Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 311: Tiêu diệt truy quân




Mấy gã hán tử giả trang nông phu hoảng hốt quay người lại hô lên, “là ai!?” đồng thời giơ lên vũ khí thủ thế nghênh chiến. Ngay khi bọn hắn trông thấy Ngô Chính bề ngoài không giống như người Mông Cổ, thần sắc mới phần nào hòa hoãn trở lại, nhưng không dám buông lỏng cảnh giác, chăm chú đề phòng Ngô Chính có ý đồ xấu.

“Ta là không phải kẻ địch của các ngươi, quân Nguyên mới kẻ thù của chúng ta.” Ngô Chính nghiêm nghị vấn đáp, đồng thời âm thầm phát động hảo cảm công dụng trong danh vọng tính năng.

Đám hán tử nghe thế bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên trước mắt này rất thân thiết, không giống như là đang nói dối, liền thở phào nhẹ nhõm chấp tay hữu lễ nói: “Nguyên lai tiểu huynh đệ đây cũng là trung lương, tại hạ Hữu Chí, chẳng hay cao danh quý tính của tiểu huynh đệ là gì?”

“Ta là Ngô Chính, tạm thời gác chuyện này sang một bên, trước theo ta ly khai khỏi đây, không cần phải lẫn trốn.”

Nói dứt lời, Ngô Chính liền quay lưng đi trước dẫn đầu. Mấy gã hán tử mạc danh kỳ diệu chợt cảm thấy thiếu niên này rất đáng tin cậy, hơn nữa cái tên Ngô Chính cũng rất quen tai, dường như là đã nghe qua cái tên này ở đâu đó. Song bọn hắn cũng không thắc mắc lời nào, đỡ lấy đồng bạn đang bị thương đứng dậy, nhanh chóng theo sau.

Bởi vì hậu phương có hai người đang trọng thương không thể đi nhanh được, cho nên cước bộ Ngô Chính cũng không mấy vội vã. Tính cả Ngô Chính hết thảy bảy người, đi qua hơn nửa dặm đường, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh của đoàn binh lính quân Nguyên hẳn là đang lùng sục khắp nơi.

“Ngô huynh đệ, phía trước có thể là binh lính quân Nguyên truy đuổi đến đây, chúng ta cứ thế mà đi tới ư?” Hữu Chí bán tín bán nghi nói.

“Có ta ở đây, không vấn đề gì.” Ngô Chính không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về hướng đám binh lính quân Nguyên đang lùng sục.

Thấy vậy, mấy hán tử ánh mắt giao nhau, song lại khẽ gật đầu, tựa hồ là chọn cách tin tưởng vào Ngô Chính. Đây chính là công dụng vô cùng lợi hại của điểm danh vọng khi tích lũy đến một mức độ nào đó, khiến nhân tâm của những người có tu vi thấp hơn hướng về phía mình vô điều kiện.

Mấy người Ngô Chính ngang nhiên đi dọc theo đường mòn ly khai sơn lâm, nhưng chẳng mấy chốc một gã binh lính quân Nguyên phát hiện ra, liền lớn tiếng hô lên: “Bọn chúng ở đây!”

Đám binh lính phụ cận nghe được động tĩnh, ngay lập tức di chuyển về hướng phát ra âm thanh, đồng thời triển khai bao vây bốn phương tám hướng, không chừa cho mấy người Ngô Chính một kẽ hở để thoát thân.

“Được huấn luyện rất tốt a, chiến đấu trong sơn lâm vẫn không loạn trận hình, rất không hổ là quân thiện chiến bậc nhất thời bấy giờ.” Ngô Chính âm thầm khen ngợi.

Người Mông Cổ quen sống trên thảo nguyên, chiến đấu trên lưng ngựa, điểm yếu của bọn họ chính là chiến đấu ở những địa hình có nhiều vật cản, không thể tận dụng được sở trường của mình, thế nhưng khả năng tập trung ổn định trận hình và chiến đấu có hệ thống khắt khe vẫn được thực hiện rất tốt.

Mắt thấy đã vô phương tẩu thoát, mấy người hán tử phía sau Ngô Chính dựa lưng vào nhau, lăm lăm vũ khí trong tay dường như muốn quyết một hồi tử chiến. Dù vậy bọn hắn vẫn âm thầm nhìn về phía Ngô Chính, chờ đợi một điều thần kỳ nào đó, mà chính bọn hắn cũng cho là chuyện hoang đường.

Tuy tận mắt kiến thức qua một màn xuất quỷ nhập thần của Ngô Chính, thế nhưng binh lính quân Nguyên bao vây nhân số gấp mười lần bọn hắn, chưa kể còn có những tên vẫn không hay biết chuyện gì nhất thời không thể tụ tập trở về, tình hình này không thể nghi ngờ là cửu tử nhất sinh.

V

Đương lúc mấy tên hán tử tâm thái muốn liều mình đón nhận cái chết, bỗng nhiên...

Sưu một tiếng, mấy chục thủ cấp của binh sĩ quân Nguyên bất chợt lìa khỏi cổ, rơi xuống lăn lóc dưới đất, máu tươi bắn lên tung tóe tựa như là vòi tưới nước, mắt thấy loáng thoáng lam sắc linh quang lưu lại thành vệt dài trong không trung, minh bạch cho bọn hắn cuộc là chuyện gì vừa diễn ra.

Trông thấy mấy gã hán tử đứng ngây người há hốc mồm, Ngô Chính thản nhiên lên tiếng hối thúc: “Giải quyết xong rồi, đi thôi.”

Dưới ánh mắt kinh hãi như thể đang nhìn thấy quái vật đội lốt nhân hình, Ngô Chính không mấy để ý, cước bộ từ tốn dẫn đầu đi trước, đến nửa ngày mấy người phía sau mới kịp định thần, vội vã cất bước đuổi theo.

“Ngô Chính!?” Hữu Chí nói khẽ trong miệng, dường như là chợt nhớ đến điều gì đó, vội vã nhào tới phía trước hô lên: “Ngô huynh đệ, người... người có phải là Quỷ Sát Kiếm Ma, à không, là Lục Mạch Kiếm Tiên đã từng giúp đỡ cho Minh giáo!?”

Từ phương thức sát nhân cho đến ngoại hình, danh tính và hành động tương cứu huynh đệ quân khởi nghĩa, Hữu Chí cơ hồ có đến tám chín thành chắc chắn về thân phận của Ngô Chính. Ngoại hiệu Quỷ Sát Kiếm Ma mặc dù rất uy phong nhưng ai nấy đều biết, danh tự này mang ý nghĩa phỉ báng bêu xấu. Thế nên lời vừa ra khỏi mồm, Hữu Chí ngay tức thì sửa lại, sợ làm Ngô Chính phật lòng.

“Ngươi nhận ra ta!?” Ngô Chính hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Minh giáo thật rất biết cách tuyên truyền, đến cả những nghĩa quân tầng thứ thấp nhất cũng có thể nhận diện được ta.”

Kỳ thực Ngô Chính không hay biết, sở dĩ điểm danh vọng từng có thời điểm bức phá tăng trưởng, là vì hành động ‘đại nghĩa diệt thân’ của hắn khiến Minh giáo cảm thấy rất áy náy và cảm kích, cho nên không ngừng ca ngợi biểu dương hình tượng cao đẹp của hắn với giáo chúng.

Mặc dù việc hạ sát Không Văn thần tăng mang cho hắn không ít điểm danh vọng, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ so với Minh giáo mà thôi. Phải biết giáo chúng của Minh giáo đông đảo nhất so với các thế lực võ lâm Trung Nguyên hiện nay, thậm chí đến Võ Đang nếu chỉ so về nhân khẩu đều không thể đánh đồng.

“Nguyên lai là Ngô thiếu hiệp! Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được diện kiến quả thực là danh bất hư truyền.”

Nghe thấy Ngô Chính thừa nhận, mấy người hán tử phía sau ai nấy đều kích động không thôi, nhân vật có thể khuấy đảo cả giang hồ, thậm chí đến cả ngũ đại môn phái vây giết cũng phải thất thủ cong đuôi bỏ chạy, quan trọng hơn hết hắn lại là đồng minh vô cùng cường đại của Minh giáo, cũng là đồng minh của quân khởi nghĩa chống lại Nguyên Mông, hầu như bất cứ một hảo hán nào thuộc quân khởi nghĩa đều không thể không khâm phục, thậm chí là sùng bái Ngô Chính.

“Chút hư danh mà thôi, không cần nhắc đến. Các ngươi hẳn là đã tổ chức triệu tập các huynh đệ bắt đầu phát động chiến tranh?” Ngô Chính nói.

Nhắc đến quân sự, thần sắc Hữu Chí liền nghiêm chỉnh trở lại: “Không sai, cứ điểm của chúng ta cách đây không bao xa, tạm thời vẫn chưa thể phát động tấn công toàn diện, chỉ đơn giản triển khai các trận đánh nhỏ lẻ nhằm tiêu hao quân lực địch, từ đó tìm cơ hội xâm nhập thiêu hủy quân lương.”