Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 50: Hồi 20 – Tội Ác Tày Trời (2)




Tuyết vẫn rơi.

Vương Lân Hoa thở than:  - Giữa cảnh phong trần, chẳng tin được người thiếu nữ.   

Chu Thất Thất gắt:  - Trong chốn giang hồ, lại có thể tin được gã con trai sao?

Vương Lân Hoa cười bồi:  - Đúng! Đàn ông con trai quả không phải thứ tốt.

Chu Thất Thất “hứ”:  - Lần đầu tiên ta nghe ngươi nói tiếng người.  

Mặc dù khinh công của nàng không kém, nhưng phải cõng một tên con trai cường tráng như Vương Lân Hoa, đi lại rất khó khăn. Trên lưng nàng, Vương Lân Hoa cũng chẳng dễ chịu gì.

Vương Lân Hoa không chịu nổi, hỏi nhỏ:  - Cô nương định đưa tại hạ đi đâu?

Chu Thất Thất:  - Bây giờ nói chuyện và làm việc chỉ có một người, đó là ta, hiểu không? Ta đưa ngươi đi đâu cũng không được hỏi. Cấm mở miệng, nghe chưa?  

Vương Lân Hoa cười khổ:  - Dạ, xin vâng!

Chu Thất Thất dõi mắt nhìn quanh, bốn phía không một bóng người, chẳng một làn khói. Nàng không khỏi lo lắng, cõng trên lưng một tên con trai đi lung tung coi cũng không tiện.  

Đi được một đoạn thì nàng thấy trên mặt tuyết dường như có dấu bánh xe. Đây hẳn là con đường lớn, tuyết phủ rất dầy nên cũng khó nhìn ra. Chu Thất Thất ngồi xuống tảng đá cạnh một cây khô bên đường, để Vương Lân Hoa nằm lăn trên tuyết. Nếu nàng không hận Vương Lân Hoa thấu xương, chắc cũng chẳng nhẫn tâm như vậy.  

Vương Lân Hoa thì biết thân biết phận, chỉ ngoan ngoãn phục tùng, chẳng một tiếng than, vành môi vẫn giữ nụ cười. Gương mặt của hắn lạnh đến đóng băng, khiến nụ cười cũng thật khó coi.

Một chiếc xe lớn từ xa chạy tới.

Chu Thất Thất lớn tiếng gọi.  

Chiếc chạy chậm lại rồi ngừng hẳn. Gã đánh xe còn chưa lên tiếng, đã có cái đầu từ buồng xe ló ra nói lớn:  - Đi mau! Xe này mướn nên không đón khách.

Chu Thất Thất không nói lời nào, bước tới thẳng tay kéo cửa.

Trong buồng xe có ba tên đàn ông ăn mặc như thương buôn. Một tên có vẻ hơi quen. Chu Thất Thất cũng không lưu ý, chỉ hét vang:  - Xuống! Tất cả cùng xuống mau!

Một tên mặt mày tròn trịa giật mình hỏi:  - Xuống? Dựa vào đâu mà bảo người ta xuống?

Chu Thất Thất chống nạnh:  - Các ngươi đã gặp cường đạo, biết không?

Tên kia thất sắc:  - Cường… cường đạo ở đâu?

Chu Thất Thất:  - Ta chính là cường đạo!

Liếc thấy tên nọ có đeo một thanh đao bên hông, Chu Thất Thất giằng lấy, đặt thanh đao trên đầu gối rồi dùng tay chặt mạnh xuống. Thanh đao gãy làm hai.

Cả ba tên đàn ông kia mặt xanh như tàu lá, chẳng nói lời nào, lục tục xuống xe.  

Chu Thất Thất đặt Vương Lân Hoa vào buồng xe, lớn giọng:  - Đánh xe mau!

Gã đánh xe cũng hết hồn, lắp bắp:  - Cô… cô nương… Dạ, đại vương định đi đâu?

Chu Thất Thất:  - Cứ đi thẳng phía trước, đến đâu ta sẽ cho ngươi biết.

Xe ngựa lại lăn bánh, để lại ba tên kia giữa trời gió tuyết.

Vương Lân Hoa tủm tỉm:  - Đại vương! Không ngờ cô nương nay đổi làm đại vương.

Chu Thất Thất làm mặt nghiêm không để ý tới hắn. Nàng nghĩ tới những chuyện mình vừa làm, cũng bật cười. Nửa ngày trước, nàng mơ cũng không nghĩ mình dám làm những chuyện này.  

Nửa ngày trước, nàng còn bên Thẩm Lãng. Nghĩ tới Thẩm Lãng, nếu chàng biết nàng làm những chuyện này, không biết sẽ nghĩ sao, sẽ có biểu lộ gì. Vẻ mặt của chàng ắt sẽ rất buồn cười.  

Thẩm Lãng giờ ở đâu? Chàng làm sao biết nàng đã làm gì?

Chu Thất Thất chợt vui chợt buồn, rồi lòng như ai thắt ai vò… “Dù sao đi nữa, Vương Lân Hoa giờ trong tay ta. Hắn là người thông minh, nhất định sẽ nghe lời ta. Có hắn, ta sẽ làm vài chuyện kinh thiên động địa cho Thẩm Lãng giật mình. Dù bây giờ hắn không thấy không hay, một ngày nào đó hắn sẽ biết.”

Nghĩ tới đây, Chu Thất Thất như có thêm tinh thần, quát lớn:  - Phu xe, đi nhanh lên! Tới thị trấn lớn gần nhất, tìm khách điếm lớn nhất. Ngậm miệng mà làm, đừng hỏi lôi thôi, sẽ có lợi.

Xe ngựa dừng lại trước một khách điếm nguy nga rộng lớn.

Chu Thất Thất lấy từ trong người Vương Lân Hoa ra một xấp ngân phiếu, tờ nhỏ nhất cũng năm trăm lượng. Nàng tiện tay đưa tờ này cho phu xe.  

Phu xe nhìn tờ ngân phiếu sửng sốt ngẩn ngơ, vui mừng đến đờ cả người.

Chu Thất Thất trầm giọng:  -  Nếu không muốn mất mạng thì im miệng!

Phu xe ngỡ như đang nằm mơ, phần đầu là một cơn ác mộng, phần sau thì thật đẹp xinh. Với tấm ngân lượng này, hắn chẳng cần phải đánh xe nửa quãng đời còn lại.

Chu Thất Thất đặt tờ ngân phiếu một ngàn lượng trên quầy của khách điếm, nói lớn:  - Số tiền này để trong quỹ, tiêu bao nhiêu trừ bấy nhiêu. Trước hết, thưởng cho tất cả tiểu nhị mỗi người hai mươi lượng, rồi tìm hai gian phòng thượng hạng đưa người bệnh trong xe lên giường.  

Tờ ngân phiếu một ngàn lượng này có một động lực cực lớn. Khắp trong khách điếm từ nhỏ đến lớn, từ chưởng quỹ cho tới tiểu nhị, mười mấy tên như những chú khỉ trong gánh hát, chạy tới chạy lui lo chiều chuộng khách sang.

Phòng của Chu Thất Thất dĩ nhiên là hạng nhất, trà thơm rượu ngon, giường nệm trắng tinh, lò sưởi đỏ hồng, nhất nhất thượng đẳng.

Chu Thất Thất:  - Lấy ngân lượng trong quỹ đi mua mấy bộ đồ cho cả nam lẫn nữ, mướn một xe lớn chờ sẵn, không có chuyện gì cấm lảng vảng vào phòng hay xe, nghe chưa? Được rồi, mau lo chuyện cho xong.   

Chưa đầy một giờ, y phục được mua về, xe sẵn trước cửa, mọi người lui ra.

Vương Lân Hoa cười nói:  - Cô nương thật hào phóng.

Chu Thất Thất háy mắt:  - ‘Cây không trồng, lòng không xót’ mà! Ngươi đau ruột sao?

Vương Lân Hoa vội vàng:  - Không đau không đau! Bây giờ tôi là người của cô nương, nào dám đau lòng gì đâu? Đừng nói chi đến chút bạc, cô nương có xẻo thịt của tôi cũng không sao.

Chu Thất Thất lườm mắt nhìn hắn:  - Ngươi cũng rất biết điều!

Vương Lân Hoa:  - Dĩ nhiên, tại hạ rất biết điều.

Chu Thất Thất vỗ ngực hắn:  - Được, ngươi biết điều thì nghe ta nói. Ta muốn ngươi làm một việc, có chịu không? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cái mạng này còn hy vọng sống sót.

Vương Lân Hoa:  - Cô nương sai bảo chi, tại hạ cũng răm rắp mà làm.   

Chu Thất Thất:  - Được! Thứ nhất, ngươi phải tự cải trang thay đổi dung mạo. Hê hê hê, đừng ở đó mà cau mày nha. Ta biết ngươi đi đâu cũng mang cái hộp đồ nghề dịch dung kia.

Vương Lân Hoa:  - Cô nương muốn tôi cải trang ra bộ dáng nào?

Chu Thất Thất liếc tới liếc lui, chớp mắt nhìn Vương Lân Hoa tủm tỉm:  - Thành con gái!

Vương Lân Hoa ngẩn người, cười khổ:  - Hả? Con gái… cái này…

Chu Thất Thất sa sầm nét mặt, lớn tiếng nạt nộ:  - ‘Cái này’… sao? Ngươi không muốn?

Vương Lân Hoa đau khổ:  - Tôi… tôi chỉ sợ không giống.

Chu Thất Thất vuốt má hắn:  - Giống chứ, ngươi đẹp như con gái vậy. Đừng lôi thôi nha. Bây giờ ta giải huyệt nửa người phía trên cho ngươi, lấy hộp đồ nghề ra nhanh tay làm việc đi.

Vương Lân Hoa:  - Cô nương muốn tôi thành dạng thiếu nữ ra sao?

Chu Thất Thất:  - Da trắng, mày thanh... lại luôn nhíu nhíu như đã bệnh lâu ngày không dậy nổi, tóc bỏ xoã dài, hơi rối chút.

Nếu Vương Lân Hoa là một thiếu nữ, thật cũng hoa nhường nguyệt thẹn, da trắng mày thanh, quả nhiên là một mỹ nhân yếu ớt ẻo lả.

Chu Thất Thất nheo mắt muốn ôm bụng mà cười.

Vương Lân Hoa ngược lại nhíu mày muốn khóc.

Chu Thất Thất vừa chọn xiêm y vừa mím môi mím miệng, cố nín cười:  - Mấy bộ đồ này là mua về cho ta đây. Ai biết được thật ra là để cho ngươi.   

Vương Lân Hoa nghiến răng nén giận: - Cô nương còn gì phân phó không?

Chu Thất Thất:  - Ngươi cũng cải trang cho ta.  

Vương Lân Hoa:  - Cô nương lại muốn thành bộ dáng gì đây?

Chu Thất Thất ra vẻ ưu tư:  - Một nam nhân.

Vương Lân Hoa lại ngẩn người:  - Dạng đàn ông nào?

Chu Thất Thất chớp đôi mắt:  - Một công tử đẹp trai phong lưu tiêu sái, khiến nữ nhân thấy đều phải mê, không thể yểu điệu, không thể để cho người khác coi thường. Ha, dù sao cách nói chuyện và làm việc thường ngày của ta so với bọn đàn ông mấy người vốn cũng không khác biệt.

Vương Lân Hoa thở dài:  - Tôi không biết thuật dịch dung có lẽ đỡ khổ hơn.   

Chu Thất Thất nguýt dài:  - Ngươi không biết thuật dịch dung, ta đã lấy mạng ngươi rồi.

Nếu Chu Thất Thất là một nam nhân, thật cũng là một công tử đẹp trai phong lưu tiêu sái.

Ngắm nghía trước gương, nàng cười thích thú, lẩm bẩm:  - Thẩm Lãng, hôm nay nếu hai ta cùng tranh một cô gái, chưa biết ai hơn ai.

Nhớ tới Thẩm Lãng, nụ cười tan biến, nàng lặng lẽ thở dài buồn bã.

Trời đã chạng vạng.

Bỗng tiếng xe lăn lẫn tiếng ngựa hí ngoài cửa sổ.

Chu Thất Thất mở cửa phòng gọi lớn:  - Tiểu nhị!

Một tiểu nhị vội vàng chạy tới cười bồi, thấy một nam nhân, gã ngẩn ngơ:  - Công tử… đã lành bệnh sao?

Chu Thất Thất biết hắn tưởng lầm mình là Vương Lân Hoa khi nãy, cái nhầm lẫn này cũng thật buồn cười.

Nàng cười:  - Khỏi bệnh có gì không tốt?

Tiểu nhị vội vội:  - Tiểu nhân chẳng qua chỉ muốn chúc mừng.

Chợt thấy Vương Lân Hoa đang nằm trên giường, gã thất thanh:  - Ái! Cô nương lại ốm sao?

Chu Thất Thất mờ mịt trả lời:  - Ừ, nàng trở bệnh. Nghe ta hỏi đây, sao ngoài kia ồn ào quá vậy?

Tiểu nhị:  - Không giấu khách quan, tuy tệ điếm làm ăn không kém, nhưng hồi nào đến giờ cũng ít có dịp náo nhiệt như vậy. Chẳng hiểu vì sao hai ngày qua, khách nhân từ đâu cứ kéo đến nườm nượp. Thật ra khi nãy, kiếm được hai phòng này cho khách quan cũng không dễ.

Chu Thất Thất giật thót:  - Họ là hạng người nào? 

Tiểu nhị:  - Trông như hộ vệ của quan gia. Thân phận của họ không so được cùng công tử. Nếu có ồn ào, kính xin công tử bỏ qua.

Chu Thất Thất:  - Ừ, được rồi! Ngươi có thể đi ra.

Tiểu nhị quay lưng đi mà không khỏi thắc mắc… “Hai vị này là ai? Sao nam chóng lành như vậy. Nữ lại đột nhiên trở bệnh. Họ là ai mà tiêu tiền như nước, phải mua cả xiêm y mới. Ý da, ta phiền phức lo nghĩ chuyện người khác làm gì? Hai mươi lượng bạc không đủ để ta vừa câm vừa mù sao?”

Chu Thất Thất đóng cửa, rồi xoay người hỏi:  - Vương Lân Hoa, trấn này bỗng dưng có nhiều nhân vật giang hồ kéo tới, chắc là sắp có chuyện đây. Ngươi nói coi là gì?

Vương Lân Hoa:  - Tại hạ làm sao biết!

Chu Thất Thất đập bàn cái rầm:  - Ngươi không biết?

Vương Lân Hoa cười khổ:  - Chốn giang hồ ngày nào không có chuyện. Tại hạ sao biết hết.

Chu Thất Thất lườm hắn, như chợt nhớ ra chuyện gì, lại hỏi:  - Vì sao bọn Triển Anh Tùng đến Nhân Nghĩa Trang đều lăn đùng ra chết cùng một lúc?

Vương Lân Hoa:  - Thật sao? Cái này tại hạ cũng không biết.

Chu Thất Thất lạnh lùng:  - Không phải là ngươi ra tay sao?

Vương Lân Hoa thở dài:  - Tại hạ bây giờ trong tay cô nương, sinh tử là do cô nương định đoạt. Cô nương bảo làm gì, tôi không dám không làm. Cô nương hỏi gì, tôi không dám không đáp.  Nhưng nếu nàng hỏi tôi những chuyện tôi không biết… ai da, nàng có bức tử, tôi cũng chẳng biết nói gì. 

Chu Thất Thất cười lạnh:  - Một ngày nào đó ta sẽ có cách bắt ngươi nói ra hết, nhưng… bây giờ còn bận chuyện.

Nàng suy tư một hồi rồi chợt đẩy cửa lớn tiếng:  - Tiểu nhị!

Lần này tiểu nhị chạy tới nhanh hơn:  - Công tử có chuyện chi sai bảo?

Chu Thất Thất:  - Tìm chiếc kiệu mềm và hai người đàn bà khiêng kiệu. Ta muốn đưa cháu gái ra đường dạo một chút. Nhanh lên!  

Tiểu nhị cười:  - Dạ, cái này dễ dàng thôi.

Tiểu nhị đi rồi, Vương Lân Hoa vẻ mặt đau khổ gượng cười:  - Cháu gái? Ái chà, gọi tôi là cháu gái nghe có già quá chăng? Sao không cho tôi làm tỷ tỷ hay muội muội? Hợp nhất thì là thê tử, không dễ tin hơn sao?

Chu Thất Thất trừng mắt:  - Ngươi cảm thấy ngứa ngáy cái mặt rồi sao?

Vương Lân Hoa:  - Tôi… tôi… chỉ sợ không ai tin.

Chu Thất Thất“hứ”:  - Chưa gọi ngươi là cháu ngoại cháu nội đã là khách sáo lắm rồi.

Ngưng một chút, nói tiếp:  - Bây giờ ta dẫn ngươi ra ngoài chơi. Ta chẳng những phải điểm huyệt ‘Khí Hải Nang’ để ngươi không thể nhúc nhích, mà điểm luôn cả á huyệt để ngươi im miệng.

Vương Lân Hoa lại cười khổ:  - Cô nương muốn động thủ đâu cần phải nói trước cho tôi biết.

Chu Thất Thất:  - Nói cho ngươi biết, chẳng qua ta muốn ngươi ngoan ngoãn đàng hoàng, đừng có lộn xộn. Chớ quên rằng ta muốn làm thịt ngươi trộn gỏi lúc nào cũng được.

Hai người đàn bà lực lưỡng khiêng một chiếc kiệu hoa lệ. Vương Lân Hoa được đỡ lên kiệu lấy chăn đắp kín. Tuy hắn ngồi trong kiệu êm ái, nhưng không cử động được.

Nhìn hắn mím chặt môi, nhíu chặt mày, Chu Thất Thất ráng nín cười… “Vương Lân Hoa, ngươi đã hại khổ không biết bao nhiêu người, coi như hôm nay ngươi đang đền tội.”

Vương Lân Hoa thật đúng là đang bị hành tội. Trong lòng hắn nghĩ gì, có trời mới biết.

Kiệu đi phía trước, Chu Thất Thất chấp tay sau lưng, chậm rãi bước theo.  

Trấn này xem ra cũng rất náo nhiệt.

Trời bắt đầu sập tối. Hai bên đường không ít võ lâm hào kiệt. Chu Thất Thất lại không nhận ra ai. Người người đều tươi cười rạng rỡ, việc sắp xảy ra chắc không phải chuyện thanh toán giang hồ.

Một đôi nam nữ từ một khúc quanh bước ra.

Nam đi bên trái, mặt tím mày rậm, dáng vẻ hớn hở, mình khoác cẩm bào, khí khái hiên ngang.

Nữ đi bên phải, dáng người xấu xí, vừa mập vừa lùn, cổ có bướu lớn, sóng bước bên người nam kia thật chẳng xứng chút nào.

Nam mà xấu thì có lẽ dễ nhìn hơn. Đằng này, người nam khí khái hiên ngang, bên cạnh lại là cô gái có ngoại hình quá tệ, cũng thật khó coi.

Nhìn họ đi bên nhau, người trên đường vừa ngạc nhiên vừa buồn cười… “Quạ đen xứng với đại bàng sao?”

Khi võ lâm hào kiệt thấy hai người này, chẳng lộ vẻ buồn cười, ngược lại khom lưng cung kính hành lễ.

Chu Thất Thất nhận ra họ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên… “Sao ‘Hùng Sư’ Kiều Ngũ cùng ‘Xảo Thủ Lan Tâm Nữ Gia Cát’ Hoa Tứ Cô cũng đến đây?”

“Hùng Sư” Kiều Ngũ vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không lưu ý đến võ lâm hào kiệt hành lễ.

Hoa Tứ Cô đi bên cạnh, tâm trí để hết vào Kiều Ngũ, chuyện chung quanh như chẳng biết chẳng hay. Tuy hình dung tuy xấu xí, nhưng cô ăn mặc chỉnh tề, gương mặt rạng rỡ, khiến sắc diện cũng thuận mắt hơn.

Chu Thất Thất chỉ liếc mắt đã nhận ra đây chính là hào quang của tình ái, nàng cũng từng có vầng sáng ấy, nhưng hôm nay nó đã lụi tàn ảm đạm.

“Hoa Tứ Cô cùng Kiều Ngũ?”  

Chu Thất Thất có hơi ngạc nhiên, rồi cũng mừng cho hai người họ. Hoa Tứ Cô tuy không phải là mỹ nữ, nhưng là tài nữ. Tài nữ cũng xứng với anh hùng.

Khi hai người đi ngang qua Chu Thất Thất cũng đưa mắt nhìn nàng, nhưng chỉ là cái nhìn của người qua đường. Thuật dịch dung của Vương Lân Hoa quả thật thiên hạ vô song.

Hai người qua rồi, Chu Thất Thất quay đầu nhìn lại. Họ lên lầu một tửu lâu sang trọng, “Duyệt Tân Lâu”.

Người đi đường bắt đầu bàn tán…
  • “Ngươi biết ai đó không? Họ là hai trong đương kim võ lâm Thất Đại cao thủ tiếng tăm hiển hách.”
  • “Sao lại không biết, nếu không nhận ra hai người này thì có mắt cũng như mù. Nhưng sao họ lại tới đây nhỉ?”
  • “Lão ca bớt tranh cãi đi, coi chừng mất cái đầu lưỡi.”
Chu Thất Thất thầm than… “Danh tiếng của Thất Đại cao thủ trong chốn giang hồ thật không nhỏ. Tiếc sao lại có thằng Kim Bất Hoán lọt vào, chẳng khác gì một con ngựa què làm tổn thương cả tàu tuấn mã.”

Nàng trầm ngâm một lúc, rồi bảo hai người đàn bà khiêng kiệu:  - Ta muốn vào Duyệt Tân Lâu, phiền hai người đưa cô nương lên lầu.

Mắt Vương Lân Hoan có chút thay đổi, như nhìn thấy quái vật, nhưng vì bị điểm á huyệt nên hắn chẳng nói được chi.

Duyệt Tân Lâu thật là rộng lớn, đã hơn trăm khách mà vẫn chưa đầy.

Kiều Ngũ và Hoa tứ Cô ngồi chiếc bàn nơi cửa sổ. Đây là một chỗ ngồi tốt, hiển nhiên là do người khác kính cẩn nhường.

Chu Thất Thất có cảm giác ánh mắt sắc sảo của hai người liếc nàng khi bước chân lên lầu, nhưng họ chẳng nói chi. Nàng làm như không thấy, cứ thủng thỉnh tìm một chiếc bàn xa ngồi xuống. Vương Lân Hoa được đặt ngồi bên cạnh nàng.

Họ không giống người của võ lâm, nên chẳng ai để ý.  

Bàn bên cạnh có người nói:  - Sự kiện sắp tới chắc không nhỏ, ngay cả hai vị kia cũng tới.

Người vừa mở miệng mặt trắng môi hồng, tuấn tú đẹp trai, trông cũng hơi quen. Chu Thất Thất lại không nhớ đã gặp hắn ở đâu.  

Người ngồi cùng bàn với hắn lên tiếng:  - Sự kiện này hẳn không nhỏ, nhất định sẽ còn nhiều nhân vật tiếng tăm khác xuất hiện. Không chừng chủ nhân Duyệt Tân Lâu cũng tới.

Thiếu niên kia cười:  - Đúng vậy! Người võ lâm đến trấn này dĩ nhiên là muốn tới Duyệt Tân Lâu, không những thưởng thức món ngon lạ miệng, cũng hy vọng gặp được mặt chủ nhân.

Chu Thất Thất làm ra vẻ chỉ lo ăn uống, nhưng trong lòng miên man… “Sự kiện sắp xảy ra là chuyện gì? Sao lại kinh động nhiều nhân vật tiếng tăm trong giang hồ như vậy? Chủ nhân Duyệt Tân Lâu là ai? Chẳng lẽ cũng là một nhân vật võ lâm thành danh?”

Nàng không ngừng liếc tới liếc lui. Mười người nơi tửu lâu thì chín là nhân vật võ lâm. Tuy trang phục của họ chẳng khác người thường, nhưng vẻ mặt, phong thái, cách ăn uống, để lộ ra.

Có người mặt mày sáng láng, có kẻ bỉ ổi khó coi, cũng không ít nam thanh nữ tú.

Chu Thất Thất nhìn quanh quất, chẳng thấy ai đặc biệt.

Bỗng dưng mắt nàng bị một người thu hút. Tuy người này cũng giống như bao thực khách khác ở tửu lâu, đơn giản là quá bình thường, nhưng trong cái bình thường đó lại phảng phất sự bất thường. Là gì, Chu Thất Thất không biết.

Người này trên dưới năm mươi, da vàng, mắt xếch, mày thưa, dưới cằm lún phún vài cọng râu, trên người khoác chiếc áo lông chồn không cũ chẳng mới. Thoạt nhìn lão trông như một thương nhân, lại cũng giống một quan chức nhỏ nghỉ hưu đến tửu lâu một mình nhấm nháp mấy chén rượu ngon trong ngày đông giá rét.

Tửu lượng của lão quả không vừa, đây chính là cái bất thường. Trước mặt lão chỉ có vài món ăn, nhưng lại có bảy tám bầu rượu và bảy tám chén rượu.

Một tay vuốt râu, tay kia nâng chén, lão lim dim đôi mắt như đang tận hưởng hương vị của từng cái nhấm cái nháp, lúc thì mỉm cười gật đầu, lại có lúc cau mày lắc đầu.

Bảy tám cái bầu trên bàn chứa những loại rượu khác nhau. Lão không muốn mùi vị của rượu bị pha tạp, nên dùng từng chén cho mỗi loại rượu.  

Lão chẳng khác gì người đến tửu lâu thưởng thức rượu ngon, chẳng quan tâm đến ai.

Không ai để ý đến lão.

Chu Thất Thất không hiểu vì sao mỗi khi nhìn lão, lòng nàng dâng lên nỗi chán ghét lẫn ghê sợ, cảm giác như có chuyện bất hạnh sắp xảy ra.

Lão chỉ để toàn tâm vào những chén rượu, bất kể thái độ của người chung quanh.

Vương Lân Hoa cũng đang trân trân nhìn lão với ánh mắt kỳ quái.

Chu Thất Thất không cầm được, quay qua Vương Lân Hoa, hỏi nhỏ:  - Ngươi nhận ra hắn?

Vương Lân Hoa lắc đầu.

Bỗng nghe một trận cười vang dội dưới lầu:  - Đại ca trốn đâu biệt tích bấy lâu, để huynh đệ phải khổ sở kiếm tìm! Đại ca có hưởng phúc phương nào cũng phải báo cho bọn tiểu đệ mới phải.

Lại có tiếng người khác sang sảng:  - Hưởng phúc cái mốc xì! Mấy ngày nay ta chạy qua chạy lại như ngựa cuồng. May mà gặp Lương Nhị, không thì đâu biết anh em mình đều ở đây.

Chu Thất Thất dù chưa thấy người, chỉ nghe tiếng cười khí khái ấy đã biết là ai. Nàng lập tức cảm thấy ấm áp như được uống một bầu rượu nóng.

Dĩ nhiên Vương Lân Hoa cũng nhận ra thanh âm này, lại âm thầm nhíu mày lo lắng.

Trong tiếng cười rộn rã, mấy tên nam tử dáng vẻ du đãng đang lên lầu, khiêng trên vai một đại nam nhân thần thái sáng láng, mặt đầy hồng quang, chính là Hùng Miêu Nhi.

Bọn tiểu nhị trên tửu lâu chợt cau mày. Duyệt Tân Lâu vốn không phải quán rượu tầm thường bên đường, mà là nơi sang trọng chuyên đón tiếp những giang hồ hào kiệt hay những hạng giàu sang phú quý. Sao hôm nay đám vô lại này dám lên lầu?

Bọn tiểu nhị âm thầm đưa mắt cho nhau. Hai người ra nghênh đón, một tên lặng lẽ đi vào sau trướng phòng.  

Chu Thất Thất cảm thấy hứng thú, vì biết nơi đây sắp có trận đánh nhau náo nhiệt.

Hùng Miêu Nhi vẫn phanh ngực áo, hông vẫn đeo hồ lô rượu, nụ cười sảng khoái, đôi mắt to sáng đảo tới vòng lui.  

Hai tên tiểu nhị ra nghênh đón nghiêm mặt, chậm rãi:  - Xin lỗi, tệ lâu không còn chỗ trống, phiền các vị đi nơi khác.  

Hùng Miêu Nhi nhíu đôi mày rậm:  - Không phải hơn nửa phòng còn trống kia sao?

Tiểu nhị lạnh lùng:  - Những chỗ đó đã có khách đặt trước.  

Gã nam tử bên cạnh Hùng Miêu Nhi nổi giận lớn tiếng:  - Ai đặt? Rõ ràng mắt chó của ngươi coi thường người ta! Các đại gia đây mang theo bạc lớn, ngươi dựa vào cái gì mà không phục vụ bọn ta?

Tiểu nhị cười lạnh:  - Các người mang bạc đến nơi khác mà tiêu. Dù nơi đây có chỗ trống, cũng không phục vụ mấy người. Ai cấm được bọn ta?

Nam tử kia nổi giận gầm lên, ra tay đánh xuống một quyền.  

Tiểu nhị nọ cũng có hai ba ngón nghề, nhanh nhẹn tránh được.

Cả đám tiểu nhị cùng nhau xông tới.

Bọn nam tử kia cũng không vừa, xăn tay áo, trợn mắt la hét ầm ĩ.

Hai phe xông vào ẩu đả nhau.  

Chưa ai đánh quá hai quyền, sáu bảy tiểu nhị thay nhau bay xuống lầu.

Chu Thất Thất thầm hoan hô… “Miêu Nhi ra tay!”

Võ lâm hào kiệt trên lầu nãy giờ không để ý đến chuyện xung đột nọ, nay không khỏi sửng sốt mở to mắt nhìn về phía Hùng Miêu Nhi.

Hùng Miêu Nhi cứ hì hì hà hà như không có chuyện gì xảy ra, vừa cười vừa nói:  - Chúng ta tìm chỗ ngồi. Không ai tiếp đãi, chúng ta cứ lấy rượu mình ra uống rượu. Hôm nay dứt khoát ăn nhậu ở Duyệt Tân Lâu.

Cả bọn đồng loạt hưởng ứng, cười khoái trá:  - Không sai, bọn ta cứ thế mà làm!

Gã thiếu niên cạnh bàn Chu Thất Thất khẽ cười:  - Thật là một đại nam tử, thân pháp tuyệt đẹp.

Gã ngồi chung bàn lại nói:  - Tuy thân pháp nhanh nhẹn biến hoá, nhưng hôm nay chỉ sợ hắn sẽ bị thua.  

Phía sau trướng trong phòng ăn có mấy người bước ra.  

Hùng Miêu Nhi dừng bước.

Tửu lầu đang huyên náo ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ.    

Chu Thất Thất đang định đánh cuộc rằng Hùng Miêu Nhi quyết sẽ không thua, nhưng khi vừa thấy người từ sau trướng bước ra, mặt nàng lập tức thay đổi, tựa như là muốn nói, lại ráng nhịn không nói. Cuối cùng nàng cũng dằn được, không thốt ra một tiếng.

Gã thiếu niên kia lại nhỏ giọng:  - Hôm nay hắn thật cũng tới đây?

Gã chung bàn:  - Đúng là kỳ quái! Tuy hắn là chủ nhân tửu lầu, nhưng quanh năm tới đây không quá hai lần. Thật không nghĩ tới hắn lại ở đây.

Gã thiếu niên kia thở dài:  - Hắn ở đây, thiếu niên lỗ mãng kia chỉ sợ sẽ thúc thủ.

“Hắn”… chính là người đang từ sau trướng thủng thỉnh bước ra, chung quanh có sáu bảy tên nam tử.

“Hắn”… vóc người không cao, khí khái không nhỏ, khoác áo bào lam. Xiêm y tuy không hoa lệ, nhưng được cắt may khéo léo vừa người, trông rất đẹp mắt.

“Hắn”… tuổi tác không quá trẻ cũng chẳng quá già, sắc mặt không quá trắng cũng chẳng quá đen, đôi mắt không lớn lại cũng chẳng nhỏ.

“Hắn”… có bộ ria mỏng được tỉa tót chỉnh tề, chính hàm ria này làm cho gương mặt nghiêm nghị phảng phất nét phong lưu.

“Hắn”… từ đầu đến chân toát ra dáng vẻ thông minh mạnh mẽ, bất kể là ai cũng chẳng dám khinh thường.

Trên người dù chẳng có gì đắt giá, nhưng chỉ cần liếc sơ cũng sẽ nhận ra cái giàu nứt đố đổ vách và thân thế phú gia của “hắn”.

Nhân vật như vậy đột nhiên xuất hiện, càng thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy đang âm thầm bàn tán… “Thiếu niên lỗ mãng kia ăn đòn tới nơi.”

Hùng Miêu Nhi cười tươi, cặp mắt to tròn cũng chăm chăm nhìn thẳng vào người kia. Dù chạm phải ánh mắt sắc như dao của “hắn”, anh vẫn thản nhiên.