Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1251: Chương 1352






Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ đến thất thần, có lẽ trong bản chất của anh có ý tốt, chẳng qua là vì sự khôn ngoan, cho nên anh ta sẽ không chừa mọi thủ đoạn, sẽ không xử lý theo cảm tính để đạt được mục đích của mình.

Đứng trên quan điểm của cô, cô cảm thấy mình bị lừa gạt.

Nhưng nếu đứng trên quan điểm của Lưu Chiến Hằng, chẳng qua anh ta chỉ dùng một phương pháp khôn ngoan lại ích kỷ để đạt được mục đích của mình mà thôi.

Anh ta lừa cô, nhưng không làm tổn thương cô, anh ta bắt Tư Hạ, nhưng lại sai người giúp việc chăm sóc con bé.


Mặc kệ như thế nào, anh ta cũng không phải là người quá ác độc.

Nhưng đối với Nguyễn Tri Hạ mà nói, ác ý lợi dụng một lần và ác ý lợi dụng nhiều lần cũng không có gì khác biệt.

Bây giờ mối quan hệ giữa cô và anh ta chỉ là vì, cô nợ anh ta một mạng.

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp phớt lờ những lời lúc nãy của Lưu Chiến Hằng, nói thẳng: “Anh đã từng nói, chỉ cần tôi đi theo anh, anh sẽ nói cho tôi biết mục đích của anh.”
“Mục đích của tôi sao?” Lưu Chiến Hằng cười nhẹ, hỏi với vẻ thích thú: “Em có muốn suy đoán một chút không?”
“Anh định lật lọng không muốn nói sao?” Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng suy đoán với anh ta.

Dường như Lưu Chiến Hằng nhìn vẻ Nguyễn Tri Hạ không có hứng thú, thu lại vẻ mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Tôi đã nói là sẽ nói cho em biết, đương nhiên sẽ không lật lọng, em đừng vội phòng bị tôi như vậy.”
Lưu Chiến Hằng nói xong, cầm ly nước ở trước mặt uống một hớp, sau đó ngồi ngay thẳng, nói với giọng điệu hờ hững: “Chẳng qua tôi chỉ muốn đòi lại một công lý, muốn một sự công bằng mà thôi, em cần gì phải khẩn trương như vậy?”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, hơi híp mắt lại hỏi anh ta: “Ý của anh là gì?”

Lưu Chiến Hằng nói muốn đòi lại một công lý, muốn một sự công bằng, điều này thì có liên quan gì đến cô và Tư Mộ Hàn?
Chẳng lẽ trước đây, Tư Mộ Hàn đã làm gì Lưu Chiến Hằng sao?
Nhưng, với tài chính và năng lực bây giờ của Lưu Chiến Hằng, nhìn lại mấy năm trước, anh ta không thể là một người tầm thường, hơn nữa, mấy năm trước, Tư Mộ Hàn còn là một người “vừa xấu vừa vô nhân tính” kia, Tư Mộ Hàn có thể làm gì Lưu Chiến Hằng chứ?
Coi như lúc đó Tư Mộ Hàn đã làm điều gì với Lưu Chiến Hằng, với năng lực của Lưu Chiến Hằng, không có nghĩa là anh ta không thể chống lại Tư Mộ Hàn.

Nhưng Lưu Chiến Hằng không bận tâm đến câu hỏi Nguyễn Tri Hạ, không trả lời cô, mà hỏi ngược lại: “Tư Hạ ngủ rồi sao?”
Mục đích di chuyển đề tài của anh ta rõ ràng như vậy, hiển nhiên là không muốn giải thích nhiều với cô.

Lưu Chiến Hằng là người nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng nếu anh ta không muốn nói, chắc chắn cô không thể hỏi ra được.

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi ra ngoài, không muốn ở đây thêm một giây.

Lúc cô xoay người, sắc mặt Lưu Chiến Hằng trầm xuống, trong giọng nói mang theo hơi thở kiềm chế: “Tri Hạ, bây giờ ngay cả việc ngồi xuống uống một ly nước với tôi, em cũng cảm thấy khó chịu sao?”
“Tôi đi xem Tư Hạ đã dậy chưa.” Lưu Chiến Hằng vừa dùng Tư Hạ để di chuyển đề tài, Nguyễn Tri Hạ cũng lấy gậy ông đập lưng ông, cũng dùng Tư Hạ để nói sang chuyện khác.


Lưu Chiến Hằng thấy Nguyễn Tri Hạ nói xong thì rời đi, anh lập tức đứng dậy lớn tiếng nói: “Nguyễn Tri Hạ!”
Trong giọng nói của anh ta có chút tức giận.

Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác là dừng bước chân, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Nếu anh có chuyện muốn nói, mời anh nói hết một lần.”
Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng bình tĩnh, vòng qua ghế sofa đi tới trước mặt cô, ánh mắt khóa chặt cô: “Tri Hạ, Tư Mộ Hàn cho em một cuộc sống sung túc, có người hầu kẻ hạ, tôi cũng có thể cho em, anh ta cho em thứ gì, tôi cũng có thể cho em thứ đó, thậm chí còn nhiều hơn anh ta!”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy sự kỳ lạ trong lời nói của anh ta, vô thức lùi về sau: “Ý của anh là gì?”
Bây giờ cô ngày càng không hiểu lời nói của Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng đi tới nửa bước, định đến gần cô hơn, nhưng sau khi Nguyễn Tri Hạ đã nhận ra ý đồ của anh ta, cô nhanh chóng lùi về sau hai bước, giơ tay ngăn anh ta lại: “Anh có điều gì thì nói thẳng đi.”.