Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 46: Đã đến sao còn chưa xuất hiện!




Hiện tượng danh vọng chỉ số bành trướng lúc này cũng là tương tự biện pháp trước kia Ngô Chính đã từng làm, chỉ khác biệt khi ấy hắn là chủ động thiết lập, còn bây giờ là bị động tăng trưởng.

Trước kia Ngô Chính là lợi dụng danh tiếng nương theo chiều hướng từ cực âm phút chốc chuyển sang cực dương sẽ tạo thành hàng loạt các hiệu ứng cánh bướm tích cực khuếch đại danh vọng, bấy giờ cũng là từ đỉnh điểm của cực dương lại trong vòng một đếm toàn bộ chuyển sang cực âm, càng là điên cuồng chắp cánh khuếch đại danh vọng của hắn theo chiều hướng tiêu cực.

Nếu là cách đây không lâu mỗi khi nhắc đến Tiếu Diện Huyết Ma mọi người sẽ biểu hiện thái độ khâm phục kính trọng dành cho Ngô Chính, nhưng là hiện nay khi nhắc đến hắn, trong đầu mỗi người chỉ còn lại là cực độ phẫn nộ, sợ hãi, chán ghét, chung quy tất cả những cảm xúc tiêu cực được phóng đại đến cực hạn, tạo thành một cái hung danh Tiếu Diện Ma Đầu.

Nhưng Ngô Chính hiện tại đã không còn quan tâm đến danh tiếng, hắn lúc này nói về thủ hạ dưới trướng đã có đến mấy trăm người tất cả hầu hết đều là nhất lưu, đỉnh tiêm cao thủ, đặt trên giang hồ đều có thể tự mình bá chủ một phương, lại nói về thực lực nếu không gặp phải tuyệt đỉnh đỉnh phong cao thủ, hắn tự thân có thể cam đoan tẩu thoát thậm chí là huyết chiến thư hùng một trận, tuyệt đối là không ngại va chạm, còn nếu muốn nói về danh vọng? Cứ thử nhìn xem trước mắt quần hùng trong thiên hạ là như thế nào cúi đầu trước mặt hắn, đã còn cần thiết để tích lũy nữa sao?

Tất cả những cố gắng của Ngô Chính bấy lâu đều đã được đền đáp đầy đủ, hết thảy đều là hoàn hảo không tìm ra được chỗ hỏng để bắt bẻ, duy nhất thứ mà hắn thiếu lúc bấy giờ chỉ là điểm sát lục!

Điểm sát lục tuy nói là rất khó để tích lũy, nhưng cũng là rất dễ dàng để đạt được, không phải chỉ là giết chóc thôi sao? Giết một người không đủ thì giết hai người, hai người còn không đủ thì giết tiếp mười người, mười ngươi còn không thể thỏa mãn vậy thì trăm người, ngàn người, vạn người thậm chí là cả thiên hạ nếu như Ngô Chính tìm được cho mình một cái lý do để làm như vậy.

Lý do thì hắn có, nhưng biện pháp cũng đã tìm ra, không cần thiết và không nhất thiết phải tự làm khó bản thân như vậy.

Ngô Chính lúc bấy giờ đã không áp chế được hùng tâm, sát khí toàn thân trong một khắc bộc phát ra bên ngoài khiến toàn bộ những người có mặt ở đây đều rợn cả tóc gáy, một cỗ sát khí khủng khiếp như đang bao trùm cả toàn trường, mỗi người trong lòng lúc này đều không khỏi giật thốt tự hỏi “phải chém giết bao nhiêu sinh mệnh mới có thể ám lưu bực này kinh khủng sát khí!?”

- Ngoại trừ Ngũ Nhạc kiếm phái người, còn lại những ai không liên quan hiện tại có thể rời đi!

Giọng nói nhàn nhạt vang vãng bên tai mỗi người quấn quanh tựa như một sợi dây thừng cứu mạng, trong đầu bọn hắn chỉ còn lại ý niệm nhanh chóng bắt lấy sợi dây thừng này, bằng không một khi bỏ lỡ chờ đợi bọn hắn ở phía trước đó chính là tử vực.

Lời nói vừa dứt, đồng thời điểm mỗi người hiển nhiên đều đã có cho mình một quyết định, rất nhanh có người tiên phong dẫn đầu ly khai, tiếp đến lại một nhóm khác cúi đầu che mặt không còn mặt mũi, cũng tương tự rời đi.

Tất nhiên có kẻ tiên phong mở đường, sẽ có kẻ nối bước theo sau!

Tràng cảnh đã không còn trang nghiêm uy lệ như cách đây vài phút trước khi Ngô Chính đặt chân đến nơi đây, trước mắt dòng người tấp nập đồng loạt thi nhau đào tẩu chen đẩy xô lấn không ai nhường ai, chỉ trong vòng chưa đến một nén nhang toàn bộ đã triệt để giải tán, lúc bấy giờ nhìn lại chỉ còn một đám người y phục thường dân thản nhiên đứng đó.

- Hừ, quả nhiên là một đám tham sống sợ chết, thật uổng công ta phí nước bọt đả kích bọn hắn.

- Dù sao hiệu quả cũng rất tốt, Ngũ Nhạc kiếm phái hình tượng trong lòng bọn hắn cũng bị chúng ta hủy hoại, mặc dù có chút thừa thải nhưng ít ra không có thế lực nào còn đứng về phía Ngũ Nhạc chống đối chúng ta a.

- Đây hoàn toàn là bị công tử dọa sợ a, miệng lưỡi của chúng ta có chút vô tác dụng, đúng là uổng tâm cơ mà.

- Ta cũng không ngờ được công tử lại đáng sợ như vậy a, vừa rồi ta cũng rợn cả tóc gáy...

- Ài, cũng khó trách ngươi, đến ta còn bị kinh hãi đây này!

...

Đám người này trước mặt Ngô Chính hoàn toàn không chút sợ hãi thoải mái tán gẫu, không ai khác chính là đám thủ hạ Ngô Chính phái đến trước đó nhằm một phen đả kích quần hùng.

Mặc dù là thừa thải nhưng là Ngô Chính trước đó cũng không hề hay biết danh vọng chấn nhiếp công dụng của hắn lại đạt đến mức độ khủng khiếp như thế, cũng có thể xem như là một loại thu hoạch ngoài ý muốn đi.

- Công việc còn chưa xong, các ngươi cũng không thể nghiêm túc một tí?

Ngô Chính trông thấy đám thủ hạ trước mắt Ngũ Nhạc kiếm phái bọn người chơi trò lật bài ngửa, không khỏi hài hước buồn cười, nhưng đây là lúc muốn giết người, có phải là thời điểm tấu hài đâu!?

- Đã đến!

Một bên Đông Phương Bạch như cảm giác được khác thường, lúc này nhắc nhở cho Ngô Chính biết.

- Quả nhiên đã đến, Mạc Đại huynh còn mời xuất hiện gặp mặt, còn có Phong Thanh Dương tiền bối cũng không cần phải tiếp tục che giấu a!

Ngô Chính lớn tiếng nói to, Hoa Sơn kiếm phái người bỗng nhiên sực tỉnh, thần sắc cũng không còn sợ hãi như trước đó, lập tức lấp lóe một tia hy vọng trong ánh mắt.

- Hậu sinh khả úy, thiên hạ ngoại trừ Đông Phương Bất Bại trên thế gian vậy mà còn có bực này kỳ tài võ học.

Nhìn về phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh, một cái lão giả đi trước trường bào phất phới, râu tóc bạc trắng suông dài như tơ lụa cùng phong thái xuất trần tựa như tiên nhân quả rất không hổ là một đời tiền bối tuyệt đỉnh võ học Phương Thanh Dương, đi cùng phía sau là hắc y trung niên bề ngoài lôi thôi hình dáng, trên tay mang theo đàn kiếm như có phần nâng niu không thể rời tay, người này chính là trước đó cùng Ngô Chính kết giao Mạc Đại tiên sinh.

- Ngô đệ, ngươi che giấu cũng thật là sâu, nếu như không phải ngươi lên tiếng ta còn tưởng rằng mình là nhận lầm a.

Mạc Đại tiên sinh nhìn về phía Ngô Chính không khỏi cười khổ lắc đầu, trong lòng cũng là thập phần kinh ngạc, ai mà ngờ tên tiểu tử thâm sâu khó dò mà hắn tình cờ kết giao bằng hữu tại một nơi hẻo lánh dã thôn lại chính là đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ Tiếu Diện Huyết Ma cơ chứ!

Nguyên bản Mạc Đại tiên sinh ẩn giấu tung tích từ đằng xa quan sát tình huống nơi này, khi nhìn thấy Ngô Chính xuất hiện ở đây còn tưởng rằng mình nhìn lầm, sau đó phải tiếp cận thật gần mới có thể xác định phần nào, đồng thời sau khi Ngô Chính gọi hắn một tiếng “Mạc Đại huynh” cũng là gián tiếp khẳng định nghi hoặc trong lòng Mạc Đại tiên sinh, để hắn trong tâm phần nào bùi ngùi cùng bất đắc dĩ.

- Ha ha... hy vọng Mạc Đại huynh không trách ta a, ta thật sự là rất chướng mắt cái tên sư đệ này của huynh, nếu không nghĩ đến giao tình với huynh thì hôm nay dù là ai cũng đừng muốn giữ lại được cái mạng hắn.

Ngô Chính lại nhìn về phía Lưu Chính Phong trong mắt thập phần khinh thường, nguyên tác bên trong Lưu Chính Phong võ công tầm thường không quá nổi bật, tính cách mù quáng còn có phần nhu nhược như là nữ nhân, đặc biệt là sau khi xem qua cái tình tiết máu chó “theo trai” bỏ bê gia đình của hắn, chỉ vì một cái tình hữu nghị nhạc đạo tri giao mà đánh đổi mạng sống của toàn bộ thân nhân của mình, Ngô Chính đối với hắn đã không thể dùng một từ “khinh bỉ” để hình dung.

- Ta cũng biết đôi chút ân oán của đệ với Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta, nhưng có thể lại thiệt thòi một chút nghĩ đến giao tình mà bỏ xuống khuất mắt, lại cùng ngồi đối ẩm hòa giải?

Mạc Đại tiên sinh không phải là không nghe qua sự kiện thảm sát tại Phúc Châu do một tay Ngô Chính làm ra, quả thật Mạc Đại tiên sinh nghe qua thông tin mặc dù có thêm có bớt nhưng chỉ cần đề ý đôi chút liền có thể biết được ai đúng ai sai, một người vì bảo vệ người khác mà giết người so với đám người vì tham tranh giành lợi ích mà bỏ mạng, cái này trừ phi là dùng đầu bằng mông mới không thể nghĩ ra người đúng kẻ sai.

Hơn nữa Tiếu Diện Huyết Ma còn có cái tên khác là Tiếu Diện Hiệp, một người bấy lâu vẫn luôn cứu giúp bách tính vô tội hành hiệp trượng nghĩa khiến bao người khâm phục kính trọng, lại có thể dễ dàng mất hết thanh danh chỉ vì trong một đêm giết rất nhiều người mục đích cứu người?