Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 305




Chương 305:

 

Thẩm Lệ giật mình, đang say cũng thấy tỉnh táo lại hơn nửa.

 

Cô ấy đang muốn nói, Tư Mộ Hàn ở đầu điện thoại bên kia lại lên tiếng nói: “Cô đừng có lên tiếng, tôi hỏi cô đáp, chỉ nói “đúng” hoặc “không” thôi.”

 

Thẩm Lệ theo bản năng đáp một tiếng: “Ừ.”

 

Sau đó cô ấy hơi bối rối. Sao cô ấy phải nghe lời Tư Mộ Hàn nói?

 

Tư Mộ Hàn dường như biết cô ấy đang suy nghĩ gì, nói rất thản nhiên: “Cố Tri Dân muốn làm người đại diện của cô.”

 

Thẩm Lệ lập tức lại nổi giận: “Anh ta nằm mơ đi!”

 

“Ừ.”

 

Lúc này Thẩm Lệ mới nhớ ra Tư Mộ Hàn là ông chủ của mình!

 

“Nguyễn Tri Hạ ở chỗ cô sao?”

 

Thẩm Lệ liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ đang uống rượu nói: “Đúng.”

 

“Tự cô ấy đón xe tới à?”

 

“Nếu không thì là anh đưa cô ấy qua chắc?” Nhắc tới chuyện này, Thẩm Lệ còn có chút tức giận.

 

Nguyễn Tri Hạ đã nói ra chuyện trên bữa tiệc và suy đoán của cô cho Thẩm Lệ nghe. Cô ấy là một người thẳng tính, bây giờ nghe Tư Mộ Hàn hỏi vậy lại muốn oán trách anh.

 

Tư Mộ Hàn dường như không nghe được sự khó chịu trong giọng nói của cô ấy, trực tiếp nói: “Cô đừng để cho cô ấy uống rượu, bảo cô ấy đi ngủ sớm đi.”

 

“Ha ha, đã uống nửa chai rồi. Tôi còn có một tủ rượu đấy!”

 

Nguyễn Tri Hạ híp mắt xích lại gần: “Cậu đang nói chuyện với ai thế?”

 

Cảm giác hơi say này thật sự không tệ, lại không có người ngoài ở đây nên Nguyễn Tri Hạ cho phép mình được thả lỏng.

 

Cô lại dịch tới gần Thẩm Lệ nói: “Tớ nhớ ra rồi, mặc dù Tư Mộ Hàn không có scandal nhưng trong lòng anh ta lại có người trong lòng à! Ôi, đàn ông!”

 

Bên kia điện thoại im lặng.

 

Thẩm Lệ rùng mình vội vàng đẩy Nguyễn Tri Hạ sang một bên: “Đừng nói nữa.”

 

Nguyễn Tri Hạ đang nói hăng lại dịch tới gần cô ấy: “Tớ nói cho cậu biết, loại đàn ông như Tư Mộ Hàn mà có thể lấy được vợ thì thật sự không dễ dàng gì đâu. Anh ta thật chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, còn đáng sợ hơn cả phụ nữ thời mãn kinh…”

 

Trong lòng Thẩm Lệ lặng lẽ đốt nến cầu phúc cho Nguyễn Tri Hạ. Cô ấy vừa định cúp máy lại nghe giọng nói trầm khẽ của Tư Mộ Hàn vang lên: “Cô đừng cúp điện thoại, cứ để cho cô ấy nói tiếp.”

 

Thẩm Lệ: “…”

 

Một bên là ông chủ lớn chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể ấn chết cô ấy, bên kia là chị em tốt cùng nhảy tường ra ngoài đánh nhau, cô ấy phải làm sao đây?

 

Cuối cùng, Thẩm Lệ còn chưa nghĩ ra mình rốt cuộc nên đứng ở bên nào, Tư Mộ Hàn nhà người ta lại tìm tới cửa.

 

Thẩm Lệ đứng ở cửa, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ vậy: “Ông chủ lớn, ngài… ngài đến đây lúc nào vậy?”

 

Tư Mộ Hàn không nói gì mà xuyên qua cô ấy nhìn vào bên trong.

 

Thẩm Lệ tránh qua một chút. Tầm mắt của Tư Mộ Hàn cũng thoáng hơn, vừa lúc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ mặc chiếc áo ở nhà rộng rãi đang cuộn mình ở trên sô pha, tay cầm chén uống rượu.

 

Sắc mặt của anh trầm xuống.

 

Thẩm Lệ khẩn trương nuốt nước bọt, định bào chữa cho mình.

 

Kết quả Tư Mộ Hàn dường như quên mất lúc trước đã nói đừng cho Nguyễn Tri Hạ uống rượu, anh cúi đầu hỏi cô ấy: “Có cần cởi giày không?”

 

Thẩm Lệ kinh ngạc gật đầu: “Cần…”

 

Tư Mộ Hàn nghe vậy liền cúi người cởi giày rồi mới vào cửa, đi về phía Nguyễn Tri Hạ.