Vô Lại Kim Tiên

Chương 124: Triêu Đường Hỗn Loạn




Tỉnh Thái Đại Tuyền liếc nhìn thâm hiểm, hành một lễ quý tộc, nói: "Bệ hạ tôn quý, đội ngũ Ma Pháp sư của đế quốc ta bạc nhược phi thường, không phải người từng nói muốn kiến lập Hoàng Gia Pháp Sư Đoàn sao ? Khắc Khố Sâm Đạt thành lập Ma Đạo Quân Đoàn, phải chăng chính là hợp với ý của bệ hạ?"

Lão Hoàng đế tuy ngu ngốc, nhưng vẫn không quên Lâm gia đích thực là một cái gai trong mắt, được cảnh tỉnh liền lập tức phản ứng, nói: "Pháp Nặc Tây Tư ái khanh, khanh không nói thì ta cũng quên mất"

Quay đầu sang Lâm Phong, nói: "Lâm Phong hầu tước vì ta mà lập công lớn, ta nhất định hảo hảo trọng thưởng [trọng thưởng hậu hĩnh] cho ngươi"

Lâm Phong lông mi cau hẳn lại, nhìn sang các vị thúc bá, nhìn thấy mấy lão hồ ly đó mặt không đổi sắc, đường bá Lâm Khiếu Khang liếc hắn đầy ý nghĩa, ám thị thoải mái trả lời.

Lâm Phong liền nói: "Bệ hạ, hiện tại thiên hạ bắt đầu đại loạn, việc trước mắt là phải tập trung binh lực khuếch trương lãnh thổ, dương uy của đế quốc, không nên tin tưởng nhừng lời xàm ngôn của kẻ tiểu nhân, nam nhân Lâm Gia của thần vì Đế quốc khai cương lập thổ, Bệ hạ không nên vì những lời xàm ngôn của kẻ tiểu nhân tại triêu đường mà khiến lòng người nguội lạnh.

Chúng thần đại kinh, Lâm Gia cùng Pháp Lạp Đế gia cũng sắc mặt đại biến, hiển nhiên không ngờ Lâm Phong lại đột nhiên nói ra những lời kinh tâm như vậy.

Ái Đức Hoa bệ hạ cũng run rẩy cả hồn lẫn thân, chỉ vào Lâm Phong run run giọng nói: "Ngươi …Ức! Quang Minh Thần tại thượng, Lâm Gia ngươi muốn làm phản phải không ?"

Tỉnh Thái Nhị Tuyền chớp lấy thời cơ nói lớn: "Bệ hạ, Lâm Phong coi khinh lễ pháp, đại nghịch bất đạo, thỉnh Bệ Hạ cách chức, thu hồi lại Khắc Khố Sâm Đạt về cho đế quốc!"

Những bậc tiền bối trong gia tộc lập tức đánh mắt ra hiệu cho Lâm Phong, đồng thời cất tiếng nói: "Bệ Hạ, Lâm Phong hầu tước một lòng vì nước, ngôn từ ngay thẳng nên đã mạo phạm, thỉnh Bệ hạ minh kiến!"

Lâm Phong đứng giữa đại điện, ngạo nghễ nhìn bốn hướng, lạnh giọng nói: "Ta nói sai sao ? Tên hôn quân này sủng tín gian thần, dung dưỡng cho lũ Tỉnh Thái gia âm hiểm tiểu nhân hoành hành tại triều, tàn hại trung lương, trước loạn triêu đường, sau gây họa đến bá tánh, đại loạn khó tránh, đến lúc đó đế quốc bị diệt vong, tội chính là của tên hôn quân này."

Lâm Gia và Pháp Lạp Đế gia chúng nhân đếu đại kinh, mắt mở miệng há nhìn Lâm Phong, Lao Bỉ Tư công tước đại nhân cũng đành á khẩu vô ngôn.

Tỉnh thái gia cũng là nhất bang quý tộc, dù bị chửi mắng vẫn ung dung, ngấm ngầm mỉm cười trước màn kịch hay sắp đến.

Ái Đức Hoa bệ hạ đầu óc quay cuồng, chút nữa thì té lăn ra long tọa, chỉ Lâm Phong giận đến không nói ra lời: "Ngươi…ức! Thiên nột, Quang Minh Thần tại thượng, người đâu, bắt lấy tên loạn thần tặc tử đó chém đầu cho trẫm."

Tức thì, đám thị vệ như lang như hổ lao vào trong điện. Lâm phong ung dung chẳng hề sợ hãi, cánh tay tùy tiện vung một cái, đám thị vệ vừa mới lao vào lập tức toàn bộ bị hất ra ngoài, thất thanh la hoảng không ngớt, khiến ai nấy đều thấy khiếp đảm, Tỉnh Thái gia nhất bang quý tộc ai nấy sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.

Lâm gia và Pháp Lạp đế gia ai nấy cũng đều miệng mồm há hốc .

Hoàng Dế bệ hạ lúc này đã được bao quanh bởi đám thân vệ, toàn bộ đám thị vệ thực lực bất nhược đao kiếm đã rời khỏi vỏ, cảnh giác nhìn Lâm Phong đang đứng tại trung tâm đại điện.

Hơn mười vị hoàng tử đều đã co rúm lại, so với một đám nô lệ chẳng khác là bao.

Lâm Phong chỉ Ái Đức Hoa Bệ Hạ mắng: "Ngươi là tên hôn quân vô đạo, cơ nghiệp Hoắc Khắc Tư gia tộc sẽ sớm bị hủy trong tay tên hôn quân ngươi. Nam nhân Lâm gia ta vì Hoắc Khắc tư gia tộc đã đổ bao nhiêu máu huyết, ngươi lại nghe lời sàm tấu của lũ tiểu nhân Tỉnh Thái gia mà gây bất lợi cho Lâm gia chúng ta, nếu ngươi mà không có lời giải thích thỏa đáng thì đừng hòng rời khỏi đây hôm nay."

Đoạn quay đầu về hướng Tỉnh thái gia tộc, mắng: "Lũ chó họa quốc ương dân các ngươi nếu còn tồn tại ở thế gian chính là nỗi bất hạnh của đế quốc!". Tay lại vung một cái, một lần nữa tống lũ thị vệ ra khỏi đại điện, tiếp tục mắng: "Hôm nay ta mà để cái lũ tha hóa khốn nạn các ngươi chạy ra khỏi đại điện, ta sẽ chết luôn ở đây"

Thân thủ lăng không huy một trảo, trảo trụ lấy Pháp Nặc Tây Tư kéo lại, rồi nâng chưởng giữ cho lão ta lơ lửng ở trên không trong đại điện.

Thấy sự tình trở nên nghiêm trọng, hoàng đế lão nhân sa đọa sợ hãi run rẩy, được bảo vệ bởi đám thiếp thân thị vệ tiến về phía trướcthực sự là không còn dám ở tại đây nữa. Còn lại hơn mười vị hoàng tử thối nát núp vào một góc, trông tựa như lũ nô lệ len lén đào vong.

Tỉnh thái gia tụ tập lại một chỗ, tất thảy đều khởi tụng chú ngữ.

Pháp Lạp Đế gia tộc bàng quan tọa thị đứng xem một trường nhiệt náo. Bên cạnh đó, chúng nhân Lâm gia ai nấy đều sợ hãi, đường bá Lâm Khiếu Khang định khuyên giải, chỉ là lâm Phong đã được lão gia tử lập làm Lâm gia tương lai gia chủ, chấp chưởng Phượng Hoàng Kim Lệnh, thành ra không thể lên tiếng cản trở.

Lâm Phong dụng thủ nhất chỉ, Thái Cực Huyền Đồ hiện tại đỉnh đầu, ánh kim quang bao trùm cả đại điện. Khi đã niệm xong một đạo Ma Pháp chú ngữ, thì bọn người Tỉnh Thái gia tức thì da mặt tái mét như xác chết, mồ hôi chảy ra như suối.

Lâm Phong vẫy tay về phía một vị quý tộc đang muốn đào vong xuất ra một chưởng, đoạn chỉ hoàng đế lão nhân cùng Tỉnh Thái gia tộc mắng chửi, cả đại điện chìm trong bị bao trùm bởi sự sợ hãi. Hoàng đế lão nhân được bảo vệ bởi đám thiếp thân thị vệ, vừa chạm phải ánh mắt của Lâm Phong, lão đã vãi đái ra quần.

Tỉnh thái gia tộc nhân mặt mày tái mét, vốn dĩ là lũ vô dụng ăn không ngồi rồi, chưa từng trải qua sự hung hiểm, nay đối diện với cái chết cận kề, lập tức lộ xuất sự hèn yếu tham sanh úy tử, tinh thần kị sĩ nửa điểm cũng quẳng bay mất, cúp đuôi co người lại mà nghe mắng chửi.

Pháp Lạp Đế gia tộc chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đó, cũng cảm thấy lạnh gáy.

Chỉ có Lâm gia tộc nhân là không biết làm sao, không ai ngờ sự tình lại tiến triển đến mức này, trong tâm đã nghĩ đến cảnh Lâm gia bị bức vào tuyệt lộ, đồng thời lại vì Lâm gia đã xuất liễu một vị tuyệt thế cường giả mà cao hứng.

Lâm Phong tay chỉ bát phương, chửi chán chê khoảng nửa canh giờ thì lão gia tử tiến vào đại điện, mắt đầy nộ khí hướng về phía Lâm Phong quát lớn: "Đủ rồi !"

Lâm Phong lập tức ngừng mắng, chuyển thân đứng sau lão gia tử, trong tâm thầm kêu may mắn, nếu lão gia tử đến muộn khoảng vài phút nữa, thầm nghĩ bản thân cũng thực sự không thể chửi tiếp.

Lão gia tử hoàn toàn không mắng Lâm Phong, hướng về phía Hoàng đế lão nhân, ái ngại nói: "Liệt tôn tuổi nhỏ không biết, mạo phạm thiên nhan của bệ hạ,cúi mong bệ hạ bỏ qua, đợi sau buổi triêu hội hôm nay, thần về nhất định bắt Lâm Phong hướng bệ hạ thỉnh tội!"

Lâm Phong chẳng nói nửa lời, chỉ đứng yên một chỗ.

Hoàng đế lão nhân xuất mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, nói không lên lời, dựa vào thiếp thân thị vệ mà nhanh chóng trở về hậu cung.

Tỉnh thái gia cũng không dám chậm trễ một khắc, lập tức ly khai đại điện chạy trối chết.

Lão gia tử nhìn đứa tiểu tôn tử, muốn mắng một trận, nhưng lại không thể thốt lên lời, ngửa mặt nhìn trời thở dài một tiếng, phất tay áo thoát ly đại điện.

Lao Bỉ Tư Đại công nhìn Lâm phong, thần sắc liên tục biến đỗi, cuối cùng lắc lắc đầu, cũng dẫn tộc nhân li khai đại điện.

Đường bá Lâm Khiếu Khang bước tới, thở dài hỏi: "Tiểu tam không phải kẻ lỗ mãng, tại sao hôm nay lại hành động như vậy, con có biết hành động này có thể đẩy Lâm gia vào tuyệt lộ không ?"

Vài vị đường thúc bá cũng vây xung quanh, thần sắc không chút cao hứng.

Lâm Phong thở dài một hơi: "Điều đó con đương nhiên biết, nhưng con làm tất cả những điều đó là vì tương lai của Lâm gia, chỉ là gia gia không tán thành ý kiến này, vì thế con làm điều này cũng là vạn bất đắc dĩ, như quả nếu có khả năng mở ra một cục diện mới, dù gia gia có không tha thứ đi chăng nữa thì con vẫn cứ tiếp tục theo nguyên tắc của bản thân mình mà tiến hành.

Lâm Khiếu Khang trầm ngâm cả một lúc lâu, cuối cùng nói : "Trước hết cứ để chuyện đó lại đã, lão gia tử hôm nay đang nóng giận, hãy về xin lỗi người đi." Nói rồi dẫn đầu đám tộc nhân li khai đại điện.

Lâm phong cặp mắt trống rỗng nhìn về Chánh Đức điện, lắc đầu rồi cũng rời bước.

Đợi khi Lâm Phong đi khỏi, đám thủ môn thị vệ mới tiến lại trung tâm đại điện, bắt đầu thu dọn thi thể.

Lâm Phong sau khi trở về Đại công phủ, tịnh không yết kiến lão gia tử, mà quay về biệt viện của hắn, tìm ba lão đầu tử, rồi thuật lại một lượt về sự kiện triêu hội sáng nay. Ba lão đầu đó có sóng gió nào chưa từng trải qua, việc này cũng không ngoại lệ, Tạp Lạp Kì nhướn đôi mắt cá chết nói: "Những gì ngươi làm không hề sai, nhưng ngươi cũng phải nghĩ đến cảm xúc của gia gia ngươi."

Lâm Phong nói: "Ta làm thế hoàn toàn là vì Lâm gia, hiện tại Chu tước gia tộc đã giải trừ viễn cổ khế ước, Lâm gia chúng ta đã ngủ yên mười ngàn năm, tại sao đến giờ vẫn phải phụng sự cho kẻ khác, vô số máu huyết của nam nhân chúng ta đã đổ tại sa trường, nếu ta không tác động, làm sao lão gia tử đáp ứng đề nghị của ta!"

La Đế Phong nói: "Vấn đề ở chỗ lão gia tử đang tức giận vì bị trái ý, hậu quả có vẻ sẽ nghiêm trọng!"

Lâm phong nói: "Ta không lo lắng về việc đó, đợi khi cơn giận của gia gia biến mất, tự nhiên có thể hiểu ta làm tất cả đều vì Lâm gia!" Nguồn tại http://Truyện FULL

Pháp Lạp Đế nhướng đôi lông mày, nói: "Những gì ngươi làm hiển nhiên tạo ra tình thế buộc phải tạo phản, giết người giữa triêu đường, chuyện này làm sao có thể bỏ qua được!"

Lâm Phong cười nói: "Bởi vậy mới nói ! Ta chỉ muốn kích thích lão gia tử, sự tình này không thể hóa giải, bất quá vấn đề chính là lão nhân gia ra mặt, hoặc giả có thể nén xuống, chẳng qua Lâm gia từ hôm nay sẽ khó có chỗ đứng tại triêu đường, lúc đó kể cả lão gia tử không đáp ứng đề nghị của ta, ta cũng có cách thuyết phục người."

Tạp Lạp Kì gật đầu nói: "Thủ đoạn của ngươi quá ư lợi hại, có điều giờ ngươi làm cho gia gia tức muốn thổ huyết, trước hết hãy tới xin lỗi ông ấy, tránh làm lão nhân thất vọng."

Pháp Lạp Đế và La đế phong cũng nói: "Đúng đó, hay là trước hết ngươi xoa dịu cơn giận của gia gia ngươi, tiếp đó là đến xem thử xem cảm giác của mẫu thân của ngươi thử xem, có lẽ hiện tại bà ta đang rất buồn bã.

Lâm Phong nhướn đôi kiếm mi, nói: "Lão gia tử hiện tại đang nộ khí trùng trùng, giờ ta đi thì không chút hiệu quả, đợi khi ông ấy hạ hỏa rồi, ta mới đi sẽ tốt hơn!"

Tạp Lạp Kì nói: "Ngươi nói cũng đúng, vấn đề này mấy lão già chúng ta không giúp được, còn quả thật ngươi muốn biến Đế đô thành bình địa, thì cứ giao cho mấy lão đầu tử bọn ta."

Lâm phong cười nói: "Đầu ta đâu có bệnh đâu mà muốn san bằng đế đô, mẫu thân phái người tới, ta trước hết tới thăm mẫu thân rồi nói sau!"

Vừa mới dứt lời, có thị nữ tới báo mẫu thân cho người gọi hắn, Lâm phong vươn người đứng dậy, nhằm hướng phòng mẫu thân đi tới.

Mấy lão đầu tử nhìn nhau, cùng lắc đầu.