Võ Động Thiên Hà

Chương 617: Tai nạn của Thiên Tháp





Chủ nhân, chủ nhân…

Một tiếng kêu hoảng hốt truyền tới tâm thần của Thiên Vân Hà, cùng lúc đó, một lực lượng ôn nhu tiến nhập vào thân thể hắn. Vân Thiên Hà rốt cục từ trạng thái mê man thanh tỉnh lại vài phần.

Hắn chỉ nhớ rõ khi hắn mang theo Trữ Vọng đi vào dòng xoáy chân không, bọn họ gặp phải chân không loạn lưu, không gian lúc đó bị không gian loạn lưu kia nghiền nát, suýt nữa đem hắn nghiền thành phấn.

Trong hoàn cảnh cực độ nguy hiểm như vậy, Trữ Vọng muốn vứt bỏ chính mình, để giúp Vân Thiên Hà một mình thoát khỏi vòng xoáy loạn lưu kia trở về.

Thế nhưng Vân Thiên Hà nhất định không đồng ý, hắn dưới trạng thái hư vô phân ra tâm thần gắt gao chế trụ Trữ Vọng, hầu như hao hết khí huyết và lực lượng toàn thân mới mang theo Trữ Vọng xông khỏi dòng xoáy chân không hình thành bởi loạn lưu kia.

Thế nhưng sau khi thoát ra, do khí huyết và tâm thần bị tiêu hao quá lớn, hắn lập tức ngất xỉu.

Giờ khắc này, khi Vân Thiên hà tỉnh lại, cảm giác như thân thể của mình đã không còn tri giác, chỉ là ý chí của hắn kiên định, để hắn có thể cảm thụ được một dòng tinh khung lực lượng ôn nhu chảy về phía hắn.

Đã có thể cảm nhận được lực lượng mênh mông kia đang vỗ về hắn, như vậy rõ ràng là bọn họ đã trở về, trong lòng Vân Thiên Hà cực kỳ vui mừng.

Hắn nhớ tới thân nhân, nhưng sau đó lại phát hiện hình như thiếu cái gì đó.

Vì vậy cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể hắn còn nằm trên mặt đất đã gầy khô quắt lại. Bên ngoài từ lâu đã là huyết nhục không rõ, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, mà huyết mạch trong cơ thể có một tia cảm giác huyết mạch đang chảy xuôi xuống, cứ thế khiến khí huyết không đủ, khả năng không chế cơ thể thập phần yếu ớt, ngay cả tim cũng đập cực kỳ chậm, cảm giác giống như người đã chết.

Nếu người bình thường nhìn thấy, hẳn cho rằng đây là một cỗ thi thể.

Nguyên lai là phân thân của chính mình khôi phục đầu tiên, nhưng thân thể của mình bị ảnh hưởng bởi lực lượng cường đại trong dòng xoáy chân không nên đã nát bấy. Hơn nữa chính mình hầu như hao hết toàn bộ khí huyết, do đó khi thoát khỏi thời gian loạn lưu kia đã bị trọng thương, trở nên cực kỳ suy yếu, cần điều trị mới có thể chậm rãi khôi phục.

Đảo mắt nhìn về hướng Trữ Vọng, chỉ thấy toàn thân Trữ Vọng cũng là một đống hỗn độn, vết thương chằng chịt, thần sắc tái nhợt, cũng mang theo vài phần tiều tụy. Hiển nhiên thương thế của nàng cũng không nhẹ.

Lấy thực lực của Trữ Vọng, còn có năng lực khôi phục mạnh mẽ của long tộc thế mà lúc trải qua vòng xoáy chân không kia còn bị như vậy có thể nghĩ tình hình lúc đó nguy hiểm cơ nào, nói vài ba câu căn bản là không diễn tả đầy đủ được.

Lúc này, Trữ Vọng đứng dậy, đi tới ôm thân thể của Vân Thiên Hà lên, cũng đi tới trước mặt phân thân của Vân Thiên Hà, nói:

- Chủ nhân, sau khi chúng ta xuyên qua dòng xoáy chân không, ta thấy thân thể của ngươi căn bản là chống đỡ không nổi lực lượng ý cảnh của chính mình nữa, nên liền mạnh mẽ để phân thân của ngươi và bản tôn chia lìa. Hiện tại thân thể của ngươi cần phải điều trị đúng lúc, hơn nữa hiện tại không thể để phân thân và bản tôn dung hợp, bằng không thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi lực lượng ý cảnh của ngươi mà tan vỡ. Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vân Thiên Hà gật đầu, giương mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy xung quanh một mảnh tối đen, cái gì cũng không có, bản thân mình và Trữ Vọng đang đứng trên một cái đài có ký hiệu, bên trên, xung quanh một mảnh u tối hỗn độn, giống như là một người bị phong bế trong không gian.

Trữ Vọng trông thấy Vân Thiên Hà quan sát hoàn cảnh xung quanh, liền nói:

- Chủ nhân, chúng ta hiện tại đang ở trung tâm của một không gian, sau khi thoát khỏi vòng xoáy chân không, trạng thái hư vô cũng biến mất, ta cảm thấy bị một cỗ lực lượng hấp dẫn, sau đó chúng ta đi tới đây. Ta nghĩ ở đây là di tích lưu lại của một người dùng Thiên Thù Ngự nghiền nát không gian.

Vân Thiên Hà tìm kiếm khắp nơi, phát hiện ngoại trừ bóng tối, bốn phía tựa hồ cũng không có bất cứ loại tồn tại nào. Vì vậy hắn nhìn về phía ngôi sao đứng thẳng bên trên có ký hiệu kia, chỉ thấy ký hiệu bên trên thật ra có chút tương tự với thế giới tan vỡ trên ngọn núi ở dưới đáy biển mà bọn họ từng thấy qua.

Chỉ là Vân Thiên Hà có cảm giác nếu muốn đi ra ngoài nhất định phải dùng đến những ký hiệu này. Nhưng hắn lại không hiểu được ý nghĩa của những ký hiệu này, càng không biết làm cách nào để sử dụng chúng, hắn không khỏi nhíu mày.

Trữ Vọng nói:

- Chủ nhân, những ký hiệu này đều là có quy tắc rất đặc thù của lực lượng, không giống với loại quy tắc lực lượng ký hiệu mà long tộc chúng ta sử dụng, hơn nữa nhưng thứ này còn cao thâm cường đại hơn. Nếu như ta đoán không sai, chúng ta hiện tại đang ở trong thánh khí của người đạt Thiên Thù Ngự lưu lại trong tâm hạch. Chỉ cần chủ nhân có thể sử dụng những ký hiệu này, là có thể mở ra thánh khí, mang chúng ta đi ra ngoài.

Vân Thiên Hà nói:

- Nhưng ta không hiểu những quy tắc lực lượng mà những ký hiệu này đại biểu, làm sao sử dụng được?

Trữ Vọng nói:

- Chủ nhân không cần lo lắng, Trữ Vọng hiểu được một ít. Tuy rằng Trữ Vọng còn chưa đạt được cảnh giới Huyễn Diệt, nhưng khi ở thăng long đã tiếp xúc với một ít ký hiệu đơn giản của quy tắc lực lượng này, lại thông qua tham khảo ký hiệu đặc biệt trong long tộc chúng ta, ở đây có thể hiểu được một ít ký hiệu đơn giản, có chỗ tương tự với ký hiệu của long tộc.

- Theo như lời ngươi nói Huyễn Diệt cảnh giới, là dạng cảnh giới gì?

Vân Thiên Hà nói.

Trữ Vọng ngẩn ra, nhất thời không biết nên giải thích những diều này cho Vân Thiên hà như thế nào. Suy nghĩ một chút, nàng mới nói:

- Cảnh giới Huyễn Diệt, chính là đã có thể nắm trong tay quy tắc của lực lượng, bắt đầu sơ bộ tiếp xúc đến một ít pháp tắc tồn tại trong thời gian và không gian, cùng với quy tắc diễn biến của vạn vật. Khi có thể hiểu hết được những ảo diệu trong đó thì sẽ trở thành Thiên Thù Nhân, có thể nắm trong tay và sửa chữa mọi thứ, sau khi đạt được trình độ này, Thiên Thù Nhân sẽ bước đến cảnh giới Chung Cực, trở thành Thiên Thù Ngự Giả.

Sau khi nghe xong những lời giải thích này, Vân Thiên Hà mới bừng tỉnh. Không cần nghĩ, theo như lời Trữ Vọng nói, cảnh giới này hẳn là tới được lĩnh vực tinh thần rồi sau đó bước vào giai đoạn kinh lịch. Dĩ nhiên hắn hiện tại mới ở cảnh giới thứ hai của thiên cảnh, tự nhiên không có khả năng tiếp xúc với trình độ cảnh giới sâu xa như vậy.

Trữ Vọng thấy Vân Thiên hà đã hiểu, liền nói tiếp:

- Chủ nhân, tuy rằng cảnh giới của người hiện nay còn không tiếp xúc với ký hiệu của quy tắc lực lượng này, nhưng mấy ngày này người ở giữa thánh khí, có nghĩa là mệnh của chủ nhân phù hợp tương cách với những ký hiệu này, chỉ cần chủ nhân có thể công nhận những ký hiệu này cũng có thể sử dụng đơn giản được, liền có thể mở được không gian này ra, chờ sau khi chủ nhân chân chính nắm giữ được lực lượng quy tắc của ký hiệu, lại kết hợp với thánh khí sẽ thuận buồm xuôi gió hơn. Hiện tại ta sẽ dạy chủ nhân làm thế nào để công nhận và sử dụng những ký hiệu này.

Nói xong, Trữ vọng đã đi đến một chỗ khác, chỉ vào ký hiệu được khắc ở đó, nói:

- Chủ nhân, mấy ký hiệu này là dựa vào mệnh cách của người phù hợp mà thiết kế. Nói cách khác, chỉ cần có người mang mệnh cách phù hợp với ký hiệu này, như vậy là có thể điều khiển thánh vật này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Vân Thiên Hà nhìn về phía ký hiệu, chỉ thấy đó là mấy cái vạch dọc dọc ngang ngang sắp xếp không hề có quy tắc, có khi lại là hai vạch nằm ngang xếp thành chữ "nhị" (二 ), có khi lại là chữ "thượng" (上 ), hơn nữa mấy cái vạch này cho dù là tổ hợp gì, vô luận là dạng ký hiệu gì đi nữa, mặc kệ là kết cấu phức tạp cỡ nào, đều là đường thẳng, không hề có một đường cong nào, tựa như các đường thẳng cấu nên hình bát giác vậy.

Bất quá sau khi Trữ Vọng giải thích, Vân Thiên hà mới biết được những hình ký hiệu bát giác này rất đặc thù, đại biểu của chúng đều là tròn, cũng chính là quy tắc tuần hoàn của lực lượng. Trữ Vọng nói những ký hiệu này và mạng của hắn phù hợp, liền bảo hắn đặt tay lên mặt ký hiệu giống như hình chữ "thượng" (上 ), rót vào đó một cỗ lực lượng của bản thân.

Khi Vân Thiên hà đi tới, rót vào một cỗ lực lượng, lại phát hiện ký hiệu kia nhất thời sáng lên, hơn nữa bên trong tựa hồ còn bao hàm một cỗ lực lượng rất mạnh, chậm rãi chảy trở về phía Vân Thiên Hà, tiến nhập vào trong cơ thể hắn, tựa hồ là trong ý cảnh tâm thần của hắn đi dạo một vòng. Lại nhớ tời ký hiệu kia, Vân Thiên Hà cảm thấy ký hiệu kia mang lại cho mình một cảm giác rất thân thiết, như chính mình tự động hiểu được cách dùng mấy ký hiệu này. Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Trữ Vọng Thấy Vân Thiên Hà rất nhanh đã hiểu được quy tắc đại biểu cho lực lượng của mấy ký hiệu này, lại tìm được mấy ký hiệu hắn có thể phù hợp, liền hướng Vân Thiên Hà giảng giải một phen

Một lúc sau, Vân Thiên Hà đã học được toàn bộ những ký hiệu mà Trữ Vọng có khả năng hiểu được, lúc này từ những ký hiệu đã học, hắn cũng rút ra được một ít quy luật đơn giản.

Những ký hiệu này đều là một loại phương pháp biểu đạt của lực lượng quy tắc, kết hợp với các lực lượng khác nhau, cùng với tổ hợp sắp hàng khác nhau, sẽ mang đến hiệu quả không giống nhau.

Điều này làm cho Vân Thiên Hà nhất thời liên tưởng đến, nếu như hắn khi ở giữa biển ý cảnh tinh khung, nếu như dùng tinh thần tiến hành sắp xếp tổ hợp những lực lượng quy tắc này, như vậy những ảnh hưởng tới tinh thần lực sẽ không giống nhau, thậm chí còn khác nhau rất nhiều. Điều này không thể nghi ngờ là cửa lớn dẫn đến lĩnh vực thần kỳ đã mở ra vì hắn.

Trữ Vọng sau khi giảng giải xong cho Vân Thiên Hà, lại tìm mấy ký hiệu khác để Vân Thiên hà tìm hiểu, thấy hắn đều có thể lý giải được, liền nói:

- Trí tuệ của chủ nhân thật sự làm ta bội phục. Hiện tại chủ nhân hẳn có thể sử dụng những ký hiệu đó mở ra không gian thánh khí này rồi.

Vân Thiên Hà gật đầu, hắn ghi nhớ những ký hiệu dùng để mở không gian thánh khí, sau đó liền bắt đầu phát ra lực lượng, khiến cho ý chí của hắn tiến hành tổ hợp lại ký hiệu theo quy tắc. Lúc này trong sát na, không gian nhất thời liền có một cỗ lực lượng bị chấn động vặn vẹo mà sản sinh, đồng thời một bộ phận ký hiệu cũng đột nhiên sáng lên, tựa hồ là phù hợp với cỗ lực lượng đang chấn động này, bắt đầu xuất hiện biến hóa kỳ diệu.

Thúc ~~

Trong lúc lượng lượng chấn động vặn vẹo, một cỗ lực lượng trở nên rung động, bắt đầu lan tràn trong không gian. Tại nơi bị chấn động, Vân ThiênHhà cảm giác được ở phía trước, mơ hồ mở ra một cánh cửa vô hình, vì vậy liền hướng Trữ Vọng gật đầu, Trữ Vọng ôm lấy thân thể bản tôn của hắn, hướng đến cánh cửa như hư vô kia cất bước.



Cùng lúc đó, tại phòng khách trên tầng thứ chín của Thiên Tháp.

Liên Ngân La lúc này đang ở trong bí thất, khẩn cấp triệu đến bốn vị các chủ bí các và Khương Tề Sâm để thương lượng về hiện tượng thanh mộng kỳ dị mới phát sinh nơi phụ cận.

Bọn họ thảo luận nửa ngày, cũng không cảm thấy được chấn động kỳ quái rốt cuộc xuất hiện ở nơi nào. Có người nói ở phía sau, lại có người nói ở phía trước, tranh luận không dứt.

Thế nhưng ngay khi bọn họ đang tranh luận đến kịch liệt, thì Thiên Tháp đột nhiên xảy ra một trận rung động kịch liệt, giống như xảy ra động đất mạnh. Mấy các chủ đều cảm thấy bất ổn, nhưng đồng thời sắc mặt của bọn họ cũng đại biến, không khỏi cùng lúc phát sinh một tiếng kêu kỳ quái:

- Trời ạ! Chuyện gì xảy ra ở, đúng là ở bên trong Thiên Tháp.