Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi

Chương 12




Tình yêu và trách nhiệm.

Hôm nay tôi và mẹ sẽ sang nhà Thanh Mai để nói rõ chuyện của chúng tôi. Hoá ra sáng ngày hôm qua, mẹ tôi và bà Thanh đã hẹn gặp nói chuyện với nhau. Tôi ko biết có phép màu gì mà giữa hai bà mẹ khó tính có thể ngồi nói chuyện và đưa đến kết quả là có buổi nói chuyện giữa hai bên gia đình như ngày hôm nay.

Năm con người ngồi trong phòng khách. Tôi và Thanh Mai là căng thẳng hơn cả. Mẹ tôi nhìn tôi và Thanh Mai rồi bảo:

- Hôm qua, mẹ và bà Thanh đã nói chuyện với nhau. Thật sự mà nói cả mẹ và bà Thanh đều ko bằng lòng với việc làm của hai con. Các con thật thiếu suy nghĩ và quá nông nổi. Các con đã phạm một sai lầm mà hai mẹ ko thể chấp nhận. Hai con đã làm cho mọi người quá mệt mỏi và thất vọng. Mẹ luôn tự hào về con Lâm ạ, nhưng vì chuyện này mẹ thật sự thấy buồn.

– Lời mẹ như cứa vào da thịt tôi. Tôi biết mình đã sai, quyết định này của tôi và Thanh Mai thật sự đã đi quá xa và chẳng thể dừng lại. Có lẽ đúng là nó quá nông nổi. Nhưng tôi ko thể trách ai, tôi mới là kẻ đáng trách, một thằng đàn ông đã trưởng thành, đã 30 tuổi đầu lại có thể chấp nhận và đồng tình với kế sách chẳng mấy hay ho này của cô người yêu chưa học hết THPT. Nhưng chúng tôi thực sự yêu nhau! Người ta vẫn nói khi người ta yêu người ta thường mù quáng mà. Và chúng tôi dám chấp nhận tất cả vì tình yêu đích thực của mình.

- Gìơ có nói thêm gì thì cũng đã muộn. Chuyện đã rồi. Con dại thì cái mang. – Bà Thanh thở dài. – Mẹ nào cũng muốn con cái mình tốt cả, nhưng nếu hai con đã quyết định đến với nhau, mẹ và bác Kim ko can thiệp gì. Chỉ có điều, các con phải tự chịu trách nhiệm lẫn nhau. Cuộc sống gia đình có nhiều điều ko dễ dàng như các con nghĩ. Nhất là giờ các con sắp làm cha làm mẹ. Các con phải biết bảo ban nhau, phải biết giữ gìn tình cảm vợ chồng, cũng như cùng nhau xây đắp hạnh phúc gia đình, nuôi dạy con cái. – Bà Thanh quay sang tôi. – Cậu Lâm thì ko nói làm gì. Cậu đã có sự nghiệp nhất định. Nhưng còn con Thanh Mai nhà tôi, nó thì học hành ko tốt, nghề nghiệp thì chưa có. Tôi nghĩ đó là gánh nặng cho cậu và cũng cho cả bà Kim nữa. Nhưng vì hai con đã gây hậu quả quá lớn, và cũng chính hai con muốn đến với nhau nên hai con phải tự chịu trách nhiệm. Mẹ cũng mong hai con biết lỗi lầm của mình và phải trưởng thành hơn nữa.

Tôi và Thanh Mai lặng im ko nói gì cả. Những lời hai bà mẹ nói đủ để chúng tôi hiểu mình phải chịu trách nhiệm lớn thế nào. Nhưng chúng tôi cũng vui lắm, vì giờ tất cả có nghĩa là chúng tôi sẽ đc chung sống với nhau. Tôi biết gặng nặng gia đình là rất lớn nhưng đc sống với ng mình yêu thì còn gì hạnh phúc hơn. Chúc cho lựa chọn của chúng tôi là ko hề sai lầm!

Trước khi đám cưới đc tổ chức, mọi người đã đề ra điều kiện cho chúng tôi đó là Thanh Mai phải thi đỗ tốt nghiệp. Đó cũng là điều tôi mong mỏi ở cô ấy. Tôi và Thanh Mai biết những kiến thức cô ấy có được thật sự quá mong manh cho việc đỗ tốt nghiệp. Vì vậy chúng tôi lại bắt đầu lao vào ôn luyện cho Thanh Mai. Thời gian thi chẳng còn nhiều nên cô ấy phải nỗ lực nhiều lắm. Nhìn cô ấy gầy hẳn bởi những đêm thức trắng để học bài, sáng lại vội vã đến trường, tôi thấy lòng mình nhoi nhói. Người ta vẫn nói sức mạnh của tình yêu lớn lắm! Mong rằng nó sẽ giúp cho Thanh Mai bé bỏng của tôi đủ sức để vượt qua giai đoạn khó khắn này!

-----

Cô bé Hy – Un.

Thanh Mai hút cốc sinh tố sữa chua nhìn tôi:

- Anh ơi! Chị Thanh Trúc dạo này buồn lắm! Có lẽ là vì chuyện chị ấy và ông Chan. Làm thế nào để cho mẹ đồng ý nhỉ?

- Khó thật đấy!

- Mẹ đã quá đau đầu vì chuyện của em rồi, giờ thêm chuyện của chị chắc mẹ đến bệnh mất! – Cô ấy thở dài, hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra cửa kính. Tôi khẽ nắm lấy bàn tay cô ấy, mỉm cười.

- Em tinh ranh lắm mà! Sao ko nghĩ cách giúp chị!

- Giúp chị Trúc á! – Cô ấy nhăn cái mũi lại giả đò đăm chiêu suy nghĩ. – Ừm! Phải nghĩ cách giúp chị ấy mới đc! – Nghe cô ấy nói tôi hơi giật mình. Tôi chỉ đùa cô ấy thôi chứ cô ấy mà nghĩ cách ko khéo lại giống chuyện của chúng tôi, làm bà Thanh sốc thêm cú nữa.

Tôi giờ như đã là con rể trong nhà, thế nên bà Thanh cũng rất hay làm cơm vào thứ 7 gọi tôi đến ăn cùng. Hôm nay cũng ko ngoại lệ. Đi làm về cái là tôi rẽ thẳng đến nhà Thanh Mai luôn. Chà đúng là tiếp đãi con rể quý có khác, mẹ vợ tôi chuẩn bị nhiều thức ăn lắm! Mà hôm nay Thanh Mai thật lạ, mọi lần là hay lăng xăng chạy ra chạy vào chỗ mẹ nấu ăn, chẳng phải là giúp mẹ nấu nướng gì đâu mà cốt là để nhúp nháp thức ăn, thế mà hôm nay trong khi thức ăn ngon rất nhiều mà chẳng thấy cô ấy thiết tha gì, cứ thấy thấp thỏm, ngóng Thanh Trúc đi làm về.

Vừa thấy tiếng xe máy Thanh Trúc về cô ấy đã lao như bay ra đón. Nhớ chị gái đến thế sao? Chắc sắp lấy chồng nên tình cảm nó tràn trề! Tôi đang phụ giúp mẹ vợ dọn đò ăn ra thì thấy Thanh Trúc và Thanh Mai vào nhưng dẫn theo một đứa bé gái chắc tầm 6, 7 tuổi. Con bé có mái tóc đen xoăn tự nhiên, đôi mắt tròn và sáng, cái môi nhỏ xíu, đỏ mọng. Chiếc váy chấm bi hồng càng tôn lên vẻ đáng yêu của nó.

- Chào bà và chú đi Hy – Un.

- Dạ! Con chào bà, con chào chú!

Bà Thanh ngạc nhiên:

- Con ai vậy Thanh Trúc?

- Dạ con của tổng giám đốc. Ông ấy phải đi công tác một tuần nên gửi bé Hy – Un nhờ con trông giùm. – Vừa nghe đến đó tôi giật mình. Gìơ thì tôi đã hiểu tại sao hôm nay Thanh Mai của tôi lại lạ như vậy. Tôi cam đoan sự có mặt của bé Hy

– Un ở đây chắc chắn có bàn tay của cô ấy.

- Hoá ra là con của ông Chan hả? Đúng là gái Hàn Quốc có khác xinh quá! – Bà Thanh vui vẻ cầm tay đứa bé. – Lại đây con, vào ăn cơm cùng bà nào.

- Dạ!

- Ngoan quá! Mà này sao con bé nói tiếng Việt sõi thế?

- Bé theo ông Chan sang Việt Nam từ năm 1 tuổi mà mẹ!

- Vậy à? Thế Hy…

- Dạ, con tên Hy – Un ạ!

- Con ngoan quá! Thế con học lớp mấy rồi?

Con bé xoè tay ra đếm:

- 1, 2.. Dạ 2…. ạ! – Bà Thanh và chúng tôi bật cười trc hành động ngộ nghĩnh của con bé! Tôi và bà Thanh mải cười mà ko hề nhận ra có hai cô nàng nhìn nhau cười tinh quoái.

Chúng tôi bắt đầu dùng bữa. Cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh cô bé Hy – Un đáng yêu.

- Thế ba Chan có hay đưa con đi chơi ko?

- Dạ ít lắm! – Con bé cười toe – Nhưng cô Trúc hay đưa con đi công viên nhảy nhà phao lắm! Con thích chơi cả nhà bóng nữa! – Bà Thanh nhìn Thanh Trúc, chắc bà cũng hơi ngạc nhiên trc sự quan tâm của cô con gái với con ông tổng giám đốc lại nhiều như vậy. Thanh Trúc chỉ biết khẽ cười gượng gạo.

- Thế chắc Hy – Un ****** Thanh Trúc lắm nhỉ? – Thanh Mai vừa lên tiếng con bé đã gật đầu lia lịa.

- Dạ Hy – Un yêu cô Thanh Trúc lắm! Ba Chan cũng yêu cô Thanh Trúc. – Bà Thanh giật mình xít rơi đũa.

– Ba con khen cô Thanh Trúc vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang. Ba bảo sau này nếu con ngoan và học giỏi con cũng giống cô Trúc! – Con bé lại cười, nụ cười đẹp như một thiên thần. Và hình như cũng có một nụ cười nở trên môi bà Thanh.

-----

Điều kì diệu !

Một tuần ko phải là một con số lớn nhưng cũng ko quá nhỏ để làm nên một điều kì diệu. Tôi đã nghĩ như thế khi cô bé Hy – Un đến ở nhà mẹ vợ tôi. Trong suốt một tuần này, con bé vẫn đến trường đi học, và sinh hoạt bình thường cùng với 3 mẹ con bà Thanh. Thanh Trúc thì bận đi làm, Thanh Mai thì phải đi học, và tất nhiên việc chăm sóc, đưa đón con bé bà Thanh phải kiêm cả.

Sáng nào, bà Thanh cũng cứ đi tập thể dục về là lên phòng gọi bé Hy – Un dậy, nhắc bé đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng, rồi đưa bé đến trường. Con bé có vẻ ****** Thanh lắm, có khi nó quấn quýt bên bà Thanh còn nhiều hơn là bên Thanh Trúc và Thanh Mai. Thanh Mai lúc nào cũng than vãn: “Nó ngủ trưa dậy, ko thấy mẹ em đâu là y như rằng nó hỏi suốt. Nào là bà đâu rồi?, nào là bà đi đâu vậy dì? Nào là bà đi bao gìơ về!…”

Nhưng trong suốt một tuần này, Thanh Mai cũng hay hớn hở khoe tôi: “có con bé mẹ em vui hẳn, nhà lúc nào cũng có tiếng trẻ con. Kế sách của em cũng tuyệt quá anh nhỉ?!?” Ừ thì công nhận Thanh Mai của tôi có cái đầu cũng khá thông mình. Cái đầu với một núi các trò, thật sự tôi phải thua cô bé của tôi ở cái khoản này.

Một tuần cũng đã trôi qua. Hôm nay bà Thanh làm cơm mời cả tôi và ông Chan cùng đến dùng bữa. Tôi đến từ sớm phụ đưa mẹ vợ đi ra siêu thị mua đồ ăn. Con bé Hy – Un cũng nhất quyết đòi đi theo, nó cứ bám riết bà Thanh như hình với bóng, bà đi đâu nó cũng đi theo đấy. Ra đến siêu thị, con bé lăng xăng chạy nhảy khắp nơi, gặp ai nó cũng lễ phép chào, líu lo suốt buổi. Nhìn con bé trông xinh xắn, lại tây tây nên ai cũng nhìn và bắt chuyện.

- Ôi cháu bác ạ? Xinh quá!

- Cháu ngoại tôi đấy! Người Hàn Quốc đó nhá! – Tôi ko biết bà Thanh nói đùa hay thật nữa chỉ biết trông bà lúc đấy thì vui ra mặt.

Bữa cơm với đầy đủ mọi người quây quần và tất nhiên ko thể thiếu nhân vật chính là ông Chan. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ với đủ thứ đề tài, từ món canh cua bà Thanh nấu quá ngon, đến việc thi cử của Thanh Mai, hay những câu chuyện thú vị của bé Hy – Un trong những ngày ở đây. Bữa cơm diễn ra vô cùng thân mật và vui vẻ, ai cũng đều thấy thoải mái và ngon miệng vô cùng.

Ăn cơm xong mọi người lại quây quần trong phòng khách ăn đồ tráng miệng còn bé Hy – Un thì ra hiên đùa nghịch với con mèo mun con, bà Thanh mới mua về cho con bé chơi. Thanh Trúc khéo léo gọt hoa quả. Bà Thanh lặng lẽ nhìn ông Chan khi thấy ánh mắt mang rõ vẻ khác thường của một ông chủ với cô nhân viên. Ánh mắt dành cho người mà ta yêu thì đúng hơn.

- Hai con yêu nhau đc bao lâu rồi, Thanh Trúc? – Bà Thanh vừa buông câu hỏi cả 4 người chúng tôi đều phải há hốc miệng.

- Dạ!… – Giọng Thanh Trúc run lên rõ trong cuống họng. Ông Chan đặt miếng lê xuống bàn, nhìn bà Thanh đáp:

- Có lẽ cô đã biết mọi chuyện. Cháu và Thanh Trúc yêu nhau cũng đc gần 2 năm.

- 2 năm? – Cả tôi, Thanh Mai và bà Thanh cũng đều phải ngạc nhiên. Hai năm, cả một quãng thời gian như thế mà Thanh Trúc có thể giữ kín đến cả mẹ và em gái đều ko hay biết.

- Con xin lỗi! Tại con sợ mẹ sẽ ko chấp nhận chuyện tình cảm này nên con mới phải giấu mọi người như thế.

Bà Thanh thở dài:

- Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính! Tôi đã biết chuyện kể từ khi Hy – Un đến đây. Nếu ko phải con bé nó ngoan thế thì hai anh chị mệt với tôi rồi đấy!

Trong khi Thanh Trúc và ông Chan còn chưa biểu lộ gì thì Thanh Mai đã nhảy cẫng lên:

- Hoan hô mẹ! Mẹ thật là tuyệt vời – Cô ấy chạy lại ôm hôn bà Thanh rối rít cứ như người đc bà Thanh chấp nhận chuyện tình cảm là cô ấy ko bằng.

- Tôi còn chưa trị tội cô đó. Tôi biết thừa là cái trò này chả ai khác ngoài cô đâu đấy.

- Eò, con phảỉ là người có công chứ! Mà ko có con sao mẹ có đc cô cháu gái ngoại Hàn Quốc yêu thế kia. Suốt ngày bà ơi!

Thanh Mai vừa dứt lời, bé Hy – Un đã từ ngoài chạy vào mếu máo:

- Bà ơi! Con mèo nó cào xước tay con!

- Đâu lại đây bà xem nào, con mèo hư thật, dám làm đau cháu bà.

Nhìn cảnh hai bà cháu chúng tôi ko khỏi bật cười. Không khí gia đình vui cứ như đêm 30 tết. Thế đấy, điều kì diệu đã xảy ra và tôi hạnh phúc lắm khi nó đc tạo nên phần lớn là công của cái đầu lắm trò – cô nàng bé bỏng của tôi!