Vô Hoa Quả

Chương 65




Cảm giác sợ hãi đột ngột bao trùm trí não Niệm Nghiễn, dưới cái nhìn sắc bén của Liễu Thành Thành, Niệm Nghiễn giống như đang chìm ngập trong một khối băng tuyết khổng lồ, tóc gáy dựng hết cả lên.

“Hóa ra tướng mạo Bạch đại ca của ta lại xuất chúng như vậy a, không, ngay cả tên của ngươi ta cũng chưa có vinh hạnh được biết a.” Lấy tay sờ soạng làn da của Niệm Nghiễn, cảm nhận được sự trơn mịn, bóng loáng của làn da đối lập với cảm xúc khô khan của chủ nhân nó.

“Hóa ra, ta mới chính là kẻ luôn bị người khác đùa cợt. . . . Ta sống hơn hai mươi năm ở trên đời này, chưa có kẻ nào dám vũ nhục ta như vậy!” Liễu Thành Thành mạnh mẽ lôi Niệm Nghiễn dưới đất lên, hai tay ấn mạnh làm cho y không thể khống chế – ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Vũ nhục? Ngươi bụng dạ khó lường thì ta cũng có bí mật không thể nói, thế nào gọi là vũ nhục?”

“Không ngờ Bạch đại ca của ta không chỉ tướng mạo bất phàm mà miệng lưỡi cũng giỏi đường biến hóa a . . . Nói cho ngươi biết, đời này, ta hận nhất chính là bị người khác lường gạt mình, phàm là những kẻ dám khinh thường ta—— kết thúc sẽ rất thê thảm. . . . . .”

“Vậy sao?” Cuối cùng là ai lừa gạt ai đây? Ai cũng được, Niệm Nghiễn không muốn đuôi co cùng hắn vấn đề này nữa, dù sao y cũng không phải loại người có thể dễ dàng bị kẻ khác hù dọa.

“Nói cho ta biết tên tuổi, thân phận thật của ngươi, mau!” Nói ra một mệnh lệnh không thể từ chối, hai tay Liễu Thành Thành siết chặt hai tay của Niệm Nghiễn bên dưới.

“Muốn chém, muốn giết tùy ngươi, ta sẽ không nói lời nào——”

Liễu Thành Thành đột nhiên lấy tay ấn vào ngực trái, nơi có khắc chữ “Ân” của Niệm Nghiễn – thương tích chưa lành, Niệm Nghiễn đau đớn la lên thành tiếng.

Khóe miệng hơi hơi giơ lên, Liễu Thành Thành rất hài lòng với phản ứng của cơ thể Niệm Nghiễn, bàn tay lần xuống phía dưới. . . . . .

Niệm Nghiễn trừng lớn mắt, chẳng lẽ hắn muốn. . . . . .

“Sợ?” Tiếp tục động tác trên tay, không bao lâu sau Liễu Thành Thành đã chạm vào bộ phận mẫn cảm nhất trên người Niệm Nghiễn.

Không xong rồi, chẳng lẽ lại bị. . . . . . Niệm Nghiễn lo lắng đánh giá mọi thứ xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy cách gì đó để giúp bản thân thoát khỏi hiểm cảnh.

“Hóa ra, ngươi sợ hãi nhất việc bị người khác chạm vào nơi này, chắc chắn là có liên quan tới kẻ đã khắc ấn ký trên người ngươi?” Xé toạc lớp áo vốn mỏng manh của Niệm Nghiễn, Liễu Thành Thành sờ sờ vào vùng thịt lồi kia, không quên nhéo mạnh vào khối thịt nhỏ phía trước. Liễu Thành Thành vô cùng ghen tỵ với nam nhân kia “Thật là đáng tiếc, nếu ta có thể là người đầu tiên khắc tên mình lên người ngươi thì tốt biết bao.”

Niệm Nghiễn càng ngày càng cảm thấy tên Liễu Thành Thành này là người cực kỳ cố chấp lại thêm vọng tưởng điên cuồng, trình độ có lẽ vượt xa cả Thôi Ân Trạch biến thái.

“Yên tâm, lúc này ta sẽ không làm chuyện đó với ngươi, trên người ngươi còn nhiều thương tích như vậy, làm sao có thể khiến ta tận hứng?”

Cầu toàn? Niệm Nghiễn nhớ lại đoạn đối thoại của Thôi Ân Trạch với Tiểu Tứ – bọn họ nói hắn là người thận trọng, làm việc gì cũng muốn phải thật hoàn hảo, luôn chờ mong kết quả tốt đẹp nhất. Niệm Nghiễn không nghĩ rằng tính cách lập dị của đối phương lại cứu mình thoát khỏi ải này.

“Đợi cho Hách Lạp. . . . . . Ta sẽ cố gắng yêu thương ngươi hết lòng. Còn bây giờ, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị số phận của kẻ dám coi thường ta!”

Liễu Thành Thành liền bế phốc Niệm Nghiễn dậy, ném y xuống chiếc giường làm bằng da báo bên cạnh. Thuận tay, hắn lấy một cái hộp bên cạnh ra, lôi từ trong hộp một thứ gì đó màu đen ra ngoài.

Niệm Nghiễn vừa nhìn lại, mới thấy hóa ra đó là một cái roi da màu đen, y yên tâm được một chút, nếu chỉ đánh vài cái, với công lực hiện giờ – Niệm Nghiễn hoàn toàn có thể chống đỡ được.

Liễu Thành Thành không lập tức xuống tay mà lại xé tan y phục tù nhân trên người Niệm Nghiễn không còn một mảnh.

Thân thể trần truồng trực tiếp tiếp xúc với không khí khiến Niệm Nghiễn không thoải mái, lại có một nam nhân trước mặt dùng ánh mắt sắc lang háu đó mà nhìn càng khiến Niệm Nghiễn thêm khó chịu – vặn vẹo thân thể.

“Ngươi còn chần chờ gì nữa, không phải muốn trừng phạt ta sao?”

“Đừng nóng vội, chúng ta có rất nhiều thời gian để cùng nhau hưởng thụ. . . . . .”

Giọng nói hưng phấn, kích thích của Liễu Thành Thành khiến Niệm Nghiễn có dự cảm xấu, không biết hắn đang suy tính điều gì. . . . . .

. . . . . . . . . . . . . .

——

Ánh mặt trời ngày mới dần ló dạng, màn đêm cứ thế lui dần vào bóng tối, không khí trong lành buổi sáng luôn khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Khi sương mù dần tan, sự yên lặng của doanh trại cũng bị phá vỡ, một ngày mới lại bắt đầu.

Tuy vậy, Niệm Nghiễn không thể nào cảm nhận được không khí náo nhiệt, sảng khoái của một ngày mới, không thể lắng nghe được những âm thanh trong trẻo bên ngoài. Thần kinh của Niệm Nghiễn đã chết lặng, dù có xảy ra chuyện gì lúc này thì y cũng không thể nghe, không thể thấy.

Niệm Nghiễn vẫn bị treo giữa lều trướng, nhìn thoáng qua thì chỉ thấy cơ thể đang trần truồng, không hề có điểm gì khác biệt so với trước khi bị Liễu Thành Thành trừng phạt. Nhưng trải qua một đêm bị hắn hành hạ, thân thể và trí lực của Niệm Nghiễn đều như sắp tan biến.

Roi da của Liễu Thành Thành nhìn thì thấy bình thường, nhưng thực ra nó là loại roi thép đặc biệt của Hách Lạp đặc chế, loại roi này sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên da thịt của người bị đánh – nhưng uy lực của nó thì hơn loại roi thường gấp mấy lần. Đối với Niệm Nghiễn, mới được vài roi mà y tưởng như cửa địa ngục đang mở ra phía trước để chờ đón mình.

Trước đó, thân thể Niệm Nghiễn đã chịu không ít hành hạ trên đường đi rồi, khi chiếc roi mảnh khảnh của Liễu Thành Thành lướt qua nơi mẫn cảm dưới hạ thân, Niệm Nghiễn không khống chế được mà ngất xỉu. . . . . .

Nhớ lại tối qua, tuy có chút tỉnh táo nhưng thân thể đã sớm chết lặng, không còn cảm giác gì, chỉ có đau đớn từ tứ chi, mình mẩy truyền thẳng đến đại não.

Rất nhiều lần, Niệm Nghiễn muốn mình hôn mê đi cho xong chuyện, khỏi phải chịu đựng sỉ nhục này. Nhưng những lúc như thế, Liễu Thành Thành lại dừng lại, chờ y thở dốc xong rồi mới tiếp tục hành xử.

“Dáng vẻ này, sao lại diễm lệ như vậy. . . . . .” Liễu Thành Thành rất hài lòng với kiệt tác của mình, tán thưởng, dùng ánh mắt thỏa mãn mà nhìn thân hình đang bị mình dày vò./