Võ Động Thiên Hà

Chương 90: Bắn cung





Không phải là chơi đùa một chút hay sao, không cần phải dùng tiền đặt cược lớn như vậy, bất luận ai thắng, đối với hai phương còn lại đều không khỏi có chút không tốt lắm!

Quách Dự Chương trong trường hợp này tựa hồ đóng vai một người hòa giải, hắn thấy ba người chơi đùa mà dùng tiền đặt cược lớn tới như vậy, trong lòng thực sự có chút lo lắng ba người có thể bởi vậy mà phát sinh mâu thuẫn không thể nhượng bộ hay không.

Thế nhưng lời này vừa mới phát ra khỏi miệng, thì đã có một người thanh niên bước tới gần Quách Dự Chương, nhỏ giọng nói bên tai:

- Quách huynh, ngươi hà tất phải trộn lẫn vào, rơi vào tình cảnh khó đối đãi với cả hai bên, cứ nhìn náo nhiệt là được rồi, kỳ thực Đỗ huynh và tiểu công gia, ta xem không chỉ là muốn thắng mặt mũi vị Thiên Hà huynh đệ này, sợ là còn có một tầng ý tứ bên trong!

- A, vậy bọn họ làm vậy là vì sao?

Quách Dự Chương hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra được, ngoại trừ bọn họ coi câu nói không biết vui đùa hay là thực của tiểu vương gia coi như thực sự ra, mặt khác chính là vì vị tài nữ đệ nhất Kinh Thành, Túc Dao tiểu thư, cũng là tuyệt sắc giai nhân, phỏng chừng nàng sắp tới rồi, tiểu công gia và Đỗ huynh đương nhiên muốn biểu hiện trước mặt giai nhân làm náo động một chút!

Quách Dự Chương nghe xong, bừng tỉnh nói:

-Thì ra là thế, ta thực lo lắng nhiều rồi!

- Quách huynh biết là tốt rồi, bất quá ngươi không nên nói ra, nếu không phải tiểu vương gia có ý định ngăn cản thì ngay cả ta cũng muốn đánh cuộc chơi một chút, chờ Túc Dao tiểu thư tới, có thể nổi bật trước mặt giai nhân, hắc hắc!

Một vị thanh niên khác lúc này cũng phụ họa nói:

- Bất quá Ẩm Tinh Kiếm và tinh nguyên đan xác thực nhìn mà thèm nha!

Đương nhiên, những người ngồi trên ghế nghị luận nói chuyện với nhau, người khác có nghe được hay không không biết, nhưng Vân Thiên Hà đều không tự chủ được rơi hết vào trong tai.

- Nếu như không còn ý kiến gì nữa, vậy thì trò chơi bắt đầu!

Lúc này, Đường Linh Vũ đứng dậy tuyên bố nói:

- Cứ làm theo lệ cũ, khoảng cách trên trăm bước, ngũ tiễn liên phát (bắn năm lần), nhưng phải trong vòng năm tức phải hoàn thành, nhiều hơn một tức, lập tức thua, hoặc là mũi tên mất chuẩn không trúng bia, cũng coi như thua, nếu như đều bắn trúng toàn bộ, như vậy so sánh sự chính xác, quyết định thắng bại, được rồi, bắt đầu đi!

Nói xong, Đường Linh Vũ liền lấy ba chiếc thẻ gỗ đã chuẩn bị trước để lên bàn, sau đó đảo qua một lượt thay đổi thứ tự, tiểu công gia có chút khẩn cấp bước tới, đưa tay cầm lấy một cây vừa nhìn, cũng cười cười, quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Hà nói:

- Thiên Hà huynh, thực không có ý tứ, ta bắt được số hai, vì vậy là người thứ hai bắn, ngươi đối với phương thức rút thăm này không có ý kiến gì chứ?

- Không có!

Vân Thiên Hà gật đầu, cũng đi tới trước bàn, tiện tay cầm lấy một thẻ gõ, chỉ thấy mặt dưới thẻ gỗ có viết một chữ "tam", liền quay sang nhìn Đỗ Chi Lương nói:

- Ta bắt được số ba, là người lên bắn cuối cùng, như vậy Đỗ huynh tự nhiên chính là người lên bắn đầu tiên, Đỗ huynh, ngươi cũng không có ý kiến gì chứ?

Lúc này Đỗ Chi Lương cắn chặt răng, ngay cả sắc mặt tiểu công gia cũng không được tốt lắm, vốn tưởng rằng hắn và Đỗ Chi Lương thế nào cũng có một người bắt được số ba, thế nhưng không nghĩ tới, tiểu tử này chỉ tiện tay bắt một thẻ như vậy liền lấy được số cuối cùng, nói như vậy hai người bọn họ có một người phải lên bắn đầu tiên, áp lực chẳng phải rất lớn hay sao?

- Mang cung tên tới!

Mắt thấy vật, trong lòng Đỗ Chi Lương tuy rằng có chút phiền muộn, thế nhưng vẫn đi tới trước sân nhỏ, hét lớn một tiếng, biểu hiện khí thế dương cương uy vũ, lập tức có người hầu chạy tới mang cung tiễn đã chuẩn bị sẵn.

Đỗ Chi Lương hiển nhiên cũng đã từng luyện qua võ công, tuy rằng tu vi võ đạo không cao, tối đa cũng chỉ có thực lực Võ Sĩ cấp chín, thế nhưng thoạt nhìn tiễn kỹ không yếu, lúc này chỉ thấy hắn cầm cung lên, một tay kia cầm ống tên, làm một động tác qua tay tiêu sái, rồi vắt ra sau lưng, sau đó liền tạo tư thế khom lưng khóa mã, ổn định hạ bàn.

Sau khi Đường Linh Vũ lớn tiếng hô "bắt đầu", lập tức nhìn thấy hắn mở song chưởng ra, một tay cầm cung, một tay rút nhanh mũi tên trong bao tên sau lưng đặt lên cung, kéo căng tròn, rồi thả ra.

Phịch! Phịch! Phịch! Phịch! Phịch!

Chợt nghe thấy tiếng dây cung thả ra liên tục, động tác của Đỗ Chi Lương rất linh hoạt, lúc bắn tên ra, lại lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng lần lượt lấy tên trong bao phía sau lưng đặt vào dây cung bắn ra, liên tục năm lần, mười phần mau lẹ, cũng hầu như không nhìn thấy dừng lại chút nào, quả nhiên trong vòng năm tức đã hoàn thành ngũ tiễn liên xạ.

Khi Đỗ Chi Lương bắn xong, lập tức có một tên hào nô chạy đi mang theo tiễn bá đến gần chỗ mọi người quan sát.

Bốn mũi tên đầu tiên đều đã trúng vào hồng tâm, có thể là một tên cuối cùng kém chút lực, nên đã bị chếch khỏi mục tiêu hồng tâm một chút, thế nhưng cũng cắm sâu vào sát rìa hồng tâm. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Hay!

Mọi người nhìn thấy trình độ tiễn kỹ của Đỗ Chi Lương lại tăng cao, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ngay cả tiểu công gia cũng có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Chi Lương, liếc mắt qua nói:

- Đỗ huynh, nghĩ không ra trình độ tiễn kỹ của Đỗ huynh đã lại nâng cao rồi!

- Nhờ có các vị khích lệ, so với tiểu công gia và tiểu vương gia, chút trình độ này thực sự không đáng để nhắc tới!

Đỗ Chi Lương nghe được mọi người ầm ầm khen ngợi, tuy rằng miệng nói khiêm tốn, thế nhưng vẻ đắc ý ngạo nghễ lại hiện rõ trên mặt, chỉ là chính hắn cũng không biết mà thôi.

Lúc này, đã có hào nô mang tiễn bá mới đặt vào vị trí cũ, đến phiên tiểu công gia lên bắn rồi, Đỗ Chi Lương đối với biểu hiện của chính mình phi thường thỏa mãn, tiện tay đưa cung tên cho tiểu công gia, liền sang một bên nhận khăn mặt trên tay người hầu lau mồ hôi, thuận tiện rót một chén rượu, một mình thưởng thức một bên, tựa giống như chén kia đang đựng rượu ngon tuyệt thế.

Tiểu công gia tiếp nhận cung tên, đảo mắt nhìn sang Vân Thiên Hà vẫn giữ biểu tình vẻ mặt vô cùng bình tĩnh thản nhiên, hắn đối với tiễn kỹ của chính mình vô cùng tự tin, cho dù biểu hiện của Đỗ Chi Lương vừa rồi rất không tồi, thế nhưng hắn khích lệ cũng chỉ là khách sáo mà thôi, hắn tin tưởng chính mình có thể làm được tới trình độ cả năm mũi tên đều không rời khỏi hồng tâm.

Khi tiểu công gia đã chuẩn bị xong, Đường Linh Vũ trực tiếp hét lớn "bắt đầu", cũng tạo tư thế khom lưng khóa mã, nhưng độ trầm ổn so với Đỗ Chi Lương còn cao hơn tới mấy lần, khi cây cung trên tay bị hắn kéo căng tròn có thể nghe thấy tiếng rắc rắc rung động rất rõ ràng, tựa hồ sắp bị kéo đứt đến nơi, ngay sau đó liền thả tên bắn đi!

Phịch! Phịch! Phịch! Phịch!

Cũng là ngũ tiễn liên phát, thế nhưng tư thế bắn tên của tiểu công gia so với Đỗ Chi Lương còn tiêu sái hơn nhiều, hơn nữa thủ pháp mềm mại linh hoạt, sau mỗi một tên bắn đi, lực đàn hồi của dây cung đều được ngăn lại rất đúng lúc đúng chỗ, ngay trong vòng năm tức, vị tiểu công gia này đã hoàn thành rất hoàn mỹ.

- Có thể nói là hoàn mỹ, lợi hại!

Chờ sau khi hào nô mang theo tiễn bá tới gần, mọi người vừa nhìn, tuy rằng vị trí mũi tên cắm vào cũng không phải là hoàn toàn tụ vào một điểm, thế nhưng cả năm mũi tên đều trúng hồng tâm, không khỏi lần thứ hai vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bất quá tiếng vỗ tay lần này so với tiếng vỗ tay sau khi Đỗ Chi Lương bắn xong còn nhiệt liệt kéo dài hơn rất nhiều.

Tiểu công gia thấy biểu hiện hoàn mỹ của chính mình, tuy rằng không đắc ý vênh váo như Đỗ Chi Lương, nhưng trên vẻ tiếu ý nồng đậm trên mặt cũng không thể nào che giấu được. Lúc này hắn nhìn sang Vân Thiên Hà vẫn không hề có bất cứ biến hóa nào, trong lòng nghĩ thầm, nhìn tiểu tử ngươi lần này thắng ta như thế nào, ngươi thua chắc rồi!

Đỗ Chi Lương nhìn thấy thành tích của tiểu công gia, vẻ đắc ý kiêu ngạo trên mặt lập tức biến mất không còn, mở miệng khen:

- Tiểu công gia quả nhiên lợi hại, ta mặc cảm a!

Tiểu công gia đi tới bên cạnh Vân Thiên Hà, đưa cây cung cho hắn, cười nói:

- Thiên Hà huynh, lần bắn cuối cùng này nhìn ngươi rồi, áp lực tuy rằng lớn một chút, thế nhưng nghìn vạn lần không nên quá khẩn trương dẫn tới việc không bắn trúng bia, vạn nhất không có mũi tên nào trúng hồng tâm mà nói, chúng ta đây sẽ rất xấu hổ!

Nghe được lời khích bác này, Đường Linh Vũ cau mày, trên mặt có chút không đồng ý, người này rõ ràng là muốn làm cho Vân Thiên Hà bị phân thần, tự gây ra áp lực cho chính mình.

Bất quá suy nghĩ lại một chút, Đường Linh Vũ nhìn Vân Thiên Hà vẫn giữ thần sắc thản nhiên như cũ, hình như căn bản không hề để hai người kia trong lòng, liền thả lỏng tâm tình, nở nụ cười đầy ý vị, trong lòng nói:

- Cho hai tên tiểu tử các ngươi đắc ý, tiễn kỹ của Thiên Hà vô cùng kỳ diệu, mấy con mèo nhỏ các ngươi làm sao co thể so sánh được, đến lúc đó ta xem ai là người cười cuối cùng!

Lúc Vân Thiên Hà tiếp nhận cung, chỉ liếc mắt nhìn tiểu công gia một cái, thản nhiên nói:

- Nhị vị, đa tạ tinh nguyên đan và bảo kiếm của các ngươi rồi!

Nói xong, lúc mấy hào nô mang lên tiễn bá mới, liền bước ra sân.

Nghe xong lời này, nhìn thấy biểu tình tự nhiên trấn định của Vân Thiên Hà, tiểu công gia và Đỗ Chi Lương liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi máy động, lẽ nào tiểu tử này lại là một cao thủ bắn cung ẩn dấu tài năng hay sao?

Nhưng Đỗ Chi Lương chỉ khẽ cắn môi thấp giọng nói:

- Cho dù hắn có thể hoàn thành trong vòng năm tức đi nữa, toàn bộ trúng mục tiêu, nhưng nếu như có một tên cách hồng tâm hơi xa một chút, cuối cùng tính chính xác mà nói, chúng ta cần phải ngại sao? Hắn nói những lời này, chỉ là hù dọa chúng ta mà thôi!

Ngay lúc tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Vân Thiên Hà chuẩn bị bắn cung, bọn họ không hề biết rằng, sớm có một giai nhân, ngồi trước cửa sổ phòng khách, đôi mắt đẹp cũng đang nhìn chăm chú vào Vân Thiên Hà bên ngoài sân nhỏ.