Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 606






Nếu thực sự là Trần Tuấn Tú, vậy anh ta sẽ đối xử với con gái cô thế nào?
Hơi lạnh ùa vào trong người Nguyễn Tri Hạ từng chút một, khiến cô rùng mình không thôi.

Nếu là Tư Mộ Hàn mang con đi, ít ra còn có thể đảm bảo con đang an toàn.

Nhưng nếu thực sự là Trần Tuấn Tú…
Nguyễn Tri Hạ lảo đảo liền đưa tay vịn lấy tường mới miễn cưỡng đứng vững lại.


Cô vốn không dám tưởng tượng, Trần Tuấn Tú sẽ đối xử con gái cô thế nào…
Cảm nhận được tiếng nói chuyện của người bên trong đang vang ra ngoài cửa, Nguyễn Tri Hạ chợt bừng tỉnh nhận ra mình còn đứng trước cửa, cô vội chạy về phòng mình.

Cũng không cần phải giả ngủ nữa, cô cầm lấy điện thoại dựa lên đầu giường, giả vờ như vừa thức dậy ngồi chơi điện thoại.

Khi Tư Mộ Hàn mở cửa bước vào đã thấy Nguyễn Tri Hạ đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại.

Tư Mộ Hàn ngồi xuống bên giường: “Dậy rồi à.”
Nguyễn Tri Hạ không hề ngẩng đầu lên: “Ừm.”
Tuy cô cứ nhìn vào điện thoại nhưng cô vẫn lặng lẽ chú ý đến phản ứng của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn hơi giơ tay lên dường như muốn sờ vào đầu cô, nhưng chỉ giơ lên vài giây liền bỏ xuống.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Tư Mộ Hàn: “Đói chưa? Muốn ăn gì?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh biết nấu cơm?”
Tư Mộ Hàn tựa như không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ hỏi điều này, hoặc có thể nói anh không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại nói chuyện với anh một cách ôn hòa như vậy, anh chợt ngây người rồi ho nhẹ hai tiếng nói: “Anh không biết, anh bảo người bên Kim Hải mang đến.”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Trong tủ lạnh có thức ăn không? Để em làm.”

Tư Mộ Hàn lắc đầu.

“Vậy chúng ta ra ngoài mua đi.” Nguyễn Tri Hạ vén chăn lên bước xuống giường.

Tư Mộ Hàn vội đứng dậy không có bất kỳ hành động nào, nhưng đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ lại muốn ra ngoài mua thức ăn với anh.

Tuy đây không phải là chuyện to tát gì, nhưng sau khi trải qua cuộc chiến tranh lạnh lâu như vậy khiến Tư Mộ Hàn có chút lo sợ.

Nguyễn Tri Hạ mang dép xong thấy anh vẫn đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cô, cô lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Em không thể ra ngoài à.”
Tư Mộ Hàn không lên tiếng chỉ nắm tay cô bước ra ngoài.

Tư Mộ Hàn lái xe chở cô đến siêu thị ở gần đó.

Nguyễn Tri Hạ biết Tư Mộ Hàn thích ăn gì nên chọn thức ăn gì vốn không cần hỏi anh, lấy xong bỏ thẳng vào trong giỏ hàng.


Tư Mộ Hàn im lặng xách giỏ hàng theo sau cô, rõ ràng là người đàn ông cao to lạnh lùng đẹp trai, nhưng bộ dạng này lại trông ngoan ngoãn như một con sư tử được thuần hóa.

Những khách hàng đi ngang qua đều không kìm được nhìn Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt tò mò, trong đó còn hàm chứa một tia hâm mộ.

Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn không hề quan tâm đến ánh mắt của người ngoài.

Một người chọn thức ăn, người kia cầm giỏ hàng.

Nhưng bầu không khí vốn hài hòa này đã bị phá vỡ bởi một giọng nói.

“Tri Hạ?”
Trong giọng nói của người đàn ông quen thuộc lại xa lạ mang theo một sự kinh ngạc..