[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết

Chương 29




– Cái gì? Thái tử nước Kim đã mất tích, sao có thể như vậy được? – Gia Cát tiên sinh vô cùng buồn bực, một đêm không ngủ!

– Nghe nói là Hoàn Nhan Sung lén theo dõi Lãnh Huyết, dọc đường thì bị bắt đi – Kim Kiếm và Ngân Kiếm báo cáo.

– Lãnh Huyết đương nhiên có nhiều người thích, Kim quốc Thái tử theo dõi để giữ hắn cũng không lạ. – Gia Cát Chính Ngã không khỏi hoài nghi quyết định thu nhận mấy kẻ chuyên gây tai họa này, từ ngày đến Thần Bộ ti rồi thì chỉ chuyên đi gây họa khiến ông đau đầu nhức óc. Nhưng thật may mắn là còn có Thiết Thủ và Truy Mệnh là niềm an ủi.

– Lãnh Huyết, Thái tử nước Kim hiện nay đã mất tích, chuyện này ta giao cho con xử lý đó.

Sẵn lòng hiếu kì nổi lên, Gia Cát tiên sinh liền hỏi thêm:

– À, hôm đó con dẫn Vô Tình đi đâu mà khiến Thái tử phải theo dõi hai người rồi bị bắt cóc vậy?

– Con dẫn Vô Tình đi gặp người nhà của con – Lãnh Huyết không chút ý tứ, kể tất tần tật cho Gia Cát tiên sinh biết.

– Người nhà của con, con có người nhà sao? – Tiên sinh thật nghĩ không ra Lãnh Huyết còn thân nhân nào nữa.

– Bầy sói nuôi con lớn lên trong sơn động chính là lang phụ, lang mẫu của con.

Mặt Gia Cát tiên sinh liền đen lại….

– Chuyện này nói sao thì chúng ta đều có trách nhiệm, Lãnh Huyết, để ta giúp ngươi một tay!

Lâm Phong định diễn một vở kịch bi ai để y có thể âu yếm Lãnh Huyết. Thế nhưng hiện tại thật sự hoài nghi nội dung của vở kịch do mình dàn dựng nha, Lãnh Huyết vẫn trơ như đá, chả có vẻ gì là cảm động cả!

– A Phong, ngươi không cần lo lắng, việc này ta sẽ xử lý ổn thõa – Lãnh Huyết bình thản nói, ngay cả một cái gật đầu chiếu lệ cũng không có.

– Thiết Thủ, đây là muội muội của đệ à?

– Muội muội? Đệ không có muội muội, đệ chỉ có một đệ đệ thôi!

Ơ! Sao lại ngược ngạo thế này?

– Thế đệ đệ của đệ tên là gì?

– Thiết Du Đống.

Loạn, thật loạn rồi! Lâm Phong chán nản thầm nhủ.

– Du Đống, sao đệ lại đến đây?

– Đại ca, đã nhiều ngày rồi huynh không về nhà, ta và phụ thân đều rất lo lắng cho huynh. Phụ thân bảo đệ đến gặp huynh, nếu huynh không có việc gì thì đệ trở về.

Du Đông thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, gương mặt tổng thể là dễ nhìn. Hai huynh đệ cũng không khác nhau nhiều lắm. Lâm Phong lại chợt nghĩ đến việc Thiết Thủ và Du Đông không phải huynh đệ ruột thịt.

– Vị này có phải Vô Tình không? Đệ thường nghe đại ca nhắc đến huynh! – Thiết Du Đống thầm đánh giá Vô Tình, thảo nào bao nhiêu bà mai dắt mối đại ca đều không muốn mà luôn luôn nói không có một cô nương nào sánh được với Vô Tình. Thì ra, Vô Tình so với nữ nhân thì đẹp hơn gấp vạn lần.

– Du Đông – Vô Tình khẽ gọi.

Tên của đệ không phải là đông của mùa đông mà là Du Đống, Đống trong lương đống.

Ngay cả tên cũng sửa lại luôn, ta rủa mười tám đời tổ tông bác biên kịch nha.

– Du Đống có thể đưa ta đến chỗ đầu thôn phía tây mua đậu hũ không?

– A, xa à nha…

– Lãnh Huyết nói đệ ấy muốn ăn…

– Thực sự là một nương tử tốt nha – Du Đống tán dương – Được, đệ sẽ đưa huynh đi.

Đặng Phát bán đậu hũ làm cái gì mà lâu dữ vậy trời? Lâm Phong đợi mòn cả hai mắt, mờ luôn hai con ngươi mà Đặng Phát vẫn chưa làm xong. Chợt thấy hàng đậu hũ của Vương Thẩm, Lâm Phong mừng húm!

– Công tử, ngài ăn thêm mấy chén? – Vương thẩm tươi cười hỏi – Là vì vị công tử xinh đẹp đáng yêu này trước đó đã xơi hết hai chén rồi.

– Cho ta thêm một chén đi! – Lâm Phong liếc sang bên cạnh – Ta không tin là không đợi được chén đậu hũ của Đặng Phát.

– Vô Tình, huynh còn có thể ăn được nữa không? – Du Đống thật không thể ngờ được một công tử có dung mạo động lòng người với thân hình mảnh khảnh gió thổi cũng bay này lại có thể ăn kinh khủng khiếp như thế. Vô Tình, huynh rốt cục là mua cho Lãnh Huyết ăn hay là mua cho cái dạ dày của huynh đây?

– A, thật no quá! – Lâm Phong vừa nói vừa vuốt cái dạ dày đầy ăm ắp của mình và cũng định đi tìm chỗ nào giải quyết một chút.

Trong bụi cỏ Lâm Phong còn đang loay hoay cởi quần thì bị nguyên một khúc cây nện xuống, Lâm Phong còn chưa kịp kêu cứu mạng thì đã ngã lăn quay ra xỉu mất rồi. Ôi trời ơi, sao mà mỗi lần định đi giải quyết thì đều gặp chuyện hết thế này?

– Vô Tình…Du Đống đợi chán chê cũng không thấy Vô Tình trở về liền vội thanh tóan tiền đậu hũ rồi đi tìm y.

Lại bị dính một côn, Du Đống cũng rơi vào thảm cảnh như Lâm Phong.

– Ha ha, cuối cùng cũng bắt được hai đứa làm khổ công rồi! – Đặng Phát núp trong bụi cỏ cườ khóai trá – giá mình còn trẻ thì mình sẽ đi lừa con gái nhà lành rồi.

Ai, chắc biên kịch cũng không viết ra được tình cảnh thê thảm của Vô Tình lúc này.

– Ha ha, thì ra là hai đại mỹ nhân – Ôi, rõ ràng là tên Đặng Phát này không nhận ra người mà mình đã bắt cóc chính là đỉnh đỉnh đại danh Thần Bộ ti Vô Tình!

– Nhanh lên một đi – một tên du côn xách gậy đập lên lưng của Lâm Phong.

– Du Đống, ta liên lụy đệ rồi – Vô Tình đúng là xui xẻo hết chỗ nói mà, tại sao cứ liên tiếp dính vào một đống rắc rối thế này. Vốn định tới hàng đậu hũ của Đặng Phát ăn no nê cơ mà, kết quả giờ lại phải làm một tên khổ công bị đánh muốn tróc da lưng luôn.

– Không có liên quan đến huynh mà – Du Đống an ủi Lâm Phong, không muốn y cứ hối hận mãi.

– Làm việc nhanh lên, không được châu đầu nói chuyện – Một tên vẻ mặt như hung thần ác sát quát ầm lên.

– Vô Tình, làm nhanh lên đi – Du Đống nhắc Vô Tình. Còn Vô Tình thì ngỏng cổ lên quan sát chung quanh tìm Hòan Nhan Sung

Bỗng từ phía trên truyền đến một âm thanh hết sức quen thuộc:

– Các ngươi thật to gan, dám cướp của, bắt cóc đương kim Thái tử Kim quốc!

Tên du côn kia cười sặc sụa:

– Ngươi mà là Thái tử Kim quốc thì lão tử ta chính là Hoàng Đế Kim quốc đây nè! Còn không mau xuống dưới làm việc, muốn ăn đòn à? – vừa nói hắn tung cho Hoàn Nhan Sung một cước khiến hắn ngã sấp xuống nước.

– Ta thật sự là Thái Tử của nước Kim mà, ta là Hoàn Nhan Sung.

– Không nên nói nữa – Du Đống thành tâm khuyên nhủ – nếu không muốn chết thì nhanh làm việc đi.

– Ơ, Vô Tình!

– Hoàn Nhan Sung!

Vô Tình và Hoàn Nhan Sung gặp lại, nhãn thần giao nhau đến xẹt lửa chiếu thẳng đến mục tiêu ở giữa là Du Đống!

Hai người không làm nữa mà đứng thẳng lên.

– Hoàn Nhan Sung, ta sẽ đưa ngươi đi – Vô Tình lặng lẽ lẻn đến bên cạnh Hoàn Nhan Sung.

– Ngươi…ngươi muốn hại chết ta phải không! – Hoàn Nhan Sung không thể tin được là Vô Tình lại tốt bụng như thế.

– Ngươi có muốn quay về nước Kim hay không?

Hoàn Nhan Sung thật sự là không thể chịu nổi cuộc sống ở cái nơi quỷ quái này nữa rồi. Chỉ là hắn không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của Vô Tình.

– Ta sẽ mang hai người đi – Du Đống thật không thể chịu nổi hai người này nữa, ai cũng muốn chạy trối chết mà cứ làm ra vẻ!

– Nhanh lên đi, hai người nhanh lên một chút đi!

Du Đống thật là hối hận khi mang hai kẻ này đi cùng. Suốt dọc đường chỉ biết đấu võ mồm thôi, thể trạng thì yếu như sên, đang chạy trốn bán sống bán chết mà bước đi thì thì cứ nhất bộ tam diêu y như đi thưởng lãm danh thắng vậy!

– Ta không đi nổi nữa, hai người đi trước đi – Vô Tình mệt muốn chết, lê bước không nổi nữa.

– Vô Tình, để đệ cõng huynh – Du Đống có lòng tốt đề nghị.

– Ta đường đường là Thái tử của Đại Kim mà ngươi không thèm lo, lại đi lo cho cái tên phế vật này, đúng là quá ngu si mà! – Cái tên Thái tử chết băm này đúng là miệng chó không mọc ra được ngà voi mà!

– Ngươi nói ai là phế vật hả! Có ngươi mới là cái tên ngu si đần độn á! – Nói không biết ngượng mà, sao không nghĩ xem là ai hại hắn chật vật khổ sở như hiện tại.

– Ngươi!

– Ngươi!

– Được rồi, không đi nữa, cứ cãi nhau tiếp đi!

Con đường nhỏ phía trước đột nhiên xuất hiện hai đại hán đang đi tới. Phía sau lại nghe tiếng người đuổi tới.

– Nằm xuống – Du Đống kéo tay một người rồi túm Vô Tình và Hoàn Nhan Sung nhảy xuống nước.

– Ta dính một cước rồi – Hoàn Nhan Sung nhe răng nham nhở.

– Để ta cõng ngươi, còn Vô Tình, huynh không sao chứ – Du Đống bây giờ mới thấy việc chạy trối chết quả là cực khổ quá.

– Không, huynh không sao…

Du Đống cõng Hoàn Nhan Sung trên lưng, vừa quay đầu lại thì thấy có một đám người đuổi theo liền đặt hắn xuống rồi nói:

– Không được, hai người đi trước đi, ta đi ứng phó với bọn chúng.

– Không được, có đi thì cùng đi – Vô Tình và Hoàn Nhan Sung thật hiếm hoi mới được một câu đồng thanh đồng khí.

– Các ngươi… – Du Đống buộc phải để hai người lại.

Du Đống rất giỏi võ công, chớp mắt đã đánh hai tên đi trước ngã chỏng cẳng.

Đặng Phát trăm triệu lần cũng không ngờ cái tên tiểu tử cao to trắng trẻo này võ công lại cao như vậy nên liền ra lệnh:

– Tất cả cùng lên!

Bùm bùm bùm, hự hự hự, chát chát chát, ẳng ẳng ẳng…một không gian yên ắng…thì ra cả lũ du côn đó đều bị Du Đống đánh ngã chỏng cẳng cả rồi.

– Du Đống, đệ lợi hại như vậy sao vừa nãy còn bảo chúng ta chạy trước? – Lâm Phong nghi hoặc hỏi.

– Lúc nãy đệ không biết chúng từ đâu tới, hơn nữa đám người này rất đông, đệ định chạy đi báo cho đại ca biết – Du Đống mỉm cười nói.

Hoàn Nhan Sung vui sướng, hai mắt sáng rỡ!

Ôi, Du Đống, Trung Nguyên quả là có nhiều nam nhân dũng mãnh nha, MAN, quá MAN a…

– Du Đống, ngươi đã thành thân chưa? – Hoàn Nhan Sung lại mơ màng nữa rồi!

– Vẫn chưa…

– Vậy quá tốt rồi – Hoàn Nhan Sung sung sướng đứng lên.

Lâm Phong ngây người nhìn Hoàn Nhan Sung mang theo tinh quang xán lạng trong mắt từ từ đứng lên, xong, Hoàn Nhan Sung đã chấm trúng Du Đống rồi.

– Vô Tình, huynh không sao chứ? – Lãnh Huyết chạy tới ân cần hỏi han Lâm Phong.

Vô Tình nhào tới, ngã vào lòng Lãnh Huyết.

– Thái tử Kim quốc cũng ở đây sao? – Lãnh Huyết mắt sáng rỡ, lần này chỉ định đi tìm Vô Tình thôi, không ngờ rằng cũng tìm được Hoàn Nhan Sung nữa.

Hoàn Nhan Sung thì cứ lẽo đẽo đi theo Du Đống như con chó Nhật, luôn mồm lải nhải:

– Du Đống, cho ta biết ngày sinh tháng đẻ của ngươi đi, nhà của ngươi còn có những ai, ngươi thích cái gì, không thích cái gì vậy?

– Ngươi có thấy phiền không hả? – Du Đống giơ tay đập cho Hoàn Nhan Sung một cái.

– Ngươi đánh làm ta thấy thỏai mái quá đi, Du Đống, đánh nữa đi.

– Du Đống, ngươi hãy còn chưa trả lời ta mà, Du Đống, đợi ta với.

Thì ra Hoàn Nhan Sung thích các nam nhân mạnh mẽ, hơn nữa còn là một SM cuồng.

Vô Tình thất thần nhìn bọn họ. Đại Tống và Đại Kim thật là đã mất hết tôn ti trật tự, luân thường đạo lý mà.

Hoàn Nhan Sung đứng ngồi không yên, bất đắc dĩ phải lên tiếng:

– Hoàng thượng, ta có một yêu cầu!

– Thái tử cứ nói.

– Nếu Lãnh Huyết và Vô Tình đã kết thành một đôi tình nhân tương thân tương ái thì bổn Thái tử cũng không muốn chia rẽ họ nữa, vì vậy, hôm nay ta muốn cầu hôn Thiết Du Đống – Cái tên này lại nữa rồi!

– Ai là Thiết Du Đống? Hoàng thượng đã bị cái tên Thái tử lắm trò này làm hồ đồ cả đầu óc, ngài vốn định khuyên Thái tử từ bỏ chuyện cầu thân Lãnh huyết, ai ngờ hắn lại chủ động thay đổi đối tượng cầu thân chứ.

– Thiết Du Đống là đệ đệ của Nhị bộ đầu Thiết Thủ ở Thần Bộ ti.

…..

Tuy đã gặp qua nhiều tên biến thái, nhưng biến thái như thế này quả là lần đầu được thấy.

– Chuẩn tấu!

– Cái gì? Ta phản đối! – Thiết Thủ vô cùng phiền muộn, đệ đệ thân sinh của hắn sao có thể thành thân với một Thái tử của ngoại bang cơ chứ.

– Hoàng Thượng, thần cho rằng đâu là chuyện chung thân đại sự của Du Đống nên dù sao cũng phải hỏi qua ý kiến của đệ ấy!

Phần Hòang Thượng thì chỉ mong mau chóng tống khứ được tên Thái tử biến thái này đi nên liền trầm giọng:

– Lẽ nào ý chỉ của Trẫm mà khanh cũng không nghe?

…..

– Du Đống, đệ thật sự muốn cùng Thái tử nước Kim thành thân sao? – Vô Tình quan tâm hỏi han Du Đống. Nếu không phải tại mình thì Hoàn Nhan Sung sẽ không gặp được Du Đống, lại càng không có chuyện xin Hòang Thượng ban hôn.

Du Đống liền đỏ mặt:

– Kỳ thực Hoàn Nhan Sung cũng rất dễ thương.

Ai, thì ra là cả hai ngươi cùng cam tâm tình nguyện.

– Đệ đệ, đệ bảo trọng, phải thường xuyên về thăm đại ca và phụ thân đó! – Đỉnh đỉnh đại danh Thần Bộ ti Thiết Thủ Thiết nhị gia nước mắt tí tách tiễn đệ đệ sang Kim quốc!

Phía sau vẫn còn nhiều chuyện sắp phát sinh….