Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 55: Giam em lại




"Lam chủ, hiện giờ ở vị trí của người, chung quanh được bố trí một số trạm gác ngầm. Nếu như muốn tiến vào trong, cần ‘thần không biết, quỷ không hay’ giết chết những người đó!”

"Bao nhiêu?"

Sau một hồi trầm lặng, Vân Trạch lần lữa nói: “Hai mươi lăm người!”

Đối với một người bình thường, đây quả thật là một con số khổng lồ, nhưng mà Lam Duê cũng chẳng kinh ngạc gì mấy, ở những nơi quan trọng, nhân số nhiều hơn một chút cũng chẳng có gì lạ!

Cô cũng không nghĩ rằng mình không có đủ khả năng để phá vỡ phòng tuyến này: “Vị trí cụ thể, do anh cung cấp. Vân Trạch, anh cần phải bảo đảm sự chính xác tuyệt đối!”

"Lam chủ xác định, một mình giải quyết gọn hai mươi lăm người?”

"Anh nghĩ sao?"

Từ từ lùi về phía sau mấy bước, cả thân hình dần dần ẩn vào trong bóng tối. Lấy khẩu súng lục màu bạc giắt ở ngay đùi mà cô vẫn thường dùng ra, thong thả ung dung lắp từng viên đạn vào, cuối cùng ‘tạch’ một tiếng, lên nòng, mở ống hãm thanh.

Gần như cùng một thời điểm, giọng nói của Vân Trạch lại truyền vào trong tai nghe một lần nữa: “Vị trí hiện tại của Lam chủ, về hướng Đông Nam, cự ly bảy mươi lăm mét, có hai người!”

Nheo mắt, dựa theo lời Vân Trạch đã nói, nhìn về vị trí đó, nhưng không thấy được gì cả!

A, hình như có chút gì đó!

Lặng lẽ không tiếng động tiếp cận phương hướng đó, nín thở, quả nhiên là có hai người đang tán gẫu ở chỗ ấy. Thời điểm ở vào khoảng cách gần ba mươi mét, giơ súng lên, hướng về nơi đó cướp cò hai lần liên tục, ngay giữa mi tâm.

Vẫn theo phương thức này, cô dễ dàng giải quyết hết toàn bộ những trạm gác ngầm bên ngoài, chuẩn bị đường đường chính chính tiến vào bên trong.

"Lam chủ, chắc hẳn người không muốn cứ trực tiếp đi vào như vậy chứ? Nếu như để lại dấu vết qua camera, đến lúc đó bọn họ sẽ có bằng chứng ngay tay đấy!”

Bởi vì câu nói này, Lam Duê chỉ có thể buông tha ý định trực tiếp mở cửa xông vào!

Đứng ở dưới lầu, nhìn phương hướng trên lầu hai, cô hít một hơi thật sâu, sớm biết mất công thế này, thật tình nên đổi vị trí với Vân Trạch từ trước.

Động tác linh hoạt, nhanh chóng bay lên lầu hai, tại một góc khuất, ghé mắt nhìn vào bên trong, thu hết toàn bộ những nơi được bí mật lắp đặt camera vào trong tầm mắt: “Vân Trạch, camera!”

"Đã giải quyết, không còn việc gì! Trong vòng năm phút, camare ở đó sẽ bị nhiễu sóng, nhất thời gặp trục trặc!”

Thở phào một cái, lúc này Lam Duê mới quang minh chính đại đi vào trong phòng!

Quét mắt nhìn cách bày trí bên trong, xa hoa, cô chỉ có thể nghĩ đến hai chữ xa hoa để hình dung về nó.

Chỉ có điều, căn phòng này được trang hoàng như thế nào, cũng không phải là mục đích khiến cô mạo hiểm đến đây. Phóng tầm mắt chính xác về hai hướng, một là chiếc máy vi tính, một còn lại là két sắt.

Cất súng, đi đến trước két sắt quan sát một chút, mật mã có sáu con số, vậy thì tổ hợp của nó có rất nhiều.

Chống cằm nhìn một hồi lâu, trí não linh hoạt càng thêm không ngừng chuyển động, đôi mắt đen nhánh không hề chớp lấy một cái, nhìn lên mười phím số ngay trước mặt.

Người bình thường thiết lập mật mã, khi ấn vào phím số đầu tiên đều sẽ vô ý thức mà dùng sức hơn một chút, theo thời gian, con số đó sẽ bị mài mòn nghiêm trọng nhất. Dựa theo lý thuyết này, quả thật là bề mặt của con số chín có sâu hơn những số khác.

Mà lúc người đó ấn vào phím số cuối cùng trong dãy mật mã, theo thói quen sẽ dùng sức ít đi, vậy thì, số cuối cùng chỉ có thể là số ba.

Ưmh, đoán ra được hai con số, còn dư lại bốn con số trung gian.

Bên kia, Vân Trạch nhắc nhở: "Lam chủ, còn có ba phút!"

"Tôi biết rồi!"

Ngón tay nhanh chóng di chuyển, rốt cuộc khi cô nhập mật mã đến lần thứ năm, ‘cạch’ một tiếng, cửa két sắt mở ra.

Nhếch môi cười nhạt, nhắm trúng mục tiêu là chiếc hộp nằm ngay giữa, mở nó ra, lấy đi một thứ thoạt nhìn giống như con chíp điện tử: “Lấy được, Bá tước William, phần lễ vật này coi như là quà đáp lễ đi!”

Trước khi đi, Lam Duê vẫn còn kịp động tay động chân một chút vào chiếc máy vi tính của hắn, không biết là khi Bá tước William nhìn thấy, sắc mặt sẽ như thế nào!

Từ phía trên lầu hai nhảy xuống, tựa như khi tới, lặn mất tăm ra khỏi khu biệt thự này.

Nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy Vân Trạch, cô không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái: “Vân Trạch, anh ở đâu?”

Anh ta không phải là người tùy tiện cãi lại mệnh lệnh của cô, đây cũng là lần đầu tiên.

"Lam chủ, thuộc hạ vẫn ở nguyên chỗ cũ!” Từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói có phần áy náy của Vân Trạch, sau đó lại hơi khác thường, cất lời: “Nhưng mà Lam chủ yên tâm, đã có người đến đón rồi!”

Có người tới đón mình? Người nào tới đón? Người nào mà lại khiến Vân Trạch yên tâm như vậy, ngay cả anh ta cũng không tự mình tới?

‘Phanh’ một tiếng, một chiếc Buick màu đen dừng ngay trước mặt cô.

Nhìn theo kiếng xe chậm rãi hạ xuống, người luôn điềm tĩnh như Lam Duê cũng không nhịn được mà run run khóe miệng.

Lăng Ngạo! Làm sao anh lại đến nơi này? Vừa nhìn thấy sắc mặt u ám dọa người của anh, cùng với ánh mắt như đang nổi lên một trận cuồng phong bão tuyết, cô nuốt nước bọt ừng ực. Người này, chẳng lẽ cô đã đắc tội với anh? Thế nào mà lại nhìn khủng bố như vậy?

"Lên xe!"

Một câu nói, một động tác, lúc này Lam Duê không nói tiếng nào, cũng không chống đối, thật sự rất ngoan ngõan ngồi lên xe.

Sau khi cô leo lên, chiếc xe liền nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Mà Lăng Ngạo cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, xoay đầu hướng ra phía bên ngoài.

Thấy anh không để ý tới mình, Lam Duê vẫn xem như không có chuyện gì to tát cả, nhún nhún vai, dời tầm mắt về hướng ngược lại. Trong lúc nhất thời, giữa buồng xe yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở.

Thờ dài một hơi, cô biết, nếu như hôm nay mình không mở miệng trước, khả năng để anh nói một câu, căn bản là con số không.

"Làm sao anh lại ở đây? Không phải hiện giờ anh nên ở Vancouver* sao?”

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!

Nhịn nhịn nữa, Lam Duê thật sự là không nói nên lời, bất đắc dĩ xoay người, lôi cánh tay của anh: “Này, Lăng Ngạo, em đang nói chuyện với anh, chẳng lẽ anh không nghe thấy sao?”

Ngồi ở hàng ghế trước, Âu Liêm không nhịn được nâng trán, Lam đương gia, chẳng lẽ người không phát hiện thủ lĩnh đang tức giận sao? Người còn hò hét là thế nào? Làm sao lại đổi thành mình là người nổi cáu cơ chứ! Người cũng không nhìn thấy, thủ lĩnh bởi vì lo lắng tức giận, suýt chút nữa làm tàn phế cả bàn tay của mình.

Rốt cuộc, Lăng Ngạo cũng phản ứng lại, bắn ánh mắt lạnh lùng về phía người bên cạnh, cười lạnh nói: "Em muốn anh nói cái gì? Lam Duê, em có mấy cái mạng? Người bên cạnh em để làm cái gì? Em không sợ chết có phải hay không, chán sống đúng không!"

Liên tiếp hỏi vặn lại, khiến cô hơi sững sờ, nhưng sau đó lại kịp phản ứng, cười rộ lên. Cô biết là anh chỉ lo lắng cho mình, mới trở nên như vậy mà thôi.

"Chẳng qua chỉ muốn một vật nằm trong tay hắn thế thôi, cũng đã đến thời điểm khiến bọn họ rời tầm mắt ra khỏi chúng ta, cả ngày cứ bị người ta nhìn chằm chằm, thật sự là có chút không chịu nổi. Nhưng mà, anh đang quan tâm đến em sao?"

Thay cho câu trả lời, anh phủ xuống nụ hôn mang theo sự trừng phạt!

Nụ hôn này không hề dịu dàng, tựa như là đang gặm nuốt, chốc lát sau, trong khoang miệng của hai người liền tràn ngập một mùi máu tanh, cơn đau nhói truyền từ trên môi đến khiến cô ngầm than thở trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy anh ra.

"Nếu lại có lần tiếp theo, Lam Duê, anh sẽ tự mình đi chế tạo một thiết lao, giam em lại! Không tin, em có thể thử xem!"

*Vancouver: là thành phố lớn nhất ở bờ biển phía tây của tỉnh bang British Columbia,Canada, giáp Thái Bình Dương và là thành phố lớn thứ ba với hải cảng có độ sâu tự nhiên cao nhất, lớn nhất và bận rộn nhất của Canada.