Vô Lại Kim Tiên

Chương 107: Dạ Trướng Xuân Sắc




Trong đêm đen yên tĩnh, Toa Lị Na không thể ngủ được, chỉ biết nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ, đêm đầu tiên ở lại quân doanh nàng có cảm giác khá là mới mẻ, trong lòng nàng cũng đầy cảm giác đợi chờ, kể từ cái đêm động phòng hôm đó cho đến nay cũng đã một tháng có dư, tư vị quan hệ đó khiến cho hằng đêm Toa Lị Na đều mộng thấy hình ảnh của công tử, đêm nay nàng lại nằm cạnh trướng của hắn ta, làm thế nào mà nàng có thể ngủ cho được.

" Công tử quay về nhanh thế sao ? " Toa Lị Na vừa bâng quơ đi dạo trong doanh trướng, vừa hồ tư loạn tưởng, công tử đang cùng các tướng quân uống rượu đã hai giờ rồi mà vẫn chưa về, thực sự là khiến cho người ta mong muốn chết mà, trong lòng Toa Lị Na điên cuồng kêu gọi, nhịn không được đã vài lần định li khai doanh trướng.

Khônh li khai thì thôi, khi muốn li khai thì vừa bước ra đến cửa thì lại thấy Lâm Phong đang tiến đến trước doanh trướng, thân thể đĩnh đạt tiến bước trong màn đêm hiện ra vẻ cô ngạo bất quần, trên khuôn mặt tuấn mĩ lại được mắc lên một nụ cười thâm sâu khó dò, đôi kiếm mi khẽ giương lên, để lộ ra anh khí ngời ngời, mái tóc kim sắc trên đầu được buộc chặt và kéo về phía sau trông rất tự nhiên.

" Công tử đã về ! " Toa Lị Na như kẻ vụng trộm bị chủ nhà bắt quả tang ngay tại đương trường, tâm trạng trở nên lúng túng, khuôn mặt tự nhiên lại hồng vựng lên, con tim trong ngực không ngừng thình thịch nhảy lên, đợi khi Lâm Phong tiến đến gần thì lao người tới ôm chựt lấy hổ yêu của hắn ta.

" Việc sinh hoạt ở quân doanh rất thiếu thốn và nóng bức, nàng có quen không ? " Lâm Phong hàm tiếu hỏi, một tay ôm lấy tiểu yêu nhu huyễn như không xương của nàng, một tay nâng cái cằm với khuôn mặt đang nhuận hồng của nàng lên, chú thị nhìn vào đôi mắt lộng lẫy trong đêm của Toa Lị Na, ghé sát đầu vào khuôn mặt kiều diểm của nàng ta rồi nhẹ nhàng hôn vào đôi môi mọng nước.

Toàn thân Toa Lị Na như điện giật, hần hồn trở nên điên đảo, miệng khẽ rên lên một tiếng, áp sát mặt ngọc vào ngực của Lâm Phong, hoan hỉ nói : " Cũng có thể sinh hoạt được, miễn là được ở bên cạnh công tử, Toa Lị Na đã thoả mãn lắm rồi ! "

" Tiểu sàm [háu ăn] miêu ! " Lâm Phong cười nói : " Không phải là không chịu được tịch mịch nên mới chạy đến quân doanh tìm ta sao ? "

Toa Lị Na tức thì cảm thấy ngượng đến không thể chui xuống đất mà trốn, chỉ biệt áp chặt khuôn mặt vào bộ ngực cường tráng của hắn ta, tựa như muốn hoà chung vào một thể với Lâm Phong.

Lâm Phong hắc hắc nhất tiếu, ôm chặt lấy thân thể nhu huyễn của Toa Lị Na mà tiến đến bên cạnh giường.

*****oOo*****

Đái Lệ Ti nằm trăn trở trên chiếc giường nhỏ, không ngừng chửi rủa hai tên gia hoả đáng ghét, hiện giờ là lúc nữa đêm mà bọn họ lại làm ồn như thế, ồn ào đến mức khiến cho bản thân không thể ngủ được, dù cho bản thân có bỏ qua tiếng ồn đó, thì cũng thấy bức rức khôn tả, hai tên gia hoả đó thật là đáng chết mà ! Đái Lệ Ti thực không thể chịu được tiếng rên rỉ đó, âm thanh đó thật kó mà tiếp thu cho được, liền lấy bông mà bịt lỗ tai lại.

Toa Bối Lạp ở bên kia thì đang ngồi trên giường, liền dùng đôi chân tinh oánh như ngọc của mình tiến đến sát vách, vểnh đôi tai lên mà thưởng thức tiên âm động nhân từ bên kia truyền lại, vị bạch long tiểu thư thuần khiết này mặc dù biết hai tên gia hoả bên kia đang làm gì, nhưng lại rất tò mò về cách tiến hành hảo sự này của nhân loại.

Khuôn mặt tinh anh của Toa Bối Lạp cũng phát hồng lên, một lúc sau thì cũng không thể chịu nổi loại thanh âm nay, liền lén lút lấy gối chụp lên đầu để tiến vào giấc ngủ.

Sớm ngày hôm sau, đại quân bắt đầu lên đường, trực tiếp tiến thảng về phía khe núi, Thiểm Tộc Thiết Kị cũng đã cho thám mã hồi báo, nhị vương tử Mạc Lạp Bối và Côn Đạt tự thân xuất lĩnh đại quân nghênh chiến, chuẩn bị quyết một trận chiến sinh tử với bọn Văn Lai nhân tham sinh uý tử.

Lâm Phong suất lĩnh 3000 Cuồng Chiến Sĩ, áp trụ bổn trận, khi còn cách đại quân của Thiểm tộc vài dặm thì thu quân, phái người gọi Mạc Lạp Bối và Côn Đạt ra nói chuyện.

Thuỵ Đức Lạp hiện nguyên hình hạc bay lượn trên không trung, mang theo vài nữ nhân vững chắc ở trên lưng, mỗi người đều mở trừng mắt nhìn vào đại quân của Thiểm Tộc Thiết Kị điên cuồng lao tới, chiến trường – đối với bọn họ mà nói đích xác là một địa phương lạ lẫm, chỉ có Hô Lan Na là không ngừng hướng đôi diệu mục chiếu vào thân thể Lâm Phong.

Lâm Phong khoác trên mình bộ ngân khôi giáp, vững chải ngồi trên lưng của bạch long mã, anh khí ngời ngời hiện lên trên khuôn mặt, trác tuyệt bất quần, khi một đạo bạch quang bùng sáng lên thì Thiên Hương Công Chúa đã xuất hiện ở trước ngực hắn ta, Hô Lan Na lập tức kinh hô lên một tiếng ; " Thiên Hương Công Chúa ! "

Đái Lệ Ti nghiến răng kèn kẹt, Toa Bối Lạp cũng nói với ngữ khí phẫn uất : " Biết ngay là Lâm Phong có thể sẽ tìm kiếm nữ nhân khác ở bên ngoài mà, nhưng không ngờ rằng mới có hơn một tháng mà hắn đã rước về một vị Thiểm tộc công chúa, Ức ! Trời ơi, Long Thần tại thượng, bạch long tiểu thư cao quý ta làm sao lại có thể kết hôn với một tên gia hoả hoa tâm như thế này chứ ! "

Toa Lị Na nhìn vào Thiên Hương Công Chúa ở trước ngực Lâm Phong với khuôn mặt tò mò.

Thiên Hương Công Chúa trước đây bị nhốt trong tinh thần giới chỉ, hiện tại đã được phóng xuất ra, liền quan sát mọi thứ ở đương trường, nhìn thấy mình đang trong vòng tay của tên ma quỷ đã lập ra vô số chiến công từ không biết bao nhiêu máu huyết của Thiểm tộc dũng sĩ, lập tức vùng vẫy chống cự : " Hãy thả ta ra, ngươi là con ác quỷ vạn ác, ta không muốn một lần nữa nhìn thấy ngươi đồ sát tộc nhân của ta. "

Lâm Phong huy thủ vẫy tay, Thuỵ Đức Lạp lập tức bay đi mất, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp thì tức khí đến không thể chịu nổi nhưng chỉ biết dậm châm, miệng thì không ngừng chửi rủa, nhưng nhìn vào bộ dạng của Lâm Phong thì hai tiểu nữu này chỉ biết im lăng, vì thế chỉ còn cách âm thầm nguyền rủa Thiên Hương Công Chủ, với những từ ngữ như là tiểu hồ li, tiểu yêu tinh hoặc là nhũng từ ngữ đại loại như vậy.

Lâm Phong ôm chặt Thiên Hương Công Chúa lại rồi nói : " Đừng có vùng vẫy nữa, nghe nói Côn Đạt là vị hôn của của cô, nên ta muốn cô giúp a khuyên nhủ hắn ta và Mạc Lạp Bối, hiện tại Mặc Cáp bộ lạc chỉ còn lại hai vị vương tử, nếu như bọn họ thức thời, quay sang hỗ trợ A Lỗ Thai thống nhất các bộ lạc của Thiểm tộc, ta tuyệt đối không đuổi tận sát tuyệt. "

Thiên Hương Công Chúa nói : " Ngươi đừng có nằm mộng, Thiểm tộc dũng sĩ bọn ta không bao giờ đầu hàng Văn Lai nhân các người đâu ! "

Lâm Phong nói : " Ta đương nhiên là không muốn bọn họ hướng về phía ta mà đầu hàng, ta chỉ muốn bọn họ giúp đỡ A Lỗ Thai thôi, hiện tại Mạc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc đã tan tác, Thiểm tộc đại thảo nguyên sớm muộn gì cũng bị A Lỗ Thai thống nhất. " Truyện được copy tại Truyện FULL

Thiên Hương Công Chúa nghiến răng nói : " A Lỗ Thai đã bội phản lại Nữ Thần Chiến Tranh, Nữ Thần Chiến Tranh sớm hay muộn gì cũng giáng tội xuống đầu hắn ta. "

Lâm Phong cười lạnh : " Hô Lan bộ lạc bị Sát Nhĩ Ba bộ lạc cùng Mặc Cáp bộ lạc của cô đánh bại, sao cô không nói Sát Nhĩ Ba bộ lạc và Mặc Cáp bộ lạc đã phản bội lại Nữ Thần Chiến Tranh, diệt sát những tộc nhân của bọn họ. A Lỗ Thai vì cứu những tộc nhân của mình mà cầu trợ sự giúp đỡ của Văn Lai nhân bọn ta, như thế là phản bội Chiến Tranh Nữ Thần sao, đúng là một nữ nhân ngu ngốc mà ! "

Thiên Hương Công CHúa quật cường trùng mắt nhìn Lâm Phong, nhịp hô hấp trở nên gấp gáp, khuôn mặt mĩ lệ đã trở nên rất hồng nhuận.

Thiểm Tộc Thiết Kị từ phía chân trời ùn ùn kéo đến, Lâm Phong cũng không quản tới cô ta nữa, áp trứ trung quân chầm chậm tiến tới nghênh đón, 3 vạn thiết kị của Mặc Cáp bộ lạc khi tiến đến cách đội quân của Lâm Phong một dặm thì đột nhiên dừng quân, Lâm Phong dùng đơn thủ chế trụ Thiên Hương Công Chúa, rồi khẽ thúc vào hông ngựa, bạch long mã gâm lên một tiếng long ngâm, rời khỏi bổn trận mà lao tới phía trước, khi tới gần trận doanh của Thiểm tôc độ trăm mét thì ngừng lại.

Lâm Phong hét lớn lên : " Thỉnh Mạc Bối Lạp vương tử cùng Côn Đạt vương tử tiến ra đây để nói chuyện ! "

Thiểm tộc nhân tuy bất đngf về văn hoá đối với Văn Lai nhân, nhưng những lễ giáo tối cơ bản cũng có chút ít, quân đoàn phân khai ra làm hai, hai con khoái mã đạp vó tiến đến, bất ngờ là không một ai đi theo hộ vệ, điều này khiến cho trong lòng Lâm Phong khẽ tán thưởng một tiếng, mặc dù trên xa trường nếu ngươi không tử thì ta vong, nhưng nam nhân của Thiểm tộc rất hào tình [anh hùng], điều này cũng đủ kiến hắn ta tôn trọng.

Trừ những hán tử của Thiểm tộc ra, những quốc gia Văn Lai nhân mỗi khi muốn đàm thoại thì chủ soái đều không dám không dẫn binh theo để hộ vệ, chiến đấu với hững đối thủ này, đích xác là đáng để hắn ta tôn trọng.

Nhị vương tử Mạc Lạp Bối và ngũ vương tử Côn Đạt cưỡi ngựa tiếp cận, khi chiến mã tiến đến gần đối phương ngoài chục trượng thì kiềm lại một cách thuần thục, cả hai người đều nhìn vào Lâm Phong với ánh mắt trừng ra đến toé lửa, ngũ vương tử nhìn thấy Thiên Hương Công Chúa đang bị chế trụ bởi Lâm Phong, liền nói : " An La Ny, bọn Văn Lai nhân ti bỉ vô sĩ kia, hãy thả cô ấy ra. "

Lâm Phong cười lạnh : " Cô ấy bây giờ là tù binh chiến tranh của ta, ngươi có tư cách gì mà yêu cầu ta thả người. Ta trân trọng nói với ngươi, hiện tại Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc chỉ còn lại 3 vạn nhân mã ở nơi này nữa mà thôi. Nếu như các ngươi không muốn huyết mạch của Mặc Cáp nhất tộc đoạn tuyệt, thì nên quay đầu lại hỗ trợ A Lỗ Thai nhất thống đại thảo nguyên, bằng không thì sẽ chỉ có kết cục như Mặc Cáp Nguyên cha của ngươi thôi ! "

" Ngươi hãy mau thả An La Ny ra ! " Trong con mắt của Côn Đạt thì chỉ có vị thê tử chưa cưới này thôi, ngoài ra những chuyện khác hắn ta đều bỏ ngoài tai, gầm lên một tiếng giận dữ, một con ngựa lập tức lao tới, nhị vương tử đưa tay ngăn cản lại, nhưng lại bị tên đại tinh tinh húc qua một bên, sắc mặt tê tái, thân thể lắc lư.

Lâm Phong cười lạnh lên một tiếng : , " Hành động liều lĩnh chẳng khác gì một tên ngốc, trước tiên hãy để ta dạy cho ngươi một bài học Khẽ thúc vào hông ngựa, Bạch Long Mã ngâm dài lên một tiếng, chiến mã của Côn Đạt đang ầm ầm lao tới tức thì phân khai cả bốn vó quay trở lại bổn trận. "