Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3062




“Nguyễn Tri Hạ, ở đây không có anh Hàn, cô không cần phải diễn. Tại sao cô không nói gì đi? Lẽ ra cô nên chết trong vụ tai nạn xe hơi đó với bố mẹ bất hạnh của mình năm năm trước. Tại sao cô không chết? Tại sao lại sống chứ?”

Không ai biết khi Nguyễn Tri Hạ mất tất cả vào năm năm trước, Trần Mộc Châu đã vui đến mức nào.

Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Tư Mộ Hàn đã chiếm trọn trái tim của cô ta, quanh năm không thể với được anh khiến tính tình cô ta càng thu lại, chỉ là nhà họ Trần quản lý nghiêm khắc, cộng thêm ở ngoài mặt Trân Mộc Châu luôn biểu hiện rất tốt, vì vậy người ngoài không phát hiện ra.

Tuy sẽ sớm kết hôn với Tư Mộ Hàn nhưng Trần Mộc Châu càng ngày càng lo được lo mất, đúng lúc bị Nguyễn Tri Hạ chạm vào vảy ngược, lý trí của cô ta sụp đổ ngay lập tức, bị ghen tuông và oán giận trong bao năm nhấn chìm.

Nhà kho rộng lớn sáng trưng, đèn treo trên đầu tỏa ra ánh sáng chói lóa, Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Trần Mộc Châu, mắt bị ánh sáng chiếu vào đau nhức, nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Cô Mộc Châu.

Nguyễn Tri Hạ không tự làm khổ mình, cúi đầu xuống, giảm nhẹ giọng nghe có vẻ hiền lành.

Hai người cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, Nguyễn Tri Hạ không biết rằng Trần Mộc Châu cao cao tại thượng như vậy thế nhưng lại có mặt này.

Cách nhau một khoảng, Nguyễn Tri Hạ vẫn không hiểu Trần Mộc Châu hiện tại muốn làm gì, hai tay bị trói sau lưng bắt đầu run lên ê ẩm căng cứng khó chịu. Vốn định đêm nay sẽ rời khỏi nơi này, bây giờ xem chừng không có khả năng rồi.

Giống như nhìn ra Trân Mộc Châu không có ý định thả mình ra, Nguyễn Tri Hạ ngước lên, sắc mặt tái nhợt, lạnh nhạt nói: “Sáng mai tôi định ngôi máy bay rời khỏi đây, xem ra bây giờ không kịp rồi, nếu cô Mộc Châu không muốn tôi đi thì nói là được, đâu cần phải làm việc này.’

Cô theo thói quen ngẩng đầu lên, nhìn người cách đó không xa, hai người bắt đầu đã chẳng vui vẻ gì, ánh mắt giao nhau, mỗi người đều mang theo cảm xúc riêng.

“Nguyễn Tri Hạ, cô biết tại sao tôi lại ghét cô không?” Trân Mộc Châu chậm rãi bước tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt mịn màng của cô, ánh mắt quét xuống chiếc bụng dưới bằng phẳng.

Cô ta lại đưa mắt lên, không có chút ý cười, nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, lạnh giọng nói: “Tôi ghét nhất dáng vẻ này của cô, sắp chết đến nơi vẫn còn giả vờ giả vịt, cô càng như vậy, tôi lại càng muốn hành hạ cô. Nguyễn Tri Hạ, hay bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi đi, không chừng tôi cảm thấy vui vẻ thì cô không phải chết ở đây.’

Cô ta nhếch môi mỏng, giọng điệu ôn nhu nhưng lại dùng những câu từ đầy uy hiếp và mỉa mai, lộ ra ác ý nặng nề.

Nguyễn Tri Hạ cố gắng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười thân thiện, ánh mắt và khí chất vẫn luôn mạnh mẽ giảm đi rất nhiều: “Cô Mộc Châu, tôi không biết vì sao cô lại bắt tôi đến đây, nhưng tôi nhớ gần đây tôi không xuất hiện trước mặt cô, mấy ngày nay cô lại chuẩn bị cho hôn lễ. Tôi đã làm gì mà để cô phải tìm tôi nói chuyện?”

Nhiều năm như vậy, Trân Mộc Châu vẫn không ưa nổi Nguyễn Tri Hạ, nhưng ngại thế lực nhà họ Nguyễn nên không thể làm gì, những đêm khi gãy xương muốn Tư Mộ Hàn đến thăm, chỉ có thể tưởng tượng anh ngược đãi Nguyễn Tri Hạ, đến chăm sóc mình.

Cứ chờ một ngày lại một ngày, cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô ta mạo hiểm một lần dẫu có thể sẽ bị Tư Mộ Hàn chán ghét, quyết định thuê người bắt cóc Nguyễn Tri Hạ.

“Nguyễn Tri Hạ, lấy cái thứ trong bụng cô ra, làm gì thì làm cũng phải lấy ra đưa cho tôi, còn bây giờ mau cầu xin tôi, cầu xin tôi, hiểu không?” Cô ta trở nên điên cuồng, âm thanh lớn đến mức ngay cả Đinh Tiến Đạt đang đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ.

Nguyễn Tri Hạ ngừng tìm cách tháo bỏ dây trói tay sau lưng, không hiểu sao cô có cảm giác, nếu cô không nghe theo lời Trân Mộc Châu thì cái chết sẽ cách mình không xa.

Cả người cô căng cứng, dưới chân không tự chủ được đẩy một cái, không ngờ chiếc xe lăn lại di chuyển, dù rất ít.

Cô theo bản năng thu chân lại, hai mắt sáng lên nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi tí gì.

Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đóng giả yếu đuối, hơi mỉm cười với Trần Mộc Châu, nhẹ nhàng mở miệng: “Trần Mộc Châu, đã nhiều năm như vậy, tôi với cô cũng coi như lớn lên cùng nhau, hay ít nhiều đều hiểu đối phương một chút, tôi là người thế nào, tôi nói tôi không quấy rầy cô với Tư Mộ Hàn, chắc chắn tôi sẽ làm vậy, Nguyễn Tri Hạ tôi đây làm người cũng có giới hạn của bản thân”

Trần Mộc Châu lên tiếng cười nhạo: “Từ nhỏ giả vờ giả vịt không nói, năm chín tuổi, rõ ràng người giúp Tư Mộ Hàn là tôi, là tôi mất công đi tìm cây bút máy cả buổi chiều mới tìm được, vậy mà không ai biết, còn bị cô lừa lấy, tự nhận về mình, rõ ràng người có thể sánh đôi với anh Hàn từ nhỏ là tôi, tất cả đều tại cô, đồ phụ nữ ác độc.”