Vợ Nhỏ Của Nhật Thiếu!

Chương 17




Mất.... mất phanh rồi sao? Cứ tưởng thoát nạn rồi nào ngờ lại "tranh vỏ dưa gặp vỏ dừa". Hixxxx,Nhật Minh.... anh đâu rồi! Cô vừa hoang mang vừa lo lắng nhìn quanh khắp nơi chỉ mong sao nhìn thấy mặt Nhật Minh thôi mà sao nãy giờ không thấy đâu hết vậy. Đám vệ sĩ ngồi bên cạnh cô cũng đang nhìn ngang ngó dọc tìm cách xứ lí thì nghe thấy tiếng Nhật Minh.

"Mở chốt an toàn ra... nhanh lên" hắn nghe thấy tài xế của cô nói xe mất phanh mặt hắn đang đỏ lên vì tức giận bỗng chuyển thành trắng bệch.

"Di Nhiên, em nghe thấy anh nói gì không? Lát nữa cửa xe mở em phải ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, được chứ?" Giọng Nhật Minh đầy lo lắng vọng đến.

"Dạ"

"Tốt lắm! Em đừng sợ, sẽ không sao đâu. Có anh ở đây rồi!" Nhật Minh bảo tài xế lái xe với tốc độ ngang hàng và đi sát lại con ferrari đỏ rồi mở chốt an toàn nói:" Di Nhiên, bước sang đây đi em. Cúi đầu xuống rồi nhảy thật nhanh qua đây anh sẽ đỡ em, em tin anh chứ!"

Di Nhiên gật mạnh đầu, cô tin Nhật Minh sẽ không để cô bị thương đâu. Cùng lắm nếu cô có trượt chân ngã chắc chắn anh sẽ nhảy theo bảo vệ cô. Cô tin là vậy! Cô lấy hít một hơi thật sâu, lấy hết toàn bộ dũng khí nhảu sang xe Nhật Minh. Nhật Minh thấy cô nhảy sang vội vàng túm lấy tay cô kéo vào trong xe, còn hai vệ sĩ kia lần lượt nhảy sang xe phía sau. Mãi đến lúc Nhật Minh vỗ vỗ lưng cô, lúc đấy cô mới hoàn hồn. Cứ tưởng dễ làm lắm cơ... đến lúc nhảy sang tưởng chết! Oimeoi.

Di Nhiên ngồi trên đùi Nhật Minh, được hắn ôm, vỗ vỗ lưng mãi mới lấy lại hơi, mới thở phào nhẹ nhõm cái thì chiếc xe ferrari đỏ kia đâm thẳng vào rào cản lổ tung.

"Bùm...." cô giật mình quay lại nhìn chiếc xe "xấu số".

"Bọn họ là ai vậy anh? Vừa rồi họ muốn giết em sao?" Cô bấy víu lấy áo Nhật Minh rồi rúc vào lòng hắn lí nhí nói.

"Ừm..."

"Tại sao?" Cô ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn Nhật Minh, trước giờ cô gây thù chuốc oán với ai mà sao cô không biết vậy. Hix, lại còn muốn giết chết cô cho bằng được mới sợ chứ! Không biết ai lại tàn nhẫn đến vậy nữa.

"Em lên hiểu một điều, thương trường như chiến trường. Người đứng càng cao càng nhiều kẻ thù, họ muốn lật đổ anh để giành quyền. Nếu mình không ra tay với họ trước thì mình sẽ chết trong tay họ lúc nào không biết" Nhật Minh nói một hồi rồi cúi xuống nhìn Di Nhiên. Cô không nói gì hết mà chỉ ngồi im nghịch nghịch cúc áo Nhật Minh.

"Hôm nay anh đúng là sợ muốn chết, anh không nghĩ họ lại dám ra tay với em. Thật xin lỗi!" Nhật Minh cúi xuống hôn cô một cái rồi rúc đầu vào hõm cổ cô, tham lam hít mùi thơm riêng biệt của cô.

"Không sao, em hiểu rồi. Em sẽ không trách anh... muốn sinh tồn được trong cái xã hội này thì mình phải thật mạnh mẽ, nếu mình mềm lòng nương tay với kẻ thù... người chết sẽ là mình!" Cô trừng mắt nói một hồi. Nhật Minh là người duy nhất yêu thương cô, quan tâm chăm sóc cô cũng là người cô yêu nhất. Cô thà chấp nhận để Nhật Minh nhuốm máu kẻ khác còn hơn chứng kiến cảnh kẻ khác hại hắn. Trước đây là do cô quá ngây thơ rồi, cô sẽ cố gắng thay đổi. Cô muốn bảo vệ người cô yêu thương nhất và cũng là người yêu cô nhất.

"Tốt lắm!" Nhật Minh lấy tay nhéo nhéo má cô rồi ngồi thắng dậy ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói:" Em ngủ một chút đi" rồi vỗ vỗ lưng cô giúp cô thoải mái. Cô rất thích cảm giác này, được hắn vỗ vỗ lưng khiến cô rất dễ chịu và rồi cô từ từ tiến vào giấc ngủ. Nhật Minh cảm nhận được hơi thở của cô đều đều rồi quay sang nói với người ngồi hàng ghế trên cùng với tài xế, cũng là thư kí kiêm thằng bạn tri kỉ từ thời "đóng bỉm" của hắn.

"Cậu trực tiếp đi xử lí, không được để sót một mống nào hết" ánh mắt Nhật Minh lạnh tanh, đầy tà khí. Đối đầu với hắn cũng được, nhưng đã đụng đến vợ yêu của hắn thì chỉ còn con đường chết. Ngu ngốc!

"Được, đưa cậu về rồi tôi sẽ đưa người đi "dọn dẹp" sạch sẽ. Nhưng mà còn mấy cái cty thì làm gì nhỉ?" Thư kí kiêm thằng bạn "tri kỉ" của Nhật Minh -Hoàng Dũng quay qua nhìn hắn hỏi.

"San bằng tất cả!" Vẫn giọng nói chứa đầy sự tàn nhẫn, lạnh lẽo đó tuyên bố tử hình!

"Haz, tàn nhẫn quá. Mà bọn này đúng là ngu thật, dám liều vậy đúng là đáng khen"

"Cậu muốn thử" Nhật Minh nhìn chằm chằm vào tấm gương chiếu hậu.

"Đừng đùa, tôi đâu có ngu. Hì hì"

Nhật Minh liếc mắt coi thường Hoàng Dũng một cái rồi cúi xuống nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Di Nhiên.

Chắc hôm nay cô phải sợ lắm, hắn sẽ khiến bọn ngu ngốc kia phải trả giá. Nghĩ vậy hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi nhếch môi cười nhẹ.

"Ngủ ngon!"