Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1116




Chương 1116

Những năm nay, rốt cuộc anh đã trải qua như thế nào? “Thương anh sao?”

Anh nói một cách ấm áp. “Đương nhiên rồi! Anh là người đàn ông của em, em không thương anh thì thương ai?”

Cô chui ra từ lòng anh, đi tới đằng sau anh, sau đó bóp thái dương cho anh, nói: “Lúc ăn trưa em vô tình thấy phương pháp mát xa trên mạng, có thể giải tỏa tinh thần, giảm đau đầu. Ngày nào anh cũng làm nhiều việc như vậy, lại còn thích uống cà phê, sau này mỗi ngày em đều mát xa cho anh, như vậy dễ chịu hơn nhiều.

Đôi bàn tay nhỏ ấm áp của cô, mềm mại đặt nhẹ nhàng hai bên thái dương của anh, dùng lực vừa phải ấn bóp.

Anh cảm thấy vô cùng ấm áp, cô gái nhỏ của anh đúng thật biết thương người. “Không cần đâu, anh không mệt, cũng quen rồi.”

Anh muốn cô dừng lại, nhưng cô lại từ chối. “Vậy bây giờ anh cũng quen dần đi, em sẽ trở thành người vợ gia đình của anh, em thật sự phải bắt đầu quản anh rồi. Em sẽ chuẩn bị cho anh bữa trưa dinh dưỡng, anh cũng không được uống cà phê nữa, ngày mai em sẽ bảo Khương Tuấn vứt hết cà phê đi, đổi thành sữa bò hoặc trà, anh thấy thế nào?”

“Được, nghe em hết, em có thể quản anh, vui là được. Một khi em đã bắt đầu thì không được dừng lại, đây là thỏa thuận một đời.”

Thỏa thuận một đời…

Mấy từ này đúng là đánh vào tim, khiến cô có chút hoang mang thất thần.

Một đời rất dài, nhưng cảm giác lại rất ngắn, thời gian thường trôi đi nhanh chóng khi người ta không để ý.

Già đi cùng Cố Gia Huy sẽ như thế nào? Một người đàn ông đẹp trai như vậy, năm nay cũng hai chín tuổi rồi, món quà đặc biệt của tháng năm.

Sau này nhất định sẽ trở thành một ông chú đẹp trai?

Nếu như đến vũ hội khiêu vũ, liệu có phải sẽ có rất nhiều bà cô bám đuôi?

Nhưng mà …đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là sao cô lại nghĩ tới chuyện Cố Gia Huy sẽ đi khiêu vũ, sao lại có cảm giác hình tượng như vậy, vui đến vậy sao?

Cô không nhịn được phá lên cười, nhưng cũng không dám nói cho anh, sợ anh đánh chết mất.

Buổi tối anh vẫn chưa xong việc, đi tắm rửa còn cô thì nằm trên giường nghiên cứu công thức.

Đột nhiên điện thoại của Cố Gia Huy sáng lên.

Có tin nhắn.

Cô nhìn thấy rất rõ ràng. (Sao không nghe điện thoại của em, anh chột dạ à? Không dám gặp em, sợ tình cảm lâu nay của chúng ta lại nhen nhóm lên sao?)

Là tin nhắn của Lucia?

Cô nhìn thấy nội dung tin nhắn, trái tim run lên.

Như ma xui quỷ khiến, cô cầm điện thoại lên và do dự không biết nên mở ra xem hay không, xem lại lịch sử cuộc gọi hoặc những cái khác.

Nhưng cô lại cảm thấy không đúng, mặc dù rất tò mò nhưng đây là chuyện riêng của Cố Gia Huy, nếu anh tự tiện xem điện thoại của cô thì cô cũng không vui.

Lúc cô đang định để điện thoại xuống thì nó đột nhiên đổ chuông, là Lucia gọi.

Cô giật mình đến độ làm rơi điện thoại xuống giường.

Cô do dự, rồi gọi to: “Cổ Hàn Trung, anh…có điện thoại.”

Bên trong im lặng một lúc, rồi anh nói: “Em nghe giúp anh, nói anh đang tắm, mật khẩu điện thoại em biết rồi đấy. Hứa Minh Tâm nghe vậy thì những nghi ngờ lúc nãy đều tan thành mây khói.