Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1096




Chương 1096

Cô nổi nóng, không biết nên nói cái gì để phản bác.

Làm sao anh có thể coi trọng cô như vậy, rõ ràng ở cô không tìm được ưu điểm gì vượt trội cả.

Bọn họ đi lên phía trên, đá rất lớn, vừa vặn che đỡ hai người.

Nhưng mà cô chú ý tới, Cố Gia Huy rõ ràng nhích ra một chút xíu, để cho cô hoàn toàn không chịu mưa gió quất tới, còn nửa người mình cũng ở bên ngoài. Hốc mắt cô ướt át, chóp mũi chua xót.

Cô muốn kéo anh trở về, nhưng lại bị anh khóa thật chặt bên hông. “Đừng nhúc nhích, thân thể anh rắn chắc hơn em, em không bệnh là được, cơn mưa này chưa ngót ngay được đầu.”

“Cơ thể anh làm bằng sắt sao?” Cô không vui nói. ” Ừ, em nói phải thì phải.”

“Anh… anh đừng chọc em tức chết chứ!”

“Trở về cứ từ từ phạt anh cũng được, còn bây giờ ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh, nghe lời anh.”

Anh mang giọng ra lệnh, cô lập tức trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Trên người anh có một loại uy nghiêm khó mà kháng cự, cô bĩu môi, biết mình không đánh lại, không nói lại, chỉ có thể cam chịu số phận.

Cô tựa vào trong ngực Cố Gia Huy, người hơi run rẩy, dẫu sao quần áo đều đã ướt đẫm, mặc áo mưa cũng không khá hơn bao nhiêu.

Cố Gia Huy đau lòng cô không hết, nhưng cũng không có quần áo sạch sẽ cho cô thay, chỉ có thể ôm chặt lấy cô. “Có phải rất lạnh không?” Anh đau lòng nói. Cô cười một tiếng, lắc đầu. “Không lạnh, có anh ôm một chút cũng không lạnh. Đây là sinh nhật khó quên nhất của em, em có người nhà, em có người yêu, cảm giác này thật tốt. Lần sau… em sẽ không chọn động Nhân Duyên này nữa, đau có ngờ nó lại nguy hiểm như vậy, lần trước thật đúng là may mắn, hy vọng lần này cũng có thể may mån.”

“Cố Gia Huy, sau này mỗi năm anh hãy cùng em đón sinh nhật có được hay không, để thấy em đuổi kịp theo anh, em lớn thêm một tuổi, anh bớt đi một tuổi, sớm muộn em cũng sẽ đuổi kịp anh, anh đi chậm một chút đợi em nhé. Em sẽ không tham lam nữa, em không cần sinh nhật khó quên gì đó, em chỉ cần anh. Sớm biết như thế này thì hai đứa mình ở nhà nấu một bữa cơm đoàn viên, đi ra ngoài chơi một chút là được rồi.”

“Quả nhiên, đàn bà không thể quá tham lam, có lẽ thượng để không vừa mắt, cho nên mới nhắc nhở như em vậy.”

Cô nói rất nhiều lời, Cố Gia Huy sờ đầu cô một cái, hơi sốt rồi. Cô quấn cánh tay anh, ôm vào trong lòng: “Anh đừng lộn xộn, ôm em là được, em muốn anh ôm em.”

“Minh Tâm, em bệnh rồi.”

“Em… em không có sao, Cố Gia Huy, em còn rất nhiều lời muốn nói với anh. Sao anh lại có một bạn gái cũ ưu tú giỏi giang như vậy, khiến cho em bị áp lực lớn lắm có biết không. Em vẫn chưa đủ tốt, em sẽ tiếp tục cố gắng, anh đừng ghét bỏ em, mặc dù em trưởng thành rất chậm, chẳng khác gì con rùa, anh đừng… đừng có ghét em.”

“Cô bé ngốc, tại sao anh lại ghét bỏ em được?”

Anh ôn tồn nói, giọng cưng chiều vô tận.

Anh giúp cô vén đám tóc ướt trên trán, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay.

Cái trán sáng bóng, ngũ quan tinh xảo, nhìn thế nào cũng không chán.

Cô cũng không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đủ khiến cho người nhìn thấy khó mà quên được.

Dáng vẻ vui vẻ của cô, nhất là cười lúc thức dậy, cong lên độ cong nhàn nhạt trên khóe miệng nhỏ nhắn, khỏe mắt cất giấu nụ cười, tràn đầy sức sống, lay động lòng người. Trên người cô còn có ma lực thần kỳ, khiến cho anh theo bản năng buông lỏng, cởi bỏ tất cả cảnh giác. Ở trước cô mặt, dường như anh đã tháo xuống tất cả gánh nặng, chỉ là một người đàn ông bình thường, phải quan tâm chăm sóc vợ yêu thật tốt, chỉ như vậy mà thôi.