Vợ Quan

Chương 96: Kết thúc yên lặng (5)




Lâm Như lập tức vào bệnh viện, thay áo đồng phục xong liền đến phòng cấp cứu ngay. Đi qua khu hành lang dài, đến cửa phòng cấp cứu thì gặp ngay Hồ Tiểu Dương đang ở đó.

Cô liền chào cô ấy một tiếng: “Tiểu Dương!”

Hồ Tiểu Dương kinh ngạc nói: “Chị, là chị sao? Chị đến rồi à?”

Cô vừa đi vừa gật đầu nói: “Có phải cô ấy rất nghiêm trọng không?”

Hồ Tiểu Dương đáp: “Vâng ạ!”

Cô đáp: “Tôi không có thời gian nói chuyện với cô nữa”, nói xong liền đi ngay vào phòng cấp cứu.

Vào phòng cấp cứu, nhìn thấy bác sĩ trợ lý Lưu Phương và vài y tá khác đang đứng xung quanh bệnh nhân thực hiện các thao tác cấp cứu. Sắc mặt Trần Tư Tư tái mét, hôn mê cũng khá lâu rồi. Bên cạnh Tư Tư là một túi máu đang nhanh chóng chảy vào cơ thể của cô ấy. Bác sĩ Lưu Phương nhìn thấy Lâm Như đến, liền gật đầu chào cô, nhẹ nhàng nói: “Phó Chủ nhiệm Lâm”.

Lâm Như hỏi: “Tình trạng cô ấy thế nào rồi?”

Lưu Phương đáp: “Bị ngã dẫn đến phôi thai bị tổn thương, ra rất nhiều máu, hiện tại vẫn không thể cầm máu được, tôi nghi ngờ có thể là do một bộ phận nào đó bị tổn thương nặng”.

Lâm Như nói: “Không được nghi ngờ mà phải chắc chắn”, sau đó cô quay sang nhìn vào bình máu nói: “Cái này là bao nhiêu rồi? Phải tăng thêm lượng máu”.

Lưu Phương nói: “Cô ấy nhóm máu AB, lượng máu dự trữ của bệnh viện chỉ còn 200ml, chúng ta không còn máu nữa”.

Lâm Như nói: “Lập tức báo lên Trung tâm Dự trữ máu thành phố xin tiếp máu gấp, cứu người cần phải nhanh chóng một chút”.

Lưu Phương nói: “Tôi đã nói với phòng bảo quản máu rồi, bọn họ cũng đang cố gắng điều động máu”.

Lâm Như vừa chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật vừa kiểm tra lại một lần nữa.

Lúc này, trong lòng Lâm Như đã quên hết mọi oán hận giữa cô và Trần Tư Tư, cũng quên luôn cô ấy là tình địch của cô, lúc này cô chỉ coi cô ấy như là một người bệnh, tận dụng hết khả năng của bản thân mình để cứu chữa cho sinh mệnh đang cần cô cứu chữa. Kiểm tra xong mọi thứ, Lâm Như phát hiện ra tử cung của cô ấy bị rách dẫn đến việc chảy máu cấp độ II, cô nói: “Cổ tử cung của bệnh nhân bị tổn thương, lập tức phải làm phẫu thuật ngay”.

Bác sĩ Lưu Phương nói: “Chị Lâm, có cần gọi người nhà bệnh nhân đến ký tên không?”

Lâm Như vừa nghe hai từ người nhà bệnh nhân, trong lòng bất giác có chút giật mình. Người nhà của cô ấy, người nhà của cô ấy ở đâu? Người thân duy nhất bây giờ của cô ấy chính là chồng của cô, chẳng nhẽ lại gọi Thiếu Phong đến ký nhận? Lúc này, trong lòng cô bỗng nảy sinh một suy nghĩ phó mặc số phận cô ta. Chỉ cần viện lý do đi tìm người nhà bệnh nhân quá lâu trên bản báo cáo tình trạng sức khỏe bệnh nhân có thể viết: “Do bệnh nhân bị mất nhiều máu, dẫn đến tử vong không cứu chữa được”, điều này khiến cho cô tránh được tai tiếng. Vậy mà khi cách nghĩ đó chuẩn bị được nói ra, cô đang chuẩn bị đồng ý vớiquanđiểm của Lưu Phương, cho dừng cuộc phẫu thuật lại để Lưu Phương đi tìm người nhà bệnh nhân đến ký, liền đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi hốt hoảng: “Không kịp nữa đâu, nếu tìm ra người nhà bệnh nhân thì sợ lúc đó không còn thời gian nữa, phải nhanh chóng làm phẫu thuật, có chuyện gì xảy ra tôi chịu tất”.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lâm Như tập trung tất cả tinh thần vào cuộc phẫu thuật. Con dao mổ trong tay Lâm Như trở nên rất điêu luyện, nhanh chóng xử lý vết thương bị rách ở cổ tử cung mà không gặp bất cứ sai sót nào, cho đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc cũng chưa đến nửa tiếng.

Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, cần phải bổ sung thêm một lượng máu lớn, nếu không sẽ không đảm bảo được tính mạng. Lượng máu trong túi đựng máu đã sắp cạn rồi mà lượng máu bệnh nhân cần vẫn chưa đủ, y tá Tiểu Cao chạy đến nói, Trung tâm Dự trữ máu thành phố nói ở chỗ họ hiện giờ cũng không còn nhóm máu đó, bọn họ đang phải liên hệ với các bệnh viện tuyến trên, dự tính nếu liên hệ được cũng mất khoảng một tiếng đồng hồ nữa.

Thời gian không chờ đợi ai cả, một tiếng nữa thì e là không kịp, cũng không thể dương mắt đứng nhìn bệnh nhân chết ngay trước mắt mình được.

Lâm Như nói: “Tôi nhóm máu AB, hãy lấy của tôi đi”.

Bác sĩ Phương kinh ngạc nói: “Phó Chủ nhiệm Lâm, chị?”

Lâm Như nói: “Người bình thường cho đi 200CC máu cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe cả, hãy lấy của tôi đi”, nói xong cô liền xắn tay áo lên đưa tay cho bác sĩ Phương.

Lâm Như tận mắt chứng kiến từng giọt máu trong cơ thể cô chảy vào bao chứa máu rồi lại từng giọt từng giọt truyền sang cơ thể tình địch của cô. Sau khi cho máu xong, cô thấy toàn thân lạnh toát, cô muốn nghỉ ngơi một chút, muốn được ngủ một giấc. Cô nghĩ thầm, những điều nên làm thì cô đều đã làm rồi, không hề hối hận mà ngược lại còn rất thanh thản. Cô giao cho bác sĩ Phương nhiệm vụ chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh, cho cô ấy điều trị ở một phòng riêng.

Lâm Như vừa ra khỏi phòng cấp cứu, Hồ Tiểu Dương đã hớt hải chạy theo: “Chị, chị làm sao vậy, sao sắc mặt chị tái xanh đi vậy?”

Lâm Như đáp: “Tôi không sao”.

Hồ Tiểu Dương lại hỏi: “Thế còn cô ấy? Đã thực sự thoát khỏi nguy hiểm chưa?”

Lâm Như đáp: “Cô ấy không sao rồi, đã vượt qua được nguy hiểm". Đúng lúc đó, y tá đẩy chiếc xe chở bệnh nhân về phòng điều trị đi qua trước mặt Hồ Tiểu Dương.

Lâm Như nói: “Tiểu Dương, cô đã làm người tốt thì làm đến cùng, hãy đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy, chị về phòng làm việc nghỉ một chút”.

Hồ Tiểu Dương đáp: “Vâng, chị đi đi, em làm xong mọi chuyện sẽ đến gặp chị”.

Lâm Như gật đầu, cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, một y tá đi ngang qua hỏi cô: “Phó Chủ nhiệm Lâm, chị không sao chứ?”

Lâm Như lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là hơi chóng mặt một chút”.

Cô về phòng làm việc riêng của mình, uống xong một cốc ngũ cốc mới cảm thấy cơ thể dần dần cân bằng trở lại, liền dựa vào thành ghế sofa nghỉ một chút.