Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 32: Trước kia tôi tên là Joe Loye




Edit: Hà Bạng

Nghe thấy tiếng xưng hô này, một lần nữa không khí tại hiện trường lại trở nên nóng hừng hực, trước có Đỗ thiếu, sau lại có Bùi thiếu, cho dù là người nào cũng đều rất hiếm có.

Vẻ mặt Ninh Noãn Dương căng thẳng, đôi tay nhỏ bé níu chặt lấy quần áo Đỗ Ngự Đình, vội vã luống cuống nói: “Chính là anh ta.” Cô giơ ngón tay chỉ vào người đàn ông ở chỗ xa kia đang bị mọi người vây lấy: “Bùi thiếu.” Trong mắt cô mang theo sự sợ hãi.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, Bùi thiếu chậm rãi ngẩng đầu, bước chân trầm ổn đi về phía này.

“Noãn Noãn, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bùi thiếu đưa tay dừng lại ở trước mặt cô, đôi mắt ẩn chứa hoa đào, đáy mắt như nước hồ thâm thúy xao động, ánh nhìn vô cùng mất hồn: “Có nhớ tôi hay không?” Thanh âm của anh ta, hấp dẫn tới mức tận cùng, mỗi âm tiết đều sâu tới tận xương tủy, triền miên vào trong lòng.

“Ai nhớ anh? Anh là…” Ninh Noãn Dương tức giận lớn tiếng hét lên, giọng nói lại càng ngày càng nhỏ đi, âm phát ra càng lúc càng không có sức lực, đến cuối cùng thì như cô gái mới lớn đỏ mặt, cô cắn răng, da mặt thật không có tiền đồ, mỹ nam đứng trước mặt, liền bị rối loạn phòng tuyến.

Nói cho cùng thì, mặc dù người đàn ông này bắt cóc cô, tuy nhiên anh ta cũng không có làm tổn thương cô, trừ cái lúc không vui ở trên xe kia, còn lại thì anh ta rất tốt.

“Bùi thiếu?” Đỗ Ngự Đình tiến đến, trong ánh mắt ngập tràn nguy hiểm.

“Là tôi.” Bùi thiếu khẽ cười gật đầu, dường như không chút nào đem Đỗ Ngự Đình để vào trong mắt, trực tiếp lướt qua anh định đưa tay chạm vào gò má của Ninh Noãn Dương. Một đấm của Đỗ Ngự Đình lao tới, Bùi thiếu đành phải nhanh chóng tránh ra: “Đừng hẹp hòi như vậy, tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu thôi.” Anh ta cười bất cần, thu tay lại.

“Muốn chết!” Đỗ Ngự Đình giận dữ, rút súng bên hông ra, ngắm thẳng vào Bùi thiếu, một tay khác dùng sức bảo vệ Ninh Noãn Dương vào trong ngực.

Cô là của anh, của một mình anh. Anh không thích người đàn ông này nhìn cô như vậy, lại càng không thích nghe người khác dùng giọng điệu mập mờ như vậy nói chuyện với cô. 

Thế nhưng Bùi thiếu cũng không hoảng sợ, anh ta vẫn cứ thong dong như cũ, khóe mắt bất chợt nhếch lên, đôi mắt phượng như bảo thạch sáng chói màu xanh thẫm đột nhiên lóe rạng.

Vẻ mặt Đỗ Ngự Đình ngẩn ra: “Anh là người của dòng họ Loye?” Đôi con ngươi màu xanh thẫm kia, chỉ có người mang huyết thống của dòng họ Loye thuộc quý tộc Anh quốc mới có, anh tin chắc rằng vừa rồi bản thân không có nhìn lầm. Nhưng hơn 20 năm về trước người của dòng họ Loye đã sớm chết hết rồi, làm sao có thể…

“Trí nhớ không tồi.” Bùi thiếu cũng rất dứt khoát thừa nhận, con ngươi xanh thẫm thẳng thắn nhìn lại Đỗ Ngự Đình: “Trước kia tôi tên là Joe Loye, nhưng nhờ anh ban tặng, bây giờ tôi là Bùi Tử Dương.” Anh ta nhẹ nhàng nói, gương mặt anh tuấn hơi nhăn lại, chút ít cảm xúc đau khổ nhuộm đầy trong mắt. Anh ta nhắm mắt lại, nỗi đau thắt ruột thắt gan lại một lần nữa trở lại trong đầu.

Một năm kia, khi anh ta 12 tuổi, vừa cùng bạn học đi du lịch kỷ niệm lễ tốt nghiệp tiểu học trở về nhà, không có ai ra sân bay đón anh ta cả, về tới nơi lại phát hiện trong nhà là một trận hỗn loạn.

Bên trong lâu đài, hoa diễn vĩ màu xanh dương rơi toán loạn trên mặt đất, bị giẫm đạp phân tán.

Ngoài cửa không có lính gác, ở trong đại sảnh, anh đã bắt gặp cảnh tượng khiến cho bản thân cả đời này khó quên.

Nữ chủ nhân dòng họ Loye, mẹ của anh ta – Phu nhân Luy Sâm khắp người toàn là máu nằm trên mặt đất, hấp hối, đang thoi thóp thở, nhìn thấy anh bước vào, trong mắt bà ta thoáng qua một vẻ hoảng loạn, đưa tay ý bảo anh trốn sau ghế salong.

“Nhanh, xem bên đó có hay không?”

“Tìm kỹ một chút.”

Trên tầng vang lên tiếng bước chân gấp rút, anh ta vội vàng trốn xuống dưới gầm ghế salong, ghế rất thấp, anh ta bị ép tới mức dường như không thể thở nổi. Trên gác mấy người đàn ông bước xuống, cha của anh ta bị người khống chế, kéo lê từ trên từ trên cầu thang xuống dưới, máu đỏ tươi tràn ra.

Bước xuống cuối cùng là một cậu bé xấp xỉ tuổi với anh, bọn họ gọi cậu ta là Đỗ thiếu. Trông cậu ta không lớn lắm, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ non nớt, nhưng trên người lại tản ra khí chất già dặn uy nghiêm không tương ứng với tuổi tác.

Đỗ thiếu một bước dẫm lên người Phu nhân Luy Sâm, nắm lấy mái tóc dài màu vàng óng của bà, lạnh giọng hỏi: “Đồ đâu?”

“Tôi không biết.” Phu nhân Luy Sâm yếu ớt lắc đầu, máu chảy đầy mặt, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Đỗ thiếu xem xét kỹ một hồi lâu, kiêu căng nhấc chân đi: “Đi thôi!” Cậu ta thẳng người, đi về phía cửa, đám người kia rối rít theo sau.

Đang lúc anh đã cho rằng giờ phút kinh hoàng đã đi qua, Đỗ thiếu vốn đã đi đến cửa bỗng quay người, rút súng từ bên hông ra.

“Pằng.”

“Pằng.”

Hai tiếng súng vang lên.

Ký ức cuối cùng về dòng họ Joey chính là một căn phòng nhuộm màu đỏ tươi nhức mắt và mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.

Dòng họ Joey mang huyết thống cao quý nhất từ đó biến mất, không còn nhiều người nhớ được thời kỳ huy hoàng và vinh quang nó đã từng đi qua.

Mà lâu đài kia, cho tới tận bây giờ, vẫn giữ nguyên hình ảnh của nó ngày hôm đó.

…………

Khóe mắt bị nước mắt làm cho bỏng rát, tâm trạng Bùi Tử Dương kích động, đột ngột tỉnh lại từ trong hồi tưởng, sắc mặt của anh ta trắng bệch như tờ giấy, khóe mắt khẽ ướt: “Đỗ Ngự Đình, tất cả những gì ngày xưa tôi phải nhận, tôi sẽ trả lại gấp bội cho anh. Tất cả những gì tôi bỏ lỡ, tôi cũng sẽ đoạt lại từ trên tay anh về.” Ánh mắt anh ta ý vị sâu xa rơi trên người Ninh Noãn Dương.

Ninh Noãn Dương cúi đầu, thân thể co rúm lại một phen.

Đỗ Ngự Đình đưa tay ôm Bé cưng càng thêm chặt, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, đừng sợ.” Tròng mắt đen tĩnh lặng như đầm nước dâng lên sát ý, ngón tay bóp cò súng: “Tôi sẽ không cho anh cơ hôi.”

Ai ngờ, Bùi Tử Dương không gấp gáp cũng không tránh né, còn tiến lên một bước, chặn ngay trước họng súng đen ngòm: “Hôm nay tôi tới chỉ là muốn lên tiếng chào hỏi với anh, và đưa cho anh chỗ tài liệu này.” Anh ta đưa qua một cái túi giấy: “Đừng quá kinh ngạc!”

Đỗ Ngự Đình nhận lấy tập tài liệu, trong nội tâm có chút cảm thấy lo lắng, anh mở túi giấy, rút một góc giấy tờ bên trong ra, rồi liền lập tức liền nhét lại: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lòng bàn tay của anh đổ chút mồ hôi.

“Yên tâm, tôi sẽ không nói với bên ngoài ở trong đó rốt cuộc là thứ gì, tranh đấu giữa chúng ta, giờ chỉ mới bắt đầu.” Bùi Tử Dương cười thâm trầm, tặng cho Ninh Noãn Dương một cái hôn gió: “Nhớ hỏi chồng em xem rốt cuộc đã nhìn thấy gì?!” Anh ta tin chắc, đây là một phần lễ tặng rất tốt.

“Chồng ơi?” Trong bụng Ninh Noãn Dương đầy nghi vấn nhìn người đàn ông đang rời đi.

Đỗ Ngự Đình cười nhạt, giọng nói lại dịu dàng như trước: “Không có chuyện gì, chỗ làm ăn có chút chuyện nhỏ, bị dọa rồi?!” Anh cởi áo khoác xuống bao lấy cô: “Buổi trưa muốn đi ăn ở đâu? Anh cho người đi đặt bàn trước.”

“Ừ… muốn ăn hải sản.”

“Được.” Anh lên tiếng đồng ý, chỉ cần là yêu cầu của cô, anh đều sẽ không từ chối. Cho dù anh có mặc âu phục đắt tiền ngồi ở trong quán ăn nhỏ với vách tường bị mỡ khói hun đến ố vàng, ăn bát mỳ rẻ tiền, anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn.