường Lão mở miệng trước, nói:

- Ca ca, huynh đệ chúng ta thật vất cả mới tìm được một bộ công pháp cao thâm, chuẩn bị bế quan nghiên cứu, đột phá bình cảnh, thế nhưng bang chủ lại sai chúng ta đi đối phó với một tên tiểu tử chưa dứt sữa, việc này huynh thấy thế nào?

Ca ca Kim Lang trong Song Lang Trưởng Lão nói:

- Trong bang hiện tại đã có bốn vị đường chủ, hai vị đà chủ, còn có một vị trưởng lão thực lực không hề thấp hơn từng người trong huynh đệ chúng ta chết trong tay tiểu tử đó, còn có con thứ ba của bang chủ, cừu hận này càng kết càng sâu, trải qua thời gian truy sát dài như vậy, thế nhưng vẫn không thương tổn được một cọng lông của tên tiểu tử đó, đệ cho rằng chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa thôi sao? Không cần đến chúng ta phải đích thân ra tay? Đệ đệ, tiểu tử này không thể coi thường được!

Ngân Lang nói:

- Đại ca, ý tứ của đệ là nói chuyện này đã tiết lộ cho Vu Thần Miếu biết, thế nhưng lão bất tử cư nhiên không có động tĩnh, chỉ cung cấp một chút đầu mối, mắt nhìn chúng ta truy sát tiểu tử kia, bọn họ đây là muốn làm ngư ông a!

- Đệ đệ, đệ đừng quên sau Vu Thần Miếu còn có một Vu Thần Tông, Vu Thần Tông thế mạnh, xa không phải là Hắc Thần Bang chúng ta có thể chống lại được, lần này bang chủ có thể liên lạc được một cỗ thế lực càng mạnh, chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện này, đến lúc đó có cỗ thế lực này tương trợ, Vu Thần Tông sớm muộn gì cũng sẽ là vật trong lòng bàn tay chúng ta, chúng ta chỉ cần lấy đầu tên tiểu tử đó xuống là được!

Hí….

Ngay lúc hai huynh đệ đối thoại với nhau, lúc này phía trước có mấy kỵ mã đột nhiên mất móng trước, tựa hồ đã chạm phải cạm bẫy nào đó, ngựa tê rống đau đớn, tiếp tục lao về phía trước, kéo theo người ngồi trên lưng té lăn trên mặt đất.

- Dụ!

Mấy người phía sau nhìn thấy thế, trong lòng hơi kinh hãi, lập tức kìm dây cương lại, Kim Lang trưởng lão lớn tiếng quát:

- Vi hương chủ, ngươi đi trước điều tra một phen, xem phía trước còn có cạm bẫy!

- Rõ!

Vi hương chủ lên tiến, liền xuống ngựa, mang theo vài người điều tra cẩn thận trên mặt tuyết, hồi lâu chạy về bẩm báo nói:

- Kim Lang trưởng lão, phía trước không hề phát hiện ra cạm bẫy, các huynh đệ giẫm lên bẫy cũng không giống như con người tạo thành.

- Tiếp tục đi về phía bắc, chỉ cần là địa phương có người, đều không thể bỏ qua lục soát!

Kim Lang trưởng lão phân phó một tiếng, bang chúng lần thứ hai khởi hành, chỉ là khi bọn họ chạy được ước chừng năm dặm, lúc có ngựa giống như chạm phải bẫy, mấy thớt ngựa quỵ thân hất văng người cưỡi trên lưng xuống.

- Vi hương chủ, tiếp tục tra xét, nhìn xem rốt cuộc là nguyên nhân gì, lão phu chung quy cảm giác có cổ quái!

Trong lòng Kim Lang trưởng lão lúc này cảnh giác, tinh thần đã có chút giận dữ, còn chưa nhìn thấy mục tiêu mà phe mình đã chịu tổn thất sáu con ngựa.

Tuy rằng chuyện ngoài ý muốn này cũng không mang tới thương tổn về người, không người nào không phải cao thủ, thế nhưng ngựa lại bị chết mất vài con, những người bị chết mất ngựa không thể chạy bộ theo, đành ngồi cùng một con ngựa với người khác, cứ tiếp tục như vậy, tốc độ của bọn họ rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Tại địa phương có cạm bẫy thứ hai, tiếp tục tổn hại mấy con ngựa, như vậy đội ngũ đã tạo thành mấy người không có ngựa, chỉ có thể dùng chân chạy bộ, nhìn có vẻ phi thường ảo não.

Vị Vi hương chủ kia dẫn người tra xét, bọn họ vẫn không hề phát hiện được điều gì dị thường, trong cái cạm bẫy chỉ có một ít nước tuyết, bọn họ không tìm được đầu mối gì, liền quay trở về bẩm báo:

- Trưởng lão, những cạm bẫy này đều bị tuyết đọng bao trùm, trên tuyết đọng cũng không có bất luận vết tích nào, hơn nữa không tìm được đầu mối do con người bố trí, đều là một ít nước tuyết, thuộc hạ phát hiện đất hoang không ổn định, có thể tạo thành bẫy cũng là bình thường.

Kim Lang trưởng lão nhíu mày, trầm ngâm nói:

- Có cạm bẫy là bình thường, thế nhưng xuất hiện nhiều lần như vậy thì cổ quái rồi!

Ngân Lang trưởng lão nói:

- Ca ca, không bằng để một đội mười người đi trước tiên phong, chia làm hai đường tra xét, nếu như đều có cạm bẫy mà nói, như vậy tự nhiên có người nhằm vào chúng ta, chúng ta cẩn thận là được. Thế nhưng nếu chỉ có một đường có, như vậy nói rõ nhất định có chuyện, chúng ta cũng có thể kịp thời phòng bị, mà không rơi vào thế bị động!

- Uhm, như vậy cũng được!

Kim Lang trưởng lão gật đầu, liền lập tức phân phó hai vị hương chủ dẫn theo năm người, chia làm hai đường đi về phía trước tra xét. Đoàn người bọn họ đi phía sau, bởi vì đã có một số người không ngựa phải đi bộ, chỉ có thể chạy chậm.

Nhưng mà…

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, một đội năm người bên trái, khi bọn họ chạy điều tra được bảy dặm, nghĩ không phát hiện điều gì dị thường, liền chuẩn bị quay trở về hồi báo tình huống.

Chỉ là khi bọn họ còn chưa quay đầu ngựa lại, lúc này đột nhiên một đạo hình bóng màu xanh giống như mị ảnh trên tuyết địa mang mang, hành động cực nhanh, thực giống như linh linh bay lượn trên mặt đất tuyết trắng, mạnh mẽ bắn thẳng về phía bọn họ.

- Đề phòng!

Lúc đội ngũ này phát hiện điều dị thường, đều đề phòng, hương chủ hét lớn một tiếng, lập tức rút trường đao ra.

Nhưng mà khi đạo bóng hình màu xanh giống như thiểm điện nhảy tới, tại lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, một đạo ngân mang giống như thiểm điện từ chân trời phóng xuống, sắc bén cấp tốc không gì sánh được, ẩn chứa đầy khí tức tử vong.

Đương...

Trong con ngươi của vị hương chủ kia chiếu rọi một đạo ngân mang lao về phía hắn, theo bản năng mạnh mẽ nâng trường đao trong tay ngăn cản, lúc này liền phát sinh một âm thanh vang vọng, trường đao theo âm thanh đứt đoạn, thân thể vị hương chủ ngồi trên ngựa cứng ngắc, đã giống như một con rối.

Lúc này những người khác hồi phục lại tinh thần, thấy hương chủ cứng đờ người, trường đao trong tay đã bị chặt đứt, đề phòng ngưng thần, tụ thành một đoàn, tại thời điểm một màn vừa rồi phát sinh, bọn họ đã phát hiện được địch nhân, đó là một thanh niên anh tuấn có đôi mắt lạnh lùng, toàn thân phóng ra sát khí nồng đậm. Không ai khác chính là Vân Thiên Hà.

Phịch…

Ngay lúc bốn người còn lại ngưng tụ tinh thần cao độ phong ngự, vị hương chủ kia đột nhiên từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, thân thể giống như một khối băng vỡ thành hai nửa, mọi người vừa thấy, không khỏi hít sâu một ngụm khi lạnh, đã bị phân thần.

Mà ngay tại lúc bọn họ phân thần, lúc này Vân Thiên Hà cấp tốc chuyển mã chạy tới, Vân Bôn phóng đi như điện, Vân Thiên Hà cầm Vân Tru trong tay, thân kiếm Vân Tru lóe lên quang mang màu bạc, quang mang lóe lên đến cực hạn, gai mắt không gì sánh được.

Hình như theo sự biến hóa của tâm tình chủ nhân, Vân Tru tựa hồ cũng trở nên cực độ khát vọng thôn phệ linh phách địch nhân, dưới tình thế chủ nhân huy động, mang theo thanh âm rung động, huyễn hóa thành một đạo cự nhận, ẩn chứa uy áp ý chí cường đại, bễ nghễ thiên địa, thôn phệ địch nhân.

Ong…

Một tiếng kiếm rung âm u giống như thanh âm tử vong, ngay tại lúc bốn người phân thần, thanh âm tử vong thình lình vang lên, bọn họ bị uy áp linh phách cường đại không gì sánh được kinh sợ, tựa hồ đã quên mất né tránh, trong mắt chỉ hiện lên một đạo quang ảnh, lập tức hai người thấy được thân thể chính mình bị phân chia thành hai nửa đổ xuống dưới mặt đất, toàn bộ thế giới rơi vào hắc ám.

Một kiếm phân thành hai!

Tại lúc Vân Tru thôn phệ linh phách, quang mang trên thân kiếm càng thêm cường liệt, sau khi Vân Thiên Hà chém đứt đầu hai người, tốc độ vẫn như cũ không hề giảm, thời điểm Vân Bôn chạy tới tốc độ cực cao rồi quay ngược trở lại, nhưng không hề tạo thành đứt đoạn.

Vân Thiên Hà tiếp tục quay trở lại, lúc này hai người còn sót lại đã giãy thoát khỏi sát khí uy áp cường đại, hoành đao che chắn phía trước, nghênh đón một kiếm áp tới như sóng biển cuộn trào.

Keng, phập!

Bọn họ chống lại hoàn toàn vô ích, cho dù bọn họ đã vận hết toàn bộ kình lực truyền vào thân kiếm, thế nhưng đối mặt với một vị cao thủ Tiên Thiên cầm thần binh trong tay tấn công mãnh liệt, kình khí của bọn họ dưới một kiếm này lập tức bị xé nát, liên tiếp vang lên hai âm thanh, trường đao bị biến thành hai nửa, đồng thời hai chiếc đầu lâu bay lên, cùng với thân thể chia đôi đường.

Vân Thiên Hà đánh chết hai người còn lại, chỉ dùng thời gian không tới một lần hô hấp!

Lúc Vân Tru vào vỏ, Vân Thiên Hà thúc Vân Bôn cấp tốc chạy đi. Trên mặt tuyết, gió lạnh thét gào, chỉ để lại năm thi thể đã sớm lạnh lẽo.