Vô Sắc Cũng Khuynh Thành

Chương 87: Kết thúc (P1)




"Mum, get up! dad said, we're going to the airport!"

Một bàn tay nhỏ bé đang quấy rối bám riết không tha trên người nàng cứ liện tục chọt chọt làm nàng rất khó chịu.

Nàng kiên quyết dùng chăn trùm lên đầu, miệng mơ hồ không rõ mắng: "Xú tiểu tử, không phải mẹ đã nói với con, ở nhà phải nói tiếng Trung sao?"

Dư Niệm hừ hừ một tiếng, đổi thành tiếng phổ thông tiếp tục lập lại một lần nữa: "Mẹ, mau rời giường! Cha nuôi nói chúng ta hôm nay phải ra sân bay!"

"Ra sân bay làm cái gì?"

" không phải mẹ đã đáp ứng với dì Hác Hiểu Lôi là sẽ tham gia hôn lễ của a di rồi sao? Chẳng lẽ mẹ quên?"

Sân bay… Hác Hiểu Lôi … hôn lễ... Hôn lễ!!!

Nàng vội ngồi bật dậy, miệng không khỏi kinh hô: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Dư Niệm giơ giơ cánh tay, nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, làm ra vẻ quan trọng chậm rãi trả lời: "giờ New York 9 giờ 12 phút."

9 giờ? Trời ạ không phải là vẫn còn rất sớm sao?

Nàng lại một lần nữa nằm ụp xuống trốn trong.

"Niệm Niệm ngoan, mẹ gần sáng mới được ngủ, bây giờ mẹ mệt muốn chết, làm ơn để cho mẹ nằm nghỉ một chút nữa thôi, khoảng nữa tiếng nữa thôi mà..."

Dư Niệm vẫn không tha leo lên trên mình nàng, lấy bàn tay nhỏ xíu của nó cố kéo mí mắt nàng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn nhó nhó cỏ vẻ như oán khí tận trời.

"Nhưng bây giờ con rất đói bụng, đói lắm đó,chắc cũng sắp đói chết rồi a ..."

Nhìn khuôn mặt trước mặt càng ngày càng giống một người nàng không khỏi một giây lát thất thần, trong lòng âm thầm cảm thán: gien di truyền thật sự là kỳ diệu!

"Ngày hôm qua không phải mẹ đã để sẵn sữa cùng bánh kẹp cho con rồi sao? Như thế nào mà con lại không ăn đi?"

Dư Niệm nghe đến đây, nhất thời lòng đầy căm phẫn phụng phịu nói.

"Lúc buổi sáng con tỉnh dậy chạy ra bàn ăn, thì đã thấy tất cả chúng nó đang ở trong miệng cha nuôi quay cuồng rồi!"

"cha nuôi con đã về sao? Vậy người đâu rồi?"

"Morning, công chúa mỹ nhân của anh!"

ách... Vừa nhắc Tào Tháothì Tào Tháo đã đến.

Lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Ngôn Hạo anh đã đứng ở bên cạnh cửa, dáng vẽ tao nhã nhìn nàng cười tựa tiếu phi tiếu: "Nếu anh nhớ không lầm,thì hình như đã có người đáp ứng với anh, nói rằng trong khoảng thời gian anh không có nhà thì nhất định sẽ tuân thủ sẽ lên giường trước 12 đêm thì phải ..."

Nàng nghe anh gầm hừ như thế thì vẻ mặt cứng đờ, lo lắng nhỏ giọng ngập ngừng: "Ngày hôm qua,em là vì phải làm bài tập..."

"Bài tập?" Ngôn Hạo nhíu nhíu mày bước tới, đẩy Dư Niệm ra tiêu sái dừng bước trước mặt nàng, ngữ điệu rõ ràng mang vẻ mỉa mai nói: "Được rồi! Như vậy anh xin hỏi công chúa điện hạ, là bài tập dạng gì mà cần phải làm đến gần sáng?"

Dư Niệm kéo kéo tay áo Ngôn Hạo, ra vẻ hiểu biết vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Cha nuôi, một bà lão hơn ba mươi tuổi, mà cha còn có thể gọi là công chúa sao?"

"Xú tiểu tử, con muốn chết!" Nàng giận tím mặt, vớ cái gối nằn đầu dứ dứ về phía Dư Niệm.

Cái đức nhò không hay ho kia, nàng đang lo lắng không biết nên phát tiên vào đâu thì nó đã tự dâng đến trước cửa?!

Dư Niệm chạy trốn tới ngoài cửa, chợt quay lại lè lưỡi khiêu khích nàng: "Dư Xướng Trễ, mẹ thật sự là mất mặt nha! mẹ của các bạn học của con không phải là bà chủ, thì cũng là nhân viên văn phòng, chỉ có mỗi mẹ là vẫn còn học đại học mà thôi!"

"Tiểu hài tử con thì biết cái gì? Mẹ cái này gọi là thiên tài trưởng thành trễ!" Nàng hung hăng sắn cánh tay vãn tay áo tính chạy ra bên ngoài túm thằng be lại thì Ngôn Hạo anh đã ôm nàng trở lại.

Ngôn Hạo ôm thắt lưng nàng , quay đầu nhìn về phía Dư Niệm, cười tủm tỉm hỏi ngược lại thằng bé : "Tiểu Niệm Niệm, ba mươi tuổi còn học đại học và ba tuổi vẫn còn mặc tã thì rốt cuộc người nào đáng mất mặt hơn?"

Dư Niệm mặt muĩ tối sầm, châm mày cau lại, trợn tròn đôi mắt, quai hàm vì tức giận có vẻ phình ra, nhưng rất nhanh thằng bé lại khẽ nhếch miệng cười: "Cũng không thể so sánh với ai đó liên tục năm năm cầu hôn, mà chưa từng một lần thành công thì chắc càng mất mặt hơn a!"

Nàng nghe thấy thằng bé nói những lời này, trong đầu rầm rầm tiếng sấm …

Hắc! Thằng bé đúng là hưởng luôn cái gen biến thái như đại thần anh sao.

Ngôn Hạo anh khuôn mặt xanh lè, tay chỉ về phía Dư Niệm rồi quay lại giọng điệu như chất vấn nàng: "Em xác định tên tiểu tử này chỉ mới có năm tuổi sao?"

Nàng nhìn anh nhún vai, vẻ mặt vô tội.

"Chuyện này anh hẳn là rõ hơn em mà, bởi vì lúc thằng bé sinh ra, em vẫn còn đang bị tác dụng của thuốc mê chưa tỉnh.

Ngôn Hạo anh chống tay lên trán, trong chốc lát thể hiện tư thế trầm tư nắm tay nàng thâm tình chân thành nói: " Dư Xướng Trễ tiểu thư thân ái, em có nguyện ý người cha nuôi của con trai em tháng này chính thức đổi thân phận không?"

"Hắc hắc!" Dư Niệm đang trốn ở ngoài cửa che miệng cười trộm khúc khích.

"Ái chà, thời tiết hôm nay tốt quá! Niệm Niệm không phải con đang đói bụng sao? Muốn ăn điểm tâm gì? Mẹ làm đồ ăn cho con nhé ..."

"Xướng Trễ, em vẫn còn chưa trả lời anh? Uy ! Xướng Trễ... Dư Xướng Trễ, em quay lại đây cho anh ngay!"

" lần cầu hôn thứ một ngàn linh một của cha nuôi…. tuyên bố thất bại, nga nha!"

"..."

Ăn xong điểm tâm, ách, cũng có thể coi là ăn trưa? Nàng đứng dậy vào nhà thu dọn hành lý, trên bàn ăn chỉ còn một lớn một nhỏ, đang chuẩn bị dùng trò chơi phương thức đoán số để quyết định, xem phần cà rốt còn lại trên bàn sẽ do ai xử lý.

"Ha ha! Con thắng!"

"Không được không được! ba lần thắng hai mới được!"

"Cha nuôi , cha xấu lắm!"

"Tiểu hài tử như con không thể kiêng ăn, nếu không sẽ không lớn !"

"Cha nuôi vậy sao cha cũng kiêng ăn vậy, còn không phải cũng lớn đẹp trai như vậy sao chứ ?"

Nàng ôm quần áo dực vào cạnh cửa, khẽ cười lạnh: "Nếu các ngươi ngại ta làm được đồ ăn khó ăn, thì về sau đều có thể không cần ăn nữa !"

Một lớn một nhỏ lại bày ra hai gương mặt nhăn nhó, giống như hai con rùa đang đau khổ tiêu diệt đám cà rốt, sau đó lại quyết định dùng chơi phương thức đoán số một lần nữa để quyết định xem ai phải ăn hết đống cà rốt trên bàn.

"Vậy thì nhanh lên, cha vẫn thấy là nên 3 bàn thắng hai!"

"Như thế không công bằng, ván trước con thắng mà, cha nuôi xấu lắm..."

Nàng đóng nắp hành lý, ngồi thừ ra ở trên giường, nhìn lên bức tranh cao hơn một mét đang treo trên bức tường đối diện kia.

Bức họa kia được đặt tên là” Kinh năm? Điệp biến “, trong tranh họa một nữ nhân đó là nàng.

Thời gian trôi qua thật là nhanh , trong nháy mắt, nàng đã ở lại đất nước xa lạ này những năm năm.

Năm năm, có ý nghĩa gì?

Đối với Dư Niệm mà nói, là thời gian để thằng bé chuyển biến từ một hài nhi nhỏ bé trở thành một câu bé thông minh hiếu động. Đối với Ngôn Hạo anh mà nói, chính là khoảng thời gian từ một thanh niên trở thành một người đàn ông thành đạt. Còn riêng đối với bản thân nàng mà nói thì đây chính là khoảng thời gian thay da đổi thịt , bước ra từ cõi chết.

Niệm Niệm cùng Sơ Huân anh,là hai sinh mệnh cực kỳ quan trọng đối với nàng. Một người là nam nhân làm ra kỳ tích trên người nàng, còn một người là sinh mạng do nàng tạo ra. Cả hai người bọn họ đã làm chon àng hiểu được thế nào là ý nghĩa chân chính của sinh mệnh.

Năm năm trước, ôm tâm tình trốn tránh nàng tùy ý theo Ngôn Hạo quay trở về Mỹ, nàng lúc ấy chỉ màng theo trong tim một đạn tình cảm khắc cốt minh tâm lại không thể khống chế bản thân mà vẫn yêu người đó say đắm, cho dù biết kết quả không thể đi đến đâu nàng cũng không nỡ vứt bỏ chiếc nhẫn bạc là kỷ vật duy nhất của anh, cho nên khi bác sỹ kiểm tra và báo cho nàng biết nàng đang mang một sinh linh nhỏ bé trong cơ thể thì nàng hoàn toàn bị doạ đến hoảng sợ , ngay cả Ngôn Hạo anh cũng bị bất ngờ.

Sau kho nỗi khiếp sợ qua đi, chờ đợi nàng chính là sự lựa chọn.

Bác sỹ sau khi phân tích kỹ lưỡng tình trạng của nàng nói, nếu nàng có thể thuận lợi sinh hạ đưa trẻ này thì có thể dùng cuống rốn của hài nhi để làm tế bào xứng hình, nếu tế bào xứng hình thành công, là có thể tiến hành giải phẫu ghép tuỷ. Như vậy không chỉ có tiết kiệm được thời gian để tìm kiếm tuỷ sống thích hợp mà khả năng thành công cũng cao hơn, trước đó cũng đã có nhiều ví dụ thành công tương tự

Vấn đề nan giải lúc đó là, cơ thể nàng không phải là điều kiện thích hợp để mang thai trong hoàn cảnh đó, nếu mang thai nhất định rất mạo hiểm, chuyện này cũng như là một canh bạc sinh tử, nếu thắng thì mẫu tử bình an, con nếu thất bại thị cả sinh mạng của hai mẹ con đều không bảo đảm.

Ngôn Hạo anh không muốn để nàng mạo hiểm, anh muốn nàng bỏ đứa bé cón anh sẽ làm moị ách để có người hiến tuỷ. Nhưng thái độ của nàng quá kiên quyết muốn giữ lại đức trẻ nên cuối cùng anh cũng phải nhượng bộ mà dẹp hết mọi công việc để ở bên cạnh chăm sóc hai mẹ con nàng một bước cũng không rời.

Nàng nói vói anh: "Nếu đều phải là chết thì sớm một năm hay muộn một năm cũng không khác gì lắm, nếu đã như vậy thì chi bằng để con giúp em lần này, em có linh cảm moị chuyện không xấu như chúng ta dự đóan, em từ khi biết mình có một mầm sống trong cơ thể thì càng cảm thấy khát vọng sống sót dâng cao hơ bao giờ hết ..."

Kết quả, là nàng đã chiến thắng.

Bốn năm trước, nàng bình an sinh đứa bé, tuy rằng là sinh non nên phải mổ, nhưng đứa bé vẫn thực là khỏe mạnh.

Nàng đặt tên cho con là Dư Niệm. Còn Ngôn Hạo anh thì gọi thằng bé là Mễ Lạc Khắc, tiếng Anh là miracle, ý nghĩa là kỳ tích.

Tiếp theo, là tạo tế bào xứng hình thành công.

Làm xong giải phẫu ghép tủy, các bộ phận trong thân thể nàng dần dần khôi phục bình thường, một năm sau, bệnh tình của nàng sau khi được các chuyên gia ý tế hàng đấu của Mỹ mà Ngôn Hạo anh cất công tìm kiếm đã xác định không có tái phát, y học gọi loại tình huống này là ghép tủy thành công, cũng chính là bệnh nàng đã được chữa khỏi.

Ba năm trước đây, Ngôn Hạo anh sau khi bệnh tình của nàng bình phục thì anh một lần nữa bắt đầu trở lại làm việc, và hiện tại công việc của anh rất thành công, anh đứng nghĩa là một ngưòi đàn ông thành đạt. Còn bản thân nàng sau khi thuận lợi thông qua cuộc thi ngôn ngữ, bắt đầu bước chân vảo giảng đường đại học theo ngành dinh dưỡng học.

Hết thảy, mọi chuyện đều giống như chuyện đồng thoại luôn luôn có kết cục tốt đẹp,ngoại trừ, ách... chuyện cầu hôn.

Trong năm năm đó, Ngôn Hạo anh hướng nàng cầu hôn vô số lần, nàng không biết trả lời thế nào nên chỉ đành dùng phương thức nói sang chuyện khác để lẫn trốn.

Không phải là anh không tốt, mà có khi là do anh quá tốt mà bản thân nàng đã coi anh như người thân duy nhất của mình.

Cùng Ngôn Hạo anh ở cùng một chỗ lâu như vậy, trong lòng nàng đã sớm coi anh giống như Dư Niệm là những người thân duy nhất trên thế giới, hoặc cũng có thể là là anh đối với nàng mà nói, từ đầu đến cuối đều là người thân của nàng... Trước kia là thế và bây giờ cũng vậy.

Sự tồn tại của Dư Niệm, lúc nào cũng nhắc nhở nàng thằng bé còn có một người cha ở bên kia bờ đại dương.

Dư Niệm lớn lên có gương mặt xinh đẹp, thằng bé hoàn toàn là phiến bản của anh, thậm chí còn giống anh từ còn động tác đến thần thái, điều này cũng là nguyên nhân chính khiến nàng suốt năm năm vẫn không cách nào quên đi một người.

Mỗi khi nàng ngây người nhìn Dư Niệm, Ngôn Hạo anh đều bước đến ôm thằng bé vào lòng rồi nghiêm trang nói với nó: "Tiểu Niệm Niệm, cha nuôi nên mang con đi chỉnh dung thôi! Con nói đi, con thích ngôi sao nào, cha liền đem con biến thành giống hắn a!"

Sau đó, Dư Niệm bao giờ cũng sẽ dùng giọng điệu tự tin đến gần như là tự kỷ trả lời anh …

"Mấy ngôi sao đó làm sao có bộ dạng suất như con chứ, thì con làm sao lại muốn biến thành bộ dáng như bọn họ? Cha nuôi, cái đó không thể gọi là chỉnh dung đâu, có mà là hủy dung a! Hủy dung đó!"

Ai! Hai kẻ này thật đúng là dở hơi a!

Nàng …Dư Niệm ….Ngôn hạo.

Một kẻ mồ côi cha mẹ, một đứa trẻ không cha, một nam nhân cho đến nay vẫn còn độc thân, ba người hợp lại thành một tiểu gia đình nhìn có vẻ như bình thường, nhưng kì thực không bình thường chút nào, tuy nhiên cả ba người bọn họ đơn giản mà hạnh phúc sinh hoạt cùng với nhau.

Nàng cũng chưa từng nói qua cho Dư Niệm, cha thằng bé là ai, Dư Niệm cũng chưa bao giờ hỏi tới, có lẽ ở trong lòng nó, cha nuôi và cha ruột căn bản cũng không có gì khác nhau.

Dư Niệm có nàng và Ngôn Hạo là đã liền thỏa mãn. Nàng có Dư Niệm có anh bên cạnh như một người thân thì cũng quá thỏa mãn .

Nàng biết làm như vậy đối với Ngôn Hạo anh thực sự không công bằng, nàng cũng không chỉ một lần khuyên anh: "điều kiện của anh tốt như vậy, tại sao cứ ở bên cạnh em thiệt thòi như thế, anh nên đi tìm người thực sự yêu thương anh có thể cùng anh tạo nên một gia đình?"

Ngôn Hạo anh lại bất mãn nói: "Anh không có miễn cưỡng em quên ai đó, thì tại sao em cứ nhất định phải bắt anh buông tay chứ? Năm năm trước, anh đã bỏ lỡ một lần, cho nên lúc này đây anh không nghĩ sẽ lại bỏ qua cơ hội... Em không chịu gả cũng không sao, chúng ta cả nhà ba người cứ như vậy cùng nhau sinh hoạt cũng là rất tốt rồi!"

Nàng hỏi anh: "Nếu em nói, tình cảm của em đối với anh chỉ là tình thân?"

Ngôn Hạo cười nói: "Mỗi một đoạn tình yêu đến cuối cùng đều biến thành tình thân cả, chúng ta chỉ là tỉnh lược quá trình mà thôi."

Mỗi một đoạn tình yêu, đến cuối cùng đều biến thành tình thân... Thật là như vậy sao?

"Mẹ, mẹ có khỏe không? Cha nuôi nói chúng ta cần phải đi!"

Dư Niệm vui vẻ chạy vào, trèo lên trên đùi nàng, vươn cánh tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt nàng.

"Mẹ, mẹ lại bắt đẩu mơ mộng hão huyền ?"

Nàng chậm rãi đứng lên, nắm bàn tay nhỏ bé của Dư Niệm, cười một cách thoải mái: "Mẹ mơ mộng hão huyền xong rồi, Niệm Niệmbây giờ chúng ta đi thôi!"