Võ Lâm Bại Hoại

Chương 5




Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời gay gắt như lửa, mặt đất dưới ánh nắng chói chang như đang bốc khói, tỏa nhiệt nóng kinh người.

Hai bên là đồng ruộng vàng óng, những bông lúa dưới thời tiết oi bức dường như cũng phờ phạc ỉu xìu.

Vào cái giờ giữa trưa mà ngay cả con chó cũng chẳng muốn động đậy này, có một bóng trắng đang di động trên đường, người này cao lớn, đầu đội nón che nắng. Hắn vừa đi vừa giơ vạt áo lên lau mồ hôi, bỗng hắn nhìn thấy phía trước có một khoảng xanh ngắt, không khỏi hoài nghi mình bị hoa mắt. Đến khi cái thứ đó xuất hiện trước mặt, hắn mới chắc chắn đó là thật. Nhìn khu vườn màu xanh mơn mởn đang rì rào trong cơn gió mát mẻ, hắn cảm thấy sảng khoái hẳn lên.

Thấy một quán trà nhỏ bên cạnh, bạch y nhân vội vàng đi vào, ngồi xuống một chiếc ghế dài, lúc này mới vỗ ngực hít vài hơi, cởi nón xuống nhẹ nhàng quạt.

Một lão hán đi ra, rót một chén nước mát đưa cho hắn, mang theo một nụ cười, ngây ngô hỏi: “Công tử, hôm nay trời nắng nóng, có muốn ăn dưa hấu giải nhiệt không?”

Bạch y nhân nhìn lão, không khỏi lộ vẻ xấu hổ, lấy một đồng tiền trong áo ra, ngượng ngùng nói: “Ý tốt của lão, tại hạ xin nhận, nhưng tại hạ đã rời nhà nhiều ngày, tiền cũng đã dùng hết, chỉ còn một đồng tiền này thôi, không biết có đủ trả tiền trà hay không?”

Lão hán chớp mắt, cảm thấy vị thanh niên này chẳng những tướng mạo anh tuấn, mà còn là một người thật thà, liền xoay người vào trong lấy một quả dưa hấu, cắt thành miếng rồi đặt lên bàn, nói: “Công tử là người thẳng thắn thành khẩn, lão hủ luôn kính trọng những bậc quân tử như vậy, quả dưa này lão không lấy tiền, tặng cho công tử ăn giải nhiệt.”

Nhưng bạch y nhân lại đẩy ra, nói: “Thế này sao được, lão cũng phải vất vả lắm mới trồng được, làm sao ta có thể ăn không đây?”

Bỗng, cách đó không xa, bụi đất bay mịt mù, năm tên hắc y nhân chạy tới, hai người đang mải nói chuyện, cũng không chú ý.

“Không sao, lão hủ tặng cho công tử, quả dưa này cũng không phải gì quý giá, công tử ăn mấy quả cũng không thành vấn đề! Hơn nữa, quả cũng đã bổ rồi, không ăn sẽ phải vứt đi, vậy thì càng đáng tiếc hơn!” Lão hán nhiệt tình khuyên hắn.

Lão đã nói đến thế, bạch y nhân cũng không dám đẩy lại, chỉ cảm kích nói: “Đa tạ lão, vậy tại hạ xin nhận!”

“Này, lão đầu, mau mang dưa lạnh lên đây, các đại gia khát sắp chết rồi!” Năm tên cưỡi ngựa làm bụi bay mịt mù đứng trước quán, sau đó xuống ngựa ngồi xuống cái bàn bên cạnh, trông đám người hung thần ác sát mặc đầy sẹo, xem ra cũng không phải người tốt.

Lão hán vừa thấy bộ dạng của bọn họ, vội vàng cúi người chạy vào lấy năm quả dưa ôm đến bàn, rồi bổ ra cho họ ăn. Năm người không nói hai lời vội cầm dưa lên gặm lấy gặm để, ngay cả hạt cũng không nhổ ra, nhìn tướng ăn thật khó coi.

Lúc này, lại có một hắc y nhân vóc người cao gầy tiến vào, thấy chỉ còn chỗ trống bên bàn của bạch y nhân, liền đi tới ngồi xuống. Giống như lơ đãng mà liếc bạch y nhân một cái, sau đó quay ra chỗ khác, trên khuôn mặt tầm thường không lộ chút cảm xúc.

Bạch y nhân vẫn chưa chú ý, lúc lão hán mang trà lên, người nọ lại hỏi: “Thôn này chỉ có quán của lão, chắc buôn bán tốt lắm nhỉ?”

Lão hán cười nói: “Khách quan không biết đó thôi, lão hủ không coi buôn bán để làm giàu, chỉ là thấy người qua đường khát nước, nên mới mở một quán trà nhỏ phục vụ thôi, đến thu lão lại đóng quán.”

“Lão thật có tâm.” Người nọ cầm cái chén lên, âm thầm đánh giá lão hán một lần, làn da ngăm đen chứng minh lão phơi nắng cả ngày, ngón tay thô ngắn, đầy vết chai, quần áo vá víu dính không ít bùn, quả thật chỉ là một lão nông bình thường. Người nọ chậm rãi uống nước, tựa hồ cũng không khát lắm.

Bạch y nhân cảm thấy kỳ quái mà liếc y một cái, vốn là một người cực kỳ bình thường, nhưng ánh mắt lại giống như đã từng quen biết. Không khỏi nhìn lại, thấy y cũng nhìn mình, liền cười cười nói: “Tại hạ họ Triệu, không biết xưng hô với các hạ thế nào?”

“Thật trùng hợp, ta cũng họ Triệu.”

Bạch y nhân thấy ánh mắt y, trong đầu bỗng hiểu ra gì đó, kinh ngạc nhìn y. Vóc người thon dài, đôi mắt lóe lên quang mang quen thuộc, cùng với lãnh ý không thể che đậy và mỵ ý trời sinh kia, cho dù dịch dung, hắn cũng nhận ra — chính là cửu hoàng thúc! Y lại dịch dung đi theo mình sao?

Thấy hắn như hiểu rõ điều gì, người đối diện đầu tiên hơi ngạc nhiên, lập tức cười khổ. Ngày ấy rời đi chỉ là giả vờ thôi, y không cách nào để Triệu Tĩnh một mình lưu lạc bên ngoài được, vì vậy đành dịch dung theo sau hắn, không để hắn phát hiện, Nhưng vừa nãy thấy năm tên không giống người tốt kia, y lo lắng hắn xảy ra chuyện mà phải hiện thân. Không ngờ, thuật dịch dung của y có thể lừa gạt hết cao thủ trong thiên hạ, mà lại bị một người võ công bình thường nhìn thấu.

Bạch y nhân, tức Triệu Tĩnh, cũng chẳng vạch trần y, chỉ giật mình một chút, rồi lại thản nhiên cúi đầu ăn dưa hấu. Nếu cửu hoàng thúc đã giả trang, thì cứ coi như không nhận ra y đi!

Năm tên kia giống như có việc gấp, ăn xong vội lau miệng liền lên ngựa, không biết đã quên chưa trả tiền, hay là cố ý ăn quỵt? Lão hán nhìn thấy thế, run rẩy há mồm không thành tiếng, thực không dám đắc tội với đám hung thần ác sát kia.

Ai ngờ, Triệu Tĩnh thấy lão hán đáng thương, liền nhìn về phía đám người trên ngựa, hô lớn: “Năm vị đại ca, có phải các ngươi đã quên gì không?”

“Quên gì?” Một tên quay đầu lại tàn nhẫn trừng hắn một cái, cảnh cáo hắn đừng xen vào chuyện thiên hạ.

Lão hán cũng sợ vị bạch y nhân rước lấy phiền toái, cả người đầy mồ hôi, vội vàng xua tay nhìn hắn.

Triệu Tĩnh đương nhiên hiểu ý tốt của lão hán, nhưng vẫn nói: “Nếu các vị đã quên, vậy tại hạ sẽ nhắc nhở, các ngươi ăn dưa chưa trả tiền.”

Mọi người nhìn hắn mặc dù cao lớn, nhưng nước da lại trắng nõn, như một tên thư sinh cổ hủ, cho nên càng ngang ngược cười nói: “Đại gia vốn không có ý định trả tiền đấy, một tên thư sinh như ngươi làm gì được ta?” Nói xong, hắn lại càng cười to.

Triệu Tĩnh đâu nghĩ sẽ gặp phải đồ vô sỉ như thế, miệng nói không được, mà động thủ thì cũng không, nhìn bộ dạng kiêu ngạo hống hách lộng hành kia, thủ đoạn chắc chắn cũng rất tàn nhẫn, mấy thế võ mèo cào của hắn, khẳng định chỉ có thể bị ăn đòn. Lão trượng lấy lễ tiếp hắn, mà hắn lại không giúp được gì… Nghĩ đến đây, sắc mặt không khỏi vừa xanh vừa trắng, tức đến nỗi ho khan một trận.

Chỉ là một tên thư sinh bệnh tật, có gì giỏi chứ? Năm tên kia nhìn nhau cười cười: “Tên thư sinh như ngươi tốt nhất là dành thời gian về nhà dưỡng bệnh, không biết đại gia ta là ai phải không, ngươi nghe tiếng của Thái Hành ngũ hổ chưa! Ha ha ha…”

Triệu Tĩnh cau mày, định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy ở đối diện vang lên thanh âm lạnh như băng: “Muốn giữ cái mạng chó thì để bạc lại cho ta.”

Triệu Tĩnh nhìn về phía đối diện, thấy con ngươi đầy sắc bén, vội nói: “Đừng nên lạm sát, chỉ cần họ trả tiền là được.”

Người đối diện nhíu mày, chỉ hừ một tiếng, không biết ý gì.

Thái Hành ngũ hổ ở Quan Đông Trung Nguyên hành tẩu năm sáu năm, rất ít khi có người dám chọc bọn hắn, hôm nay để một tên vô danh tiểu tốt hù dọa, nếu không cho tên tiểu tử này một chút giáo huấn, để người khác truyền đi, lại tưởng bọn hắn là năm con hổ giấy.

“Tiểu tử, đừng mạnh miệng, có bản lãnh thì lấy ngân lượng trên người gia gia ta đi!”

“Được thôi!” Lời chưa dịp dứt, bất ngờ bóng người đã xuất hiện trước mặt, năm tên ngồi trên ngựa chưa kịp phòng ngự, ngân phiếu đã bị giật lấy, hai gò má thì dính một chưởng, tiếng chát chát vang lên, trên mặt năm tên ác ma đều hiện rõ năm ngón tay màu đỏ. Còn người động thủ đã ngồi ngay ngắn trên ghế mà thản nhiên uống trà, nếu không thấy trên tay y cầm tệp ngân phiếu, cùng với dấu vết trên mặt ngũ hổ, chỉ sợ ai cũng tưởng mình bị hoa mắt.

Thân thủ nhanh như vậy, quả thực không giống người…

Lão đại của ngũ hổ đột nhiên nói: “Đừng tưởng ỷ vào khinh công tuyệt định là có thể hù người? Thái Hành ngũ hổ không phải dễ hù vậy đâu, các huynh đệ, không cần lưu tình, lên!” Nhảy xuống lưng ngựa, năm bàn tay trần lao tới, chưởng phong mạnh mẽ vù vù, nhìn qua, công lực năm tên này không tệ, người bình thường bị chưởng phong chạm nhẹ cũng sẽ bị đả thương gân cốt! Khó trách chúng có thể hoành hành ở Trung Nguyên cùng Quan Đông đến năm sáu năm, trừ việc chúng may mắn chưa gặp phải cao thủ, thì công phu của chúng cũng là một nguyên nhân.

Ngũ hổ vốn tưởng rằng chỉ cần hợp lực tấn công y, khiến y không thể thi triển thân pháp, mà chết dưới chưởng pháp của chúng! Nhất tâm muốn đánh chết tiểu tử này, chưởng pháp tự nhiên cũng không chút lưu tình, trong lúc nhất thời, chưởng phong gáo thét, góc áo tung bay.

Nào ngờ, tên tiểu tử trông tầm thường kia không hề đơn giản chút nào, không những tránh được, thậm chí còn tung ra mười chưởng nghênh kích bọn chúng. Rầm rầm, mấy tên đã bị bay ngược ra đằng sau, té xuống đất, miệng ngậm đầy bùn. Còn đối thủ, vẫn bất động đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng, khiến kẻ khác nổi cả da gà.

Lão hán kia cả đời chưa nhìn thấy trường hợp này bao giờ, nhất là người kia, lấy một chọi năm, mà ngay cả một sợi lông cũng không bị đả thương, lại còn đánh bay được đối thủ, chắc đây là cao thủ mà người trong giang hồ xưng tụng đi?

Thái Hành ngũ hổ khi nào chịu qua uất ức như vậy, năm người hợp lực lại mà vẫn bị một tên vô danh tiểu tốt đánh bại, hỏi làm gì còn mặt mũi ở trên giang hồ nữa? Vì vậy trong nháy mắt, năm người lại lao lên, dùng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình, quyết dồn y vào chỗ chết.

Triệu Tĩnh mặc dù không biết đối phương mạnh đến đâu, nhưng vẫn cảm thấy có chút không ổn, vội vàng lùi lại góc nhà, xem xét tình hình chiến đấu.

Lúc này, Triệu Hồng Lân cũng nghiêm túc phòng bị, chưởng phong chưa tới gần, y đã nhẹ nhàng chuẩn bị, tay phải đỡ chưởng bên trái, rồi hướng về tên ở giữa. Một tên tự biết lợi lại, thừa dịp lách mình ra sau đối phương, tung một quyền vào thẳng vị trí trái tim. Triệu Hồng Lân mất mục tiêu tấn công, vội thay đổi, sau khi tránh một quyền đằng sau, song chưởng liền bổ xuống hai hổ. Hai hổ ứng phó không kịp, một tiếng “crắc”, xương sườn đã bị bổ gãy, bay ra ngoài cả trượng.

Triệu Hồng Lân nghiêng người né một quyền bên trái, rồi như mất thăng bằng mà ngã ngửa xuống đất, thấy Triệu Tĩnh đứng ở đằng kia đang chăm chú xem tình hình, y không khỏi lo lắng, chắc hắn không sao chứ? bỗng Triệu Hồng Lân hai tay chống đất, chân trái quét ngang, quật ngã tên bên trái, vận nội công, một cước đá vào bắp chân khiến tên đó quỳ xuống, rồi tung thêm một cước vào ngực hắn, chỉ thấy hắn vừa bay ra sau, miệng vừa phun máu. Gặp phải cao thủ thần dũng như thế, hai hổ còn lại đã không dám tiếp tục, công phu trên tay bất giác chậm nửa nhịp. Triệu Hồng Lân bắt lấy cơ hội, tung thêm vài chưởng, làm hai tên hộc máu không ngừng.

Thấy y còn chưa thu chiêu, Triệu Tĩnh sợ lại gây ra nhân mạng, vội nói: “Đừng đánh nữa, bọn họ cũng bị giáo huấn rồi, đánh nữa chỉ sợ ngay cả mạng cũng mất.”

Triệu Hồng Lân lúc này mới dừng lại, lạnh giọng quát: “Còn không mau cút đi! Ngũ hổ gì chứ, có mà ngũ trùng (con sâu)!”

Nghe y nói vậy, Triệu Tĩnh có chút muốn cười, nhưng lại thấy đáng thương ngũ hổ, kỳ thật bọn họ cũng không phải kém, chỉ là đụng phải đối thủ quá mạnh mà thôi.

Ngũ hổ đã bị thương trong người, làm sao còn tâm trí quản việc mặt mũi, cả lũ vội vàng bò lên lưng ngựa phóng đi.

Triệu Hồng Lân lấy năm mươi lượng trong tệp ngân phiếu mà lúc nãy cướp được của ngũ hổ đưa cho lão hán, coi như trả luôn tiền trà cho y và Triệu Tĩnh. Lão hán luôn miệng từ chối, không dám nhận, nói rằng tiền trà cùng dưa hấu chỉ có hai lượng bạc, lão cũng không có tiền thừa để trả lại. Triệu Hồng Lân không muốn nhiều lời, lạnh lùng nhét vào trong tay lão, kèm theo một cái trừng mắt lạnh lùng.

Lão hán hoảng sợ rụt đầu, người này hỉ nộ vô thường, nhưng cũng đừng ra tay đánh người già cả như lão nha, dù không chết cũng mất nửa cái mạng đó!

Triệu Tĩnh nhìn nhìn, rồi tiến lên an ủi lão hán: “Lão đừng sợ, y không tùy tiện đánh người đâu, dù sao tiền này cũng là của đám người kia, lão cứ cầm đi!”

Lão hán chần chờ, đột nhiên thấy Triệu Hồng Lân trừng mắt thêm cái nữa, giật mình sợ hãi, vội vàng nhét vào túi: “Vậy lão hủ xin nhận. Đa tạ hai vị đã giúp đỡ, nếu không chỉ sợ…”

“Lão đừng khách khí, ta có một chuyện muốn hỏi, không biết thành trấn phía trước, có thể tìm được công việc không?” Triệu Tĩnh mỉm cười hỏi.

Lão hán liên tục gật đầu, nói: “Có có có, trên trấn có không ít nơi tuyển người, bất quá lão hủ có một ý kiến, Hạ phủ là một nơi có tiếng có tiền, nghe nói đang tuyển gia sư, lão thấy công tử tao nhã lịch sự, là một người có học, biết đâu sẽ được nhận, bọn họ trả tiền công rất cao, công tử cố lên nhé.”

“Đa tạ lão chỉ điểm. Tại hạ cũng nên cáo từ.” Triệu Tĩnh đội nón, từ biệt lão hán rồi lên đường.

Triệu Hồng Lân đuổi theo hắn, có chút trầm ngâm nói: “Kỳ thật ngươi không cần tìm việc, mọi chi phí ta sẽ trả…”

“Ta quen ngươi sao?” Triệu Tĩnh tự tiếu phi tiếu nhìn mặt y, rồi đi nhanh về phía trước.

Triệu Hồng Lân nhất thời nghẹn lời, sững người một chút rồi đuổi theo. Mặc dù trong lòng bọn họ đều rõ ràng, nhưng vẫn chưa nói trắng ra.

Lặng im một lúc lâu, đột nhiên Triệu Tĩnh mở miệng: “Nếu có thể tìm được việc ở trấn, chắc ta sẽ ở lại đó mấy tháng kiếm chút bạc, không biết đến Đại Lý cần bao tiền? Ngắm nhìn phong cảnh Đại Lý, thuận tiện đi thăm nghĩa đệ…”

Thuận tiện gì chứ? Căn bản chính là vì tên kia mới đi Đại Lý! Triệu Hồng Lân hừ lạnh, trong lòng càng cảm thấy chán ghét Đoàn Vô Ngân! Nguyên lai từ trước y đã không thích hắn, thì ra là vì nguyên nhân này? Thầm than một tiếng, lẳng lặng nhìn người đằng trước, y cười khổ, bây giờ, y chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn mà thôi.

Ước chừng khoảng một canh giờ sau, hai người đã tới được thị trấn, trên đường thấy không ít tửu quán, xem ra trấn này cũng phồn vinh.

Sau khi hỏi thăm Hạ phủ, Triệu Tĩnh trực tiếp tới đó, tựa hồ đã quên đằng sau còn có người. Hạ phủ ở trên con đường phồn hoa nhất trấn, cánh cửa đỏ khắc chữ vàng, trông vô cùng khí thế. Ở trên tường bên trái, còn dán tờ giấy tuyển gia sư, Triệu Tĩnh tiến lên, đọc rồi mỉm cười với hai tên gác cửa: “Quý phủ đang tuyển gia sư? Tiểu sinh muốn nhận, không biết…”

Lời còn chưa nói xong, đã thấy thủ vệ chạy như bay vào trong đại môn, lưu lại một mình Triệu Tĩnh ngây ngốc đứng đó. Chớp chớp nhìn tên còn lại, đã thấy ánh mắt hắn kích động nhìn mình, lại có chút đáng thương?

Chỉ chốc lát sau, tên thủ vệ vừa chạy vào trong đã chạy ra, kéo theo một lão nhân chừng năm mươi tuổi, vóc người không cao không mập, dù chạy nhanh thế mà mặt không đỏ, cũng chẳng thở hồng hộc, chắc cũng là người có võ công?

Ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Tĩnh, lập tức nói: “Tại hạ là quản gia của Hạ phủ, tiên sinh chỉ cần dạy đủ một tháng, sẽ có năm trăm lượng tiền công! Tiên sinh, mời theo ta vào phủ…” Vừa nói vừa vươn tay kéo Triệu Tĩnh vào trong.

Triệu Hồng Lân thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên giải cứu Triệu Tĩnh trong tay quản gia, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi làm gì?”

Quản gia tỉnh táo hỏi lại: “Vị này cũng muốn đến làm gia sư?”

Hừ lạnh, Triệu Hồng Lân chẳng muốn trả lời.

“Không phải, y là bạn… của ta.” Triệu Tĩnh nhìn về phía y, khẽ mỉm cười: “Ngươi đừng theo ta nữa, ta tự biết chăm sóc bản thân.”

Quản gia liên tục gật đầu: “Đúng đúng, Hạ phủ cũng sẽ hầu hạ tiên sinh chu đáo, bằng hữu cứ yên tâm!” Sau đó lại kéo Triệu Tĩnh vừa chạy vào trong, vừa nói: “Tiên sinh mau theo ta đi gặp lão gia, lão gia đang chờ tiên sinh đấy!”

Ơ… vị quản gia này hình như quá nóng lòng rồi đi? Không cần hỏi người ta họ gì, trình độ học vấn ra sao, cũng chưa nói rõ cần dạy ai, mà về tiền công, một tháng năm trăm lượng bạc, còn kiếm dễ hơn cả làm quan.

Xem bộ dáng, hình như chỉ cần có ai nhận, họ cũng chẳng trông nom thật giả thế nào mà cứ trực tiếp kéo vào phủ! Có cần cấp bách thế không?

Cont…