Vô Kỵ Thanh Thư

Chương 64: Chương 64






Sắc mặt ba vị Chưởng kỳ sứ nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Lời này của Trương Vô Kỵ không khác nào nói thẳng muốn bọn họ quy thuận Thiên Ưng Giáo, làm sao bọn họ có thể chấp nhận?
Trương Vô Kỵ nói: "Đã không muốn, vậy chúng ta đi nhé?"
Mặt Trang Tranh giật giật mấy cái.

Nhiều năm qua Ngũ Hành Kỳ và Thiên Ưng Giáo xung đột không ngừng, nếu không phải còn có giáo quy không cho phép giết hại lẫn nhau ngăn cản, không cần lục đại phái động thủ đã tự chém giết sạch sành sanh rồi, bây giờ muốn bọn họ cúi đầu, còn không bằng để Diệt Tuyệt Sư Thái chém một kiếm cho thống khoái.

Ba Chưởng kỳ sứ trao đổi ánh mắt, nhận thấy đều là tâm tư giống nhau, đồng thời quay đầu sang chỗ khác khinh thường hừ một tiếng.

"Hà hà, được lắm!"
Trương Vô Kỵ cười lạnh hai tiếng, đột nhiên cho Trang Tranh một bạt tai, tiếp đó thân hình khẽ động, lại hai tiếng bạt tai giòn giã vang lên, mới trở lại chỗ cũ.

Trang Tranh, Đường Dương cùng Tân Nhiên đều ôm mặt, còn chưa phục hồi tinh thần, chờ phản ứng lại, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, bất chấp tất cả, cầm binh khí muốn xông lên liều mạng với Trương Vô Kỵ.

Ngũ Hành kỳ chúng thấy Chưởng kỳ sứ chịu nhục lớn, cũng không nhịn được phẫn nộ hô quát, tình cảnh nhất thời đại loạn.

Trương Vô Kỵ không sợ chút nào, phát ra một tiếng thét dài, nội lực mạnh mẽ nháy mắt áp chế toàn trường, khiến cho đám người tỉnh táo lại, mới cười nhạo nói: "Không phục? Có cái gì không phục? Luận võ công, các ngươi ai địch nổi ta? Luận địa vị, ta cũng không tới phiên các ngươi quản! Hiện tại Minh Giáo không có giáo chủ, vậy kẻ mạnh thì có quyền lên tiếng, ai dám không phục?"

Trang Tranh bị nội lực mạnh mẽ của Trương Vô Kỵ chấn nhiếp, mặc dù vẫn lửa giận khó tiêu, nhưng cũng không còn ý định liều mạng với Trương Vô Kỵ, chỉ là sắc mặt vẫn rất khó coi.

"Minh Giáo chúng ta quy định không cho phép giết hại lẫn nhau, thù máu là không có, nhiều nhất chẳng qua đấu võ mồm thôi." Trương Vô Kỵ chỉ vào đám người lục đại phái, trước mắt Thiên Ưng Giáo gia nhập, tình thế trở nên không thể nắm bắt, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn Trương Vô Kỵ cao đàm khoát luận: "Có thù với ngươi chính là lão tặc ni này, nhưng ngươi lại thà rằng chịu lão tặc này ni chém một kiếm cũng không cần chúng ta giúp một tay, thật sự là đồ ngu số một thiên hạ.

Ai ai cũng coi ngươi thành trò cười, ngươi còn đắc ý lắm à?"
Ba Chưởng kỳ sứ kinh ngạc nhìn về phía thi thể đồng đội nằm trên mặt đất, hốc mắt nhịn không được liền đỏ lên.

Trương Vô Kỵ thấy thế không ngừng cố gắng: "Nếu Minh Giáo chúng ta vẫn đồng lòng như lúc còn Dương giáo chủ, những người này đừng nói giết tới Quang Minh Đỉnh, ngay cả bước vào Quang Minh Đỉnh cũng không dám.

Bây giờ Minh Giáo bị người nhục nhã đến nước này, chúng ta lại còn tranh đấu nội bộ, để cho kẻ thù xem náo nhiệt.

Có phải là muốn chờ bọn họ lên Quang Minh Đỉnh diệt thánh hỏa, các ngươi mới thôi làm loạn như vậy hay không?"
Đường Dương hơi chần chờ, nói: "Ngươi nói có lý, là chúng ta nghĩ sai rồi, nhưng ngươi muốn chúng ta cứ như vậy phục ngươi, lại không có khả năng."
Ngũ Hành Chưởng kỳ sứ thân như huynh đệ, Tân Nhiên lập tức nói tiếp: "Không sai, trước mặt tình thế cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta nên tiêu tan hiềm khích, đồng tâm hiệp lực, nhưng nếu ngươi không lấy ra mấy phần bản lĩnh mà chỉ dựa vào mồm mép, Tân Nhiên ta là người đầu tiên không chấp nhận nghe ngươi."
Trương Vô Kỵ không sợ nhất chính là cái này, lập tức nói: "Vậy ngươi nói thử xem, muốn ta chứng minh bản lĩnh của ta thế nào?"
"Trong tay Diệt Tuyệt kia không biết có bao nhiêu nợ máu của huynh đệ Ngũ Hành Kỳ chúng ta, ngươi nói bà ta xương cốt cứng rắn, vậy cướp lấy Ỷ Thiên Kiếm của bà ta đi.

Chúng ta đều sẽ phục ngươi! Còn đi khuyên Văn Thương Tùng và Nhan Viên cùng theo!" Trang Tranh nói, "Còn có, những lời này, ta không tin con ưng rụng lông kia nói được.


Cho nên chúng ta phục ngươi, không phục hắn, hiểu ý chúng ta chứ?"
Trương Vô Kỵ cười nhạo một tiếng: "Có gì không thể?"
Tống Thanh Thư ngơ ngác đứng một bên xem, thấy Trương Vô Kỵ bọn họ càng nói càng không tưởng nổi, chờ nghe đến Trương Vô Kỵ đồng ý đi đoạt Ỷ Thiên Kiếm, chỉ cảm thấy hồn phi phách tán cũng chỉ đến thế này thôi, buột miệng thốt ra: "Không được!" Y nói xong mới phản ứng lại, nhưng Nga Mi đã giành trước một bước chửi ầm lên, cả các môn phái khác cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, mắng to không ngừng.

Trương Vô Kỵ tưởng như đến bây giờ mới trông thấy Tống Thanh Thư, ngạc nhiên nói: "A? Sư đệ? Ngươi cũng tới tham gia trò náo nhiệt này à?"
Tống Thanh Thư sắc mặt đỏ lên, giương giọng nói: "Huynh...!không thể hồ nháo như thế! Sư phụ mà biết, nhất định sẽ phạt huynh!"
Trương Vô Kỵ nghiêm mặt: "Lời này của ngươi không đúng, ta ở đây là vì hóa giải tranh chấp, sao lại thành hồ nháo rồi?"
"Cản cái gì! Đấu một trận thì thế nào?" Diệt Tuyệt Sư Thái đã giận tím mặt: "Để ta xem ngươi có thể cướp đi Ỷ Thiên Kiếm từ trong tay ta hay không! Nếu ngươi thật sự cướp được, Nga Mi ta lập tức xuống núi, từ nay về sau không bước đến Quang Minh Đỉnh một bước!"
Trong lòng cũng đã quyết định, cho dù có phải chặt cả cánh tay này, cũng tuyệt không buông tay.

Trương Vô Kỵ vứt cho Tống Thanh Thư một ánh mắt "Ngươi xem đi!", vui vẻ gật đầu.

Trương Vô Kỵ vừa giao thủ với Diệt Tuyệt Sư Thái liền cảm giác được hoàn toàn khác biệt với lúc trước.

Diệt Tuyệt Sư Thái chiêu chiêu chỉ công không thủ, Ỷ Thiên Kiếm phản xạ ánh nắng không ngừng lập lòe, trong lúc nhất thời hai người như bị một quả cầu tuyết bao phủ.

Thì ra bà tự biết võ công kém xa Trương Vô Kỵ, lại kiêng kị Trương Vô Kỵ rất sâu, thật sự mang tâm tư chết chung với Trương Vô Kỵ.

Dù Trương Vô Kỵ võ công cao cường, nhất thời cũng không dám đối đầu thẳng với mũi nhọn này.


Nhưng giữ vững tinh thần đến mấy, cuối cùng cũng có lúc suy kiệt, Trương Vô Kỵ kiên nhẫn cùng Diệt Tuyệt Sư Thái triền đấu một hồi, cảm thấy bà dần mất lực đạo, lập tức nắm lấy cơ hội, chuyển thủ thành công.

Mặc dù Diệt Tuyệt Sư Thái sớm đã quyết định có chết cũng không buông tay, nhưng con người rất nhiều lúc sẽ phản ứng theo bản năng không chịu ý chí ảnh hưởng, bởi vậy Trương Vô Kỵ phất một cái vào huyệt đạo trên cổ tay bà, gân nắm lập tức mềm đi, Ỷ Thiên Kiếm muốn rời tay bay ra.

Diệt Tuyệt Sư Thái chợt cười thảm hai tiếng, bỗng nhiên ném Ỷ Thiên Kiếm lên không trung, Trương Vô Kỵ phi thân đi đón, Diệt Tuyệt Sư Thái hét lớn một tiếng, đem mười thành nội lực rót vào bàn tay trái, hướng Trương Vô Kỵ đánh tới.

Diệt Tuyệt Sư Thái toàn lực công kích, Trương Vô Kỵ không thể không tạm thời từ bỏ Ỷ Thiên Kiếm cẩn thận ứng phó.

Song chưởng đối nhau, động tác của hai người đều ngưng trệ một cái chớp mắt, cùng lúc đó, Ỷ Thiên Kiếm từ trên không rơi xuống, mũi kiếm nhằm thẳng vào hai bàn tay đang tiếp nhau.

Chỉ nghe "Phập!" một tiếng vang nhỏ, cánh tay trái của Diệt Tuyệt Sư Thái đứt từ khuỷu tay xuống, Trương Vô Kỵ bởi vì tránh lui kịp thời mà không bị thương.

Mà Diệt Tuyệt Sư Thái tranh thủ trong nháy mắt Trương Vô Kỵ thối lui, tay phải đánh ra đập vào chuôi Ỷ Thiên Kiếm, trường kiếm thế đi vừa chuyển, bay về hướng Nga Mi.

Trương Vô Kỵ ngăn cản không kịp, chỉ có thể nhìn Ỷ Thiên Kiếm bị Bối Cẩm Nghi tiếp được vào vỏ.

Diệt Tuyệt Sư Thái lấy một cánh tay làm đại giá, đổi về Ỷ Thiên Kiếm.

Trương Vô Kỵ trầm mặc trong chống lát, ánh mắt hơi ảm đạm: "Sư Thái kiên cường, tại hạ bội phục."
Diệt Tuyệt Sư Thái chỉ cắn răng, trên mặt không có chút ý cười nào: "Chỉ hận ta học nghệ không tinh, không thể trực tiếp lấy mạng ngươi!"

Trận tranh đấu này kết thúc thảm liệt như vậy, tất cả mọi người không thể đoán được, đệ tử Nga Mi thấy sư phụ trọng thương, đã có người nhịn không được khóc thành tiếng.

Mà Diệt Tuyệt Sư Thái lần này cũng không răn dạy các nàng, ánh mắt nhìn các nàng thậm chí có chút hiền hòa.

Bối Cẩm Nghi bỗng nhiên ném Ỷ Thiên Kiếm về phía Tống Viễn Kiều, rút kiếm hét lớn: "Mọi người cùng xông lên! Kết kiếm trận! Giết hắn!"
Đệ tử Nga Mi lập tức kịp phản ứng, căng chân chạy tới, kiếm chỉ Trương Vô Kỵ, ánh mắt nhìn hắn đều là cực kỳ căm hận.

Chỉ nghe Bối Cẩm Nghi cầm đầu nghiêm nghị nói: "Tống thiếu hiệp, mong rằng ngươi có thể chỉ điểm cho chúng ta!"
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, thốt lên: "Ta...!Ta có tài đức gì?"
"Bản lĩnh của Tống sư huynh chúng ta đều được chứng kiến, huynh thiện đạo này hơn chúng ta, chúng ta tất cả nghe theo huynh." Chu Chỉ Nhược cũng tiếp lời: "Ma đầu kia khó giết, hi vọng Tống sư huynh có thể giúp chúng ta thay sư phụ báo thù!"
Thấy Tống Thanh Thư còn có vẻ do dự, Đinh Mẫn Quân cười lạnh nói: "Thế nào, đến nước này rồi, Tống thiếu hiệp còn nhớ tình đồng môn với ma đầu kia hay sao?"
Lời này đã là tru tâm, Tống Thanh Thư rốt cuộc cự tuyệt không được, lại liếc mắt thấy Trương Vô Kỵ mặt không cảm xúc, trong lòng cực kỳ hụt hẫng, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: "Bối sư tỷ, Đinh sư tỷ, Chu sư muội, ba người võ công tốt nhất, giẫm tam tài bộ tản ra vây quanh hắn, Tĩnh Hư sư tỷ, Tĩnh Di sư tỷ, Tĩnh Diệu sư tỷ, các người đến Chấn vị ngăn lại..."
Trương Vô Kỵ đáy lòng thở dài, nhìn trước mắt đệ tử Nga Mi giao thoa mà động, bộ pháp bởi vì Tống Thanh Thư chỉ điểm mà so với kiếm trận ban đầu càng thêm tinh diệu, chợt cười to lên: "Đã thế, để ta lĩnh giáo một phen!"
Vừa mới nói xong, hắn đã lao đến hai nữ đệ tử ở giữa, bắt đầu phá trận.

Ban Thục Nhàn thấy một nữ đệ tử Nga Mi bị Trương Vô Kỵ bẻ gãy cố tay ném ra khỏi kiếm trận, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quát to: "Để ta giúp các ngươi!" Nói xong xông lên thay thế vị trí của nữ đệ tử kia.

Hành động này làm mọi người ở đây đều giật mình, sau đó Hà Thái Xung cũng lập tức xông vào hỗ trợ, thề phải chém giết Trương Vô Kỵ rửa mối nhục trước kia.

Lúc đầu cao thủ Võ Đương và Không Động đều cố kỵ nhiều võ lâm danh túc như vậy vây công một thiếu niên quá mất mặt, nhưng khi thấy có Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn gia nhập Trương Vô Kỵ vẫn đánh không chút phí sức, liền có chút chân đứng không vững, lúc này Đinh Mẫn Quân cất giọng nói: "Chúng ta chuyến này là vì tiêu diệt Ma giáo, chẳng lẽ còn định luận bàn tỷ thí với tiểu ma đầu này sao?!"
Lời này vừa ra, mọi người đều kinh: Diệt Tuyệt Sư Thái còn không phải là đối thủ của Ân Di Ái, chẳng lẽ chúng ta đơn đả độc đấu liền khống chế hắn? Không nhân cơ hội này liên thủ chế phục hắn, về sau cũng chỉ có thể mặc cho hắn giết!.