Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 61: Võ lâm cấm địa




Giang Mẫn với Xảo Xảo khuyên ngăn một hồi, Âu Dương Siêu mới nín khóc. Tuy chàng đã nín khóc, nhưng nom người chàng uể oai, mệt nhọc khôn tả, không khác gì như vừa dự một cuộc đại chiến với cường địch xong.

Giang Mẫn thấy vậy, biết chàng đau lòng quá nỗi, chân nguyên bị tổn thương mà nên, vội móc túi lấy một cái lọ ngọc trắng, để một viên thuốc xanh nho nhỏ ra, với giọng êm dịu nói :

- Siêu đại ca đau lòng quá đỗi, tổn nguyên khí rất nhiều, mau uống viên thuốc này và vận công, điều thức một lúc đi.

Nói xong, nàng bỏ viên thuốc vào mồm Âu Dương Siêu.

Âu Dương Siêu định bảo không cần, nhưng chàng chưa kịp lên tiếng thì Giang Mẫn đã nhét viên thuốc vào mồm rồi. Chàng không nói năng gì nữa, liền xếp bằng tròn, vận công điều thức ngay.

Đang lúc ấy, bên ngoài có tiếng quát tháo giận dữ của ông già điếc vọng vào.

Giao Cơ biến sắc, cau mày lại, nhìn Âu Dương Siêu và Giang Mẫn khẽ nói :

- Vợ chồng ông già điếc đã gặp cường địch, người này võ công cao siêu lắm. Chị cẩn thận bảo vệ cho đại ca, đừng để cho kẻ địch tấn công lén, hoặc làm cho đại ca kinh hoảng. Để tiểu muội ra ngoài đó xem sao.

Nói xong, Giang Mẫn thấy bóng dáng thấp thoáng một cái, Giao Cơ đã ra tới ngoài nhà rồi.

Chỗ Giang Mẫn đứng cách Giao Cơ chừng bốn năm thước thôi mà không hiểu Giao Cơ sử dụng khinh công thân pháp gì mà lại nhảy ra ngoài nhà một cách lanh lẹ như thế, nên nàng mới kinh ngạc vô cùng.

Tới đó, nàng mới biết võ học của Giao Cơ không phải là tầm thường. Nàng từ từ đi ra tới cửa nhìn ra bên ngoài.

Tuy Xảo Xảo mới lên tám nhưng thông minh lanh lợi vô cùng. Nó thấy Giang Mẫn đứng ở trước cửa, nó đã đoán biết nàng ta đứng ở đó làm gì rồi. Nó lẳng lặng đi tới cạnh nàng đứng yên khẽ gọi :

- Chị!

Giang Mẫn bỗng nghe thay phía sau lưng có tiếng người gọi, liền giật mình quay lại nhìn mới hay Âu Dương Siêu đã hành công xong, vừa đứng dậy. Lúc này, mặt chàng bóng bẩy, đôi mắt long lánh có thần, trông tinh thần sảng khoái vô cùng, đủ thấy công lực của chàng đã hoàn toàn khôi phục lại rồi.

Từ khi được Võ lâm Tam tuyệt với đạo nhân chột mắt đồn nội công chân nguyên trong người cho đến giờ, Âu Dương Siêu công lực đã đạt tới mức thượng thừa, trên đời này ít người sánh kịp. Vừa rồi, vì chàng quá đau thương mà hao tổn nguyên khí rất nhiều tinh thần rất uể oải, nhưng không sao chỉ cần hành công liệu thức nội hai tiếng đồng hồ là công lực lại được như xưa liền.

Huống hồ, vừa rồi Giang Mẫn đã cho chàng uống một viên linh dược “Huyền Ngọc đơn” của sư phụ nàng chế ra. Linh dược này tuy không có công hiệu cứu người đã chết rồi mà còn sống lại được nhưng có thể cứu chữa được những người đau nặng gần chết, hoặc làm cho người uống sống lâu trường thọ, và lại còn là thánh dược chữa nội thương nữa. Nên chàng uống xong viên thuốc đó, không đầy nửa tiếng đã hồi phục lại sức khỏe liền.

Giang Mẫn thấy chàng đã thức tỉnh, mừng rỡ vô cùng, vội chạy lại gần âu yếm hỏi :

- Siêu đại ca đã mạnh như thường rồi chứ?

Âu Dương Siêu cảm động vô cùng, nhìn nàng gật đầu đáp :

- Cám ơn chị, tiểu đệ đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi!

Âu Dương Siêu cám ơn như thế là thừa, vì chàng với Giang Mẫn tuy chưa kết hôn với nhau nhưng sự thật đã là vợ chồng rồi. Vợ chồng vôi nhau hà tất phải cám ơn như thế Âu Dương Siêu vừa nói xong, Xảo Xảo bỗng nắm lấy tay chàng, nũng nịu nói :

- Thúc thúc! Từ giờ trở đi đừng có khóc như thế nữa! Khóc như vậy có hại đến thân thể đấy!

Xảo Xảo rất ngây thơ, khiến ai trông thấy cũng phải thương yêu. Âu Dương Siêu liền ẵm nó lên, hôn hít mấy cái, rồi mỉm cười nói :

- Xảo Xảo nói rất phải, từ giờ trở đi thúc thúc không khóc nữa!

Bỗng nhiên, một tiếng quát tháo vọng tới, Âu Dương Siêu cau mày nhìn Giang Mẫn hỏi :

- Chị có biết kẻ địch nào tới đây không?

Giang Mẫn lắc đầu đáp :

- Nghe nói người đó có võ công rất cao siêu, chúng ta đó coi xem sao!

Âu Dương Siêu gật đầu. Thế rồi chàng ẵm Xáo Xảo, cả hai cùng chạy vào trong rừng, Giang Mẫn vội gọi :

- Siêu đại ca?...

Âu Dương Siêu ngừng bước lại, ngơ ngác hỏi :

- Việc gì thế chị?

- Siêu đại ca biết cách đi xuyên qua rừng cây này không?

- Ồ!...

Âu Dương Siêu mới sực nhớ hồi hãy Giao Cơ lôi kéo mình vào trong rừng cây này, và đã phải đi ngang rẽ đọc hoài, mãi mãi mới ra khỏi được khu rừng này, vì nơi đây là một trận cây, nên chàng kêu “ồ” một tiếng xong nên lắc đầu đáp :

- Đệ không biết. Chị có biết không?

- Tôi cũng không biết...

Xảo Xảo bỗng xen lời nói :

- Không sao, thúc thúc cứ yên tâm mà đi đi! Xảo Xảo biết đường lối, để Xảo Xảo dẫn đường cho!

Giang Mẫn ghe nói tỏ vẻ hoài nghi, bung bảo dạ rằng:

“Ừ, tại sao lại quên bẵng mất con nhỏ này! Nhưng không biết nó có biết lối đi thật không?”

Âu Dương Siêu vừa cười vừa hỏi :

- Xảo Xảo có biết lối đi thật không?

Xảo Xảo đáp :

- Thúc thúc không tin cứ hỏi a dì thử xem. Hồi nãy, a dì bị nhốt ở trong này, rồi do Xảo Xảo dẫn a dì ra khỏi nơi đây đấy!

Âu Dương Siêu quay lại hỏi Giang Mẫn :

- Có phải thật như thế không?

Giang Mẫn mặt đỏ bừng gật đầu.

Âu Dương Siêu liền đặt Xảo Xảo xuống để con nhỏ dẫn đường, nhưng con nhỏ không chịu, bắt chàng phải ẵm nó như trước, nó mới chịu dẫn đường.

Âu Dương Siêu liền ẵm Xảo Xảo đi cùng với Giang Mẫn tiến thẳng vào trong “Thất Tinh trận”. Nhờ có con nhỏ chỉ đường, nên hai người qua khỏi trận pháp ấy một cách rất dễ dàng.

Ba người vừa ra khỏi trận pháp đã thấy cách đó chừng năm trượng, có hai bóng người vừa trắng vừa đen, đang đấu với nhau rất kịch liệt.

Chỗ cách hai người ấy chừng một trượng, ông già điếc đang ngồi xếp bằng tròn ở trên mặt đất. Hiển nhiên là ông ta đã bị thương, đang ngồi vận công tự cứu chữa, còn bà già điếc thì đứng cạnh bảo vệ nhưng hai mắt vẫn nhìn vào trận đấu gay cấn biết bao.

Ngoài ra, còn chỗ nữa, có ba người mặt áo đen đang đứng sát cánh nhau, người nào người nấy đều tóc ngắn ria ngắn, mặt rất xấu xí, tuổi trên bảy mươi. Ba người già ấy cũng đang nhìn vào đấu trường, nhưng mặt họ rất ung dung.

Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn vào đấu trường, thấy hai người đang đấu ấy một là Giao Cơ, và một người nữa là một ông già xấu xí như ba ông già kia.

Võ công của Giao Cơ rất thần kỳ, thân pháp lại nhanh nhẹn phi thường. Nhưng ông già xấu xí cũng không phải là người thường. Võ công của y cũng cao siêu và độc ác lắm. Hai người đều ngang tài nhau, nên đấu mãi vẫn chưa phân thắng bại. Về mặt khinh công thì Giao Cơ hơn ông già một mức. Trái lại, nội công của nàng lại thua ông già. Nếu đấu lâu, có lẽ nàng địch không nổi.

Âu Dương Siêu thấy tình thế như vậy, cau mày lại giây lát rồi bảo Xảo Xảo rằng :

- Xảo Xảo, cháu đứng xuống để thúc thúc ra giúp a dì cháu.

Nói xong, chàng dặt Xảo Xảo xuống, vội phi thân tới gần, quát bảo hai người đang đấu rằng :

- Ngừng tay!

Tiếng quát của chàng không lớn lắm nhưng hai người đang đấu lại tưởng tượng như có tiếng sấm ở bên cạnh tai.

Giao Cơ với ông già xấu xí đều ngừng tay lại và cùng nhảy lui về phía sau tám thước.

Ông già xấu xí nghe thấy tiếng quát, lại tưởng là một vị cao thủ lão tiền bối nào tới, ngờ đâu, khi nhìn kỹ, đối phương chỉ là một thư sinh tuổi chưa đầy đôi mươi, nhưng trong khí phách rất hiên ngang.

Ông giã xấu xí ấy, tuy là một kiêu hùng cái thế, võ học cao tuyệt, nhưng y có ngờ đâu thiếu niên trẻ tuổi đứng ở trước mặt kia lại có nội gia công lực luyện tới tột mức như thế. Y ngầm nhìn Âu Dương Siêu một hồi, rồi cười the thé mấy tiếng rất quái dị hỏi :

- Tiếng quát vừa rồi nghe như rất kinh người, lão phu lại tưởng có vị cao nhân nào tới. Thì ra là ngươi, một thằng nhỏ chưa hết hơi sữa. Thằng nhỏ kia! Ngươi quát lão phu ngừng tay để làm gì?

Âu Dương Siêu lớn tiếng hỏi lại :

- Các ngươi là ai? Vào bổn cốc làm chi?

Ông già xấu xí lạnh lùng đáp :

- Anh em lão phu là Tạng Biên tứ hùng. Ngẫu nhiên đi qua nơi đây, thấy cảnh sắc nơi sơn cốc này khá đẹp, nên muốn mượn để tạm ở một thời gian. Và anh em lão phu còn định dùng nơi đây làm hành cung để du lịch Trung Nguyên.

Y nói tới đó liền ngắt lời, nhìn Âu Dương Siêu, hỏi tiếp :

- Nhỏ kia, ngươi là ai?

Âu Dương Siêu không trả lời câu hỏi của ông già xấu xí, chàng quay lại hỏi Giang Mẫn rằng :

- Chị có biết Tạng Biên tứ hùng là những người như thế nào không?

Giang Mẫn nũng nịu đáp :

- Tiểu muội chỉ nghe thấy người ta gọi Tạng Biên tứ xú thôi, chứ...

Nàng chưa nói dứt, ông già xấu xí nọ đã quát lớn :

- Câm mồm!

Giang Mẫn ngừng giây lát, rồi vừa cười vừa hỏi :

- Cái gì? Bổn cô nương nói không đúng hay sao?

- Ngươi là môn hạ của ai? Đã biết danh hiệu của anh em lão phu tất nhiên phải biết luật lệ của anh em lão phu chứ?

- Các ngươi có luật lệ gì?

- Phàm kẻ nào xúc phạm đến anh em lão phu đều bị trừng phạt hết.

Giang Mẫn giả bộ lầm như không biết, liền hỏi lại :

- Ta đã xúc phạm cái gì của các người?

Âu Dương Siêu cũng xen lời hỏi :

- Chẳng hay các ngài muốn chi?

Ông già xấu xí không trả lời mà lạnh lùng hỏi :

- Nhỏ kia! Ngươi là chủ nhân của sơn cốc này phải không?

Âu Dương Siêu hơi suy nghĩ một chút, liền gật đầu đáp :

- Phải!

- Anh em lão phu muốn ở tạm đây vài ngày.

- Không được!

- Anh em lão phu đã nhất định ở đây rồi, không được cũng phải được!

- Ta bảo không được là không được!

- Chẳng lẽ người dám bướng bỉnh với anh em lão phu ư?

- Các ngươi muốn làm càn?

Âu Dương Siêu nói xong, đưa mắt liếc nhìn bốn ông già một lượt vẻ mặt khinh thị, và lạnh lùng nói tiếp :

- Các ngươi có biết nơi đây là đâu không?

- Nơi đây là đâu?

Âu Dương Siêu dõng dạc nói từng chữ một trả lời chúng rằng :

- “Võ... Lâm... Cấm... Địa...”.

Ông già xấu xí nghe nói, ngẩn người ra, quay đầu lại hỏi ba ông già kia rằng :

- Lão đại, lão nhị, lão tứ, có nghe qua cái tên này không?

Ba ông già xấu xí kia đều lắc đầu đáp :

- Chưa!

Âu Dương Siêu lại lớn tiếng nói tiếp :

- Bây giờ các vị có nghe thấy cũng thế thôi.

Ông già xấu xí lại hỏi :

- Ai là người đã quy định nơi Võ Lâm Cấm Địa này?

Âu Dương Siêu đáp :

- Mỗ!

- Ngươi?

- Phải!

- Ngươi thị cái gì mà dám quy định như vậy?

- Ta thị ở như ta.

Nói tới đó, chàng bỗng đổi giọng, quát lớn :

- Mời các người ra khỏi sơn cốc này ngay!

Ông già xấu xí cười the thé mấy tiếng rồi hỏi lại :

- Nếu chúng ta không ra thì sao?

- Nếu các người không chịu ra, thì có hai đường để cho các người đi.

- Hai đường nào?

- Một là ở trong sơn cốc này mãi mãi, bảo hộ cho bổn cốc.

- Còn một điều nữa là gì?

- Là chết!