Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 4 - Chương 7: Sư đồ đồng sàng




Lãnh Tâm m giận lắm định tặng cho Diệp Vô Ưu một chưởng, nhưng nàng cuối cùng cũng không đành xuống tay, nghiến răng hỏi: “Ta cho ngươi bao nhiêu hảo xử còn chưa đủ hay sao?“

“Sư phụ tỷ tỷ, hảo xử đương nhiên là người đã cho nhiều!“ Diệp Vô Ưu cười hi hi, nắm chặt lấy song thủ Lãnh Tâm m, bắt đầu không thành thật, tên tiểu tử này thích nhất là ‘được làm tới‘, thấy Lãnh Tâm m không đẩy tay hắn ra, tự nhiên lại càng muốn tiến thêm một bước.

Song thủ Diệp Vô Ưu ôm khẽ eo Lãnh Tâm m rồi xoa nhè nhẹ, qua lớp y phục ép chặt có thể cảm nhận được làn da mềm mại của nàng, tay hắn có cảm giác mĩ diệu dị thường.

“Ngươi còn muốn hảo xử gì nữa?“ Lãnh Tâm m hít nhẹ vào một hơi, không tức giận, nàng như đã bình tĩnh lại không ít, ngữ khí cũng trở lại bình thường.

“Sư phụ tỷ tỷ, chẳng nhẽ nàng không biết ta muốn gì nhất hay sao?“ Diệp Vô Ưu ôm sát lấy lưng Lãnh Tâm m, song thủ từ từ di chuyển xuống dưới, một tay dừng tại phong đồn, tay kia trượt nhẹ xuống đùi nàng.

“Tiểu sắc lang, ngươi không còn nghĩ đến gì khác ngoài việc đó hay sao?“ Lãnh Tâm m tức tối nói, nàng hối hận ban đầu không kiểm tra rõ hắn. Nàng cũng không nghĩ hắn thực sự là tên háo sắc đến như vậy, thậm chí còn can đảm đến mức này. Kẻ khác nghe nói đến danh tính của nàng đều chạy xa ba trượng, vậy mà tên tiểu tử này đến một điểm sợ hãi cũng không có, không chỉ không sợ mà còn dám chủ động ve vãn nàng.

“Còn có việc gì tốt hơn việc này chứ?“ Diệp Vô Ưu ra vẻ vô tội. Đảm lượng của hắn bây giờ ngày càng lớn, động tác cũng càng lúc càng quá trớn, một tay khẽ vuốt kiều đồn, tay kia luồn nhẹ vào trong đùi nàng, sau đó đột nhiên thâm nhập cấm khu.

Thân thể Lãnh Tâm m run lên, rồi đột nhiên vùng lên, nắm lấy Diệp Vô Ưu rồi ném cả người hắn ra ngoài.

Diệp Vô Ưu từ từ đáp xuống đất, rồi tiếp tục ngoan cố hướng về Lãnh Tâm m bước tới.

“Tiểu sắc lang, ngươi đối với ta thành thật một chút!“ Lãnh Tâm m quay đầu lại rồi trừng mắt nhìn hắn.

“Sư phụ tỷ tỷ, đừng có vậy mà, dù gì mình trước sau gì cũng sẽ là người một nhà mà.“ Diệp Vô Ưu một chút cũng không sợ, còn đi tiếp đến trước mặt nàng. Trong lúc Lãnh Tâm m không chú ý, hắn liền ôm chặt lấy, rồi cúi xuống hôn nàng.

Lãnh Tâm m bị Diệp Vô Ưu khiến cho tâm phiền ý loạn, phản ứng trở nên chậm chạp. Nhìn thấy hắn sắp hôn, nàng nhất thời cũng không muốn đẩy hắn ra, chỉ muốn tránh nụ hôn của hắn. Nàng gần như vô thức lắc đầu sang một bên, chỉ là nàng né không cho hắn hôn vào môi, nhưng khuôn mặt xinh đẹp thì không tránh khỏi, lập tức bị Diệp Vô Ưu trực tiếp hôn lên má nàng.

Trong tim Lãnh Tâm m có một cảm giác kì dị dâng mạnh lên. Tự hồ nhiều năm trước đó, nàng cũng đã từng bị ai đó hôn và cũng hôn lên đúng vị trí đó. Tiếc là bây giờ kẻ đó cũng chỉ là một đống xương trắng mà thôi.

Khi Lãnh Tâm m đang chìm đắm trong đoạn hồi ức ngắn ngủi, Diệp Vô Ưu đã có những động tác khác, môi hắn nhanh chóng di xuống dưới rồi hôn lên cổ hơi ửng hồng của nàng.

Thân thể kiều mị của Lãnh Tâm m khẽ run lên, nàng chưa bao giờ bị nam nhân hôn vào chỗ đó, thực tế đó cũng là nơi mẫn cảm nhất trên người nàng. Dù nàng đã sớm là nữ nhân trưởng thành, tuy nhiên hơn ba mươi năm đến nay vẫn chưa hề kinh qua chuyện nam nữ. Nhưng không chứng tỏ là nàng không có nhu cầu của một nữ nhân bình thường. Chỉ là khả năng kiềm chế của nàng còn lớn hơn mà thôi.

Hiện tại bị Diệp Vô Ưu kích thích, khát vọng chôn kín trong tim tự hồ lại bùng lên. Không biết vì sao, dù rằng bản thân nàng biết không nên để Diệp Vô Ưu tên tiểu sắc lang này tiếp tục làm bậy bạ trên thân thể nàng, hơn nữa nàng rõ ràng có năng lực ngăn hắn lại, nhưng nàng vẫn để mặc hắn, tịnh không có chút kháng cự nào.

Diệp Vô Ưu tự nhiên lại càng gan hơn, mấy ngày trước Triệu Thiên Tâm có dạy hắn một thủ pháp, hắn liền áp dụng ngay lên người Lãnh Tâm m. Bắt đầu dùng cả hai tay lướt qua từng bộ vị mẫn cảm của nàng.

“Mmm...“ Lãnh Tâm m cuối cùng khẽ rên lên. Nghe tiếng rên yếu đuối của nàng, Diệp Vô Ưu đầy hưng phấn, trong lòng càng cảm thấy kích thích một cách kì dị. Bởi vì ma nữ ai nhìn cũng khiếp sợ này chung vu cũng bị hắn kích động dục tính.

Chinh phục kiểu ma nữ như Lãnh Tâm m với hắn mà nói thậm chí còn kích thích hơn chinh phục Vân Mộng thập tiên tử. Hà huống trước đây Lãnh Tâm m cũng đã từng là một trong Vân Mộng thập đại tiên tử, vì thế lúc này Diệp Vô Ưu cảm thấy hưng phấn không sao kể xiết.

Hắn vẫn không ngừng hôn lên cổ Lãnh Tâm m, vì hắn cũng cảm thấy được nàng vô cùng mẫn cảm ở đây. Hắn chỉ cần liếm nhè nhẹ thì nàng cũng đã tự giác run rẩy rồi. Cùng lúc đó, hắn bế nàng lên rồi ôm nàng về phía giường. Đặt nhẹ nàng lên giường, một tay tiếp tục chu du trên các bộ vị mẫn cảm của nàng, tay kia bắt đầu cởi áo nàng.

Lãnh Tâm m mắt nhắm chặt, khẽ quay sang bên, không chút kháng cự động tác của Diệp Vô Ưu. Khuôn mặt xinh đẹp cũng xuất hiện những đốm hồng ngây ngất. Miệng chốc chốc lại phát ra những tiếng rên nho nhỏ.

Diệp Vô Ưu sao mà biết được, lúc này Lãnh Tâm m tâm tưởng đang nghĩ đến một nam nhân khác. Mặc dù người này với nàng chưa bao giờ xảy ra những việc như hiện tại đang diễn ra. Nhưng trong giấc mơ của nàng, đã hơn một lần xuất hiện tình cảnh cuồng nhiệt, nàng cũng hơn một lần huyễn tưởng về nam nhân đó với nàng như vậy. Nàng có cảm giác giấc mơ như đã trở thành hiện thực. Một khắc thời gian này, nàng tự hồ đã quên mất, người đàn ông nàng từng yêu say đắm đã chết từ lâu, còn tên nam nhân hiện tại trên người nàng, danh nghĩa là đồ đệ, tuổi cũng chỉ suýt soát bằng một nửa của nàng.

Diệp Vô Ưu khẽ ngẩng đầu lên, cởi áo yếm của nàng ra, nhẹ nhàng giải thoát khuôn ngực đang bị trói buộc khiến cho một đôi ngọc nhũ ngạo nhân liền hiện ra. Gian phòng lúc này như thêm mấy phần xuân sắc, xem ra ngọc nhũ Lãnh Tâm m không hề nhỏ hơn so với núi đôi phong mãn của Tạ Phinh Đình, lại còn có phần đầy đặn săn chắc hơn. Diệp Vô Ưu bất giác nuốt nước bọt, rồi rất nhanh gục đầu vào giữa đôi song phong, hướng về nơi nhũ câu thâm sâu. Hô hấp của hắn tự hồ như không được thoải mái, nhưng cái cảm giác mĩ diệu này thật làm hắn phải tham lam hít lấy hít để.

Lãnh Tâm m đột nhiên mở mắt ra, nàng cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, khát vọng trong lòng tuy vẫn còn nhưng nàng cũng đã minh bạch, nam nhân nằm trên người không phải là người nàng đã từng mong mỏi, mà là đồ đệ nàng tìm được, một tên tiểu nam nhân ‘sắc đảm bao thiên‘. Hơn nữa còn có đệ tử chân chính của nàng đang nằm cạnh. Cũng vì thấy mái tóc hoàng kim của Lãnh Sương Sương như đập vào mắt, nàng bất giác nghĩ đến một vài sự tình, sau đó nàng đột nhiên đẩy mạnh Diệp Vô Ưu ra, tự mình cũng phi thân lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, dùng tốc độ cực nhanh mặc lại y phục.

“Hôm nay ta cho chàng bấy nhiêu hảo xử đã đủ nhiều chưa?“ Diệp Vô Ưu vẫn còn ngồi trên giường, Lãnh Vô Tâm quay lưng về phía hắn, khẽ hỏi.

“Sư phụ tỷ tỷ, ta nói rồi, hảo xử vĩnh viễn không bao giờ đủ hết.“ Diệp Vô Ưu trong lòng kêu thầm đáng tiếc. Sắp đắc thủ mà vẫn còn để Lãnh Tâm m thoát thân. Chỉ là hắn cũng biết trừ phi hắn thật sự dùng tiêu hồn bát chỉ đối phó nàng. Còn khi nàng không nguyện ý, hắn không hề có khả năng chiếm được nàng. Chỉ là, tiêu hồn bát chỉ dù gì cũng chỉ nên dùng để đối phó địch nhân, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không bao giờ muốn dùng thủ pháp này đối phó với Lãnh Tâm m.

“Chỉ cần chàng luôn nghe lời ta, đến ngày nào đó chàng cũng có thể đạt được mọi thứ chàng muốn.“ Lãnh Tâm m nhẹ nhàng kết thúc câu nói: “Bao gồm cả ta.“

Không đợi Diệp Vô Ưu nói, Lãnh Tâm m đã nói tiếp: “Chỉ là, chàng hiện tại chưa làm gì vì ta hết, chỉ toàn muốn hảo xử thôi, nên giờ vẫn còn hơi sớm một chút.“

“Cho ta sớm một chút cũng được mà!“ Diệp Vô Ưu từ trên giường nhảy lại, vẫn còn muốn ôm Lãnh Tâm m. Hắn vẫn còn hoài niệm tư vị ban nãy. Trong lòng hắn vừa muốn áp bức cổ dục hỏa lại vừa muốn phát tiết.

Bất quá, lần này vận khí hắn không được tốt, chưa kịp ôm lấy thân thể Lãnh Tâm m thì nàng đã tránh ra sau, trong chớp mắt thì đã xuất hiện ở cửa.

“Đừng quên chàng còn phải làm việc cho ta, muốn hảo xử, thì phải làm việc cho tốt nhé“ Lãnh Tâm m khẽ nói xong, quẹo nhanh ra ngoài cửa rồi biến mắt.

“Còn định gì nữa, dùng mĩ sắc dụ ta chắc?“ Diệp Vô Ưu thầm càu nhàu, trong đầu bất giác hiện lên ngọc nhũ đầy đặn của Lãnh Tâm m, lòng tán thưởng: Vừa lớn vừa căng a!

Sáng hôm sau, khi Diệp Vô Ưu tỉnh dậy, tinh thần ủ rũ. Cái đó cũng không có gì lạ, hắn bị Lãnh Tâm m kích thích dục hỏa, không thể phát tiết. Mặc dù hắn có thể ngủ ngon nếu cùng Lãnh Sương Sương thi hành hảo sự. Nhưng phút cuối hắn vẫn còn nhịn được, không phải do hắn là chính nhân quân tử, chỉ là hắn có chút lo sợ. Nếu thật sự làm vậy với nàng, nàng có thể sẽ không cam tâm, vạn nhất sau này nàng không lý gì đến hắn hoặc không cho hắn động chạm đến, đó chính là ‘nhân tiểu thất đại’. Cố nhịn thêm vài ngày nữa đến khi thời cơ chín mùi, đợi khi Sương Sương tự dâng hiến cho hắn sẽ tốt hơn.

Biết Lãnh Sương Sương không đi Vô Song Cung, cao hứng nhất chính là Hàm Yên. Bởi vì nàng ta nghĩ không có Lãnh Sương Sương thì ai cũng không phải sợ. Nàng lại còn có thể tiếp tục với Diệp Vô Ưu chơi trò câu dẫn. Chỉ là, nàng ta cũng không ngờ đến, vì ý đồ này mà chẳng bao lâu sau nàng phải chịu đau khổ.

Sau một thời thần, Diệp Vô Ưu, Hàm Yên, Lam Tiểu Phong cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu, bốn người xuất hiện phía ngoài Vô Song Cung. Họ liền phát hiện nơi này đang rất náo nhiệt.

Ở cửa vào Vô Song Cung có hai tuyệt sắc mỹ nữ mặc váy trắng, mỗi người đều cầm trường kiếm, đứng thủ hai bên cửa. Lúc này, có rất nhiều gã trẻ tuổi đủ các loại cao thấp béo gầy đang tiến tới hai nàng.

“Vị tiên tử này, xin hỏi quý tính?

“Vị tiên tử này, xin hỏi nàng bao nhiêu tuổi?“

Mấy loại câu hỏi không đến đâu đó, mấy tên chán ngắt này cứ hỏi đi hỏi lại mãi. Chỉ là hai mỹ nữ tuyệt sắc này từ đầu đã không thèm để ý gì đến bọn chúng.

“Ê, các ngươi không chán hay sao? Muốn chọc bản cô nương tức chết hả!“ Tiếng hét bất mãn vang lên, làm nơi náo nhiệt này đột nhiên trở nên yên tĩnh.