Vợ Sau Của Lão Đàn Ông Giàu Có

Chương 20





Editor: Mình thi đậu rồi nè, tuy là điểm không như ý lắm, nhưng vẫn đậu rồi.
Các bạn đọc giải trí nhé, chứ đừng xăm soi đại từ nhân xưng trong truyện, về cơ bản là mình đã quên hết 19 chương trước đó mình dịch cái gì hahahaha.

Học trò của Hứa Vọng Nhai cùng hai người trợ lý ôm "Đề thi" đặt trong hộp gỗ mang đến, mà những "đề thi" này vốn không phải là những trang giấy trắng in đầy câu hỏi, mà là những loại nguyên liệu đã được tinh chế ở dạng bột, dảng lỏng, dạng kem, dạng rắn, là nguyên liệu đã chiết xuất mùi hương từ vật phẩm thô.
"Quân Thần, em bịt mắt cùng cậu ta so tài, để tránh bị cậu ta nói không công bằng." Hứa Vọng Nhai nói.

"...Dạ." Vu Quân Thần đáp lời, cầm vải trắng che mắt.

Tuy hắn không muốn quan hệ giữa hắn và Mạnh Dương càng trở nên ác liệt, nhưng sự việc đã chuyển biến như hiện tại, hắn cũng chỉ còn cách thể hiện thực lực của chính mình.

Mạnh Dương cùng ngồi xuống, đồng thời dùng vải che mắt, Hứa Vọng Nhai nhìn thấy hành động của Mạnh Dương, nở nụ cười trào phúng.

Hai người trợ lý của Hứa Vọng Nhai mở nắp hộp gỗ, sau đó đem những chiếc đĩa nhỏ được đậy kín sắp xếp trước mặt Mạnh Dương và Vu Quân Thần.

Sau khi Hứa Vọng Nhai gật đầu, hai người trợ lý cùng lúc mở một chiếc đĩa nhỏ bất kỳ, sau đó đặt trên bàn trước mặt Mạnh Dương và Vu Quân Thần.

Ngay khi Vu Quân Thần cầm lấy đĩa nhỏ đặt dưới mũi, đang muốn tập trung tinh thần ngửi, Mạnh Dương đã mở miệng nói: "Bột đậu tonka."
Vu Quần Thần sửng sốt, sau đó chờ đợi công bố đáp án.

Trợ lý dùng cọ lông vũ quét phần bột phấn vào nắp, sau đó hướng phần đáy đĩa cho tất cả mọi người xem: "Bột đậu tonka, chính xác."
"Dầu tuyết tùng." Vu Quân Thần cũng trả lời.

"Dầu tuyết tùng, chính xác." Trợ lý giơ phần đáy đĩa lên

"Dạ lai hương." Mạnh Dương trả lời
"Dạ lai hương, chính xác."
"Lá tử lan." Mạnh Dương trả lời
"Lá tử lan, chính xác."
"Cỏ chi lan."
"Cỏ chi lan, chính xác."
"Mật quả lý."
"Mật quả lý, chính xác."
Sau khi Mạnh Dương liên tục trả lời 5 loại hương liệu, Vu Quân Thần chỉ mới đáp được loại thứ 2: "Cỏ chi lan."
"Cỏ chi lan, chính xác."
Trong lòng những người khác đã dần dần dâng lên cảm xúc kinh ngạc, mà lông mày của Hứa Vọng Nhai đã bắt đầu nhíu lại.

Trong lòng Vu Quần Thần đã có chút gấp gáp, muốn nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của Mạnh Dương, nhưng dưới tình huống mắt bị che kín, cần phải tập trung cao độ mới có thể xác nhận mùi hương chính xác của hương liệu.

Sau đó, về cơ bản chính là màn độc diễn của Mạnh Dương, mặc dù tỷ lệ chính xác của Vu Quân Thần cũng rất tốt, nhưng tốc độ của hắn khi so sánh với Mạnh Dương chênh lệch quá lớn.

"Hương An Tức, gồm nhựa hòe, nhung thung, cam tùng, vỏ quýt, mễ tinh, có tác dụng an thần, thả lỏng tinh thần, ngửi lâu cũng không choáng váng.

"...Chính xác." Trợ lý của Hứa Vọng Nhai nhìn Mạnh Dương bằng ánh mắt càng kinh ngạc.

Hương An Tức dùng để chỉ một loại hương, phương pháp điều phối hương An Tức tương đối phổ biến, nhưng có rất nhiều phương pháp kết hợp khác nhau, cho nên Mạnh Dương có thể nói tất cả các thành phần một cách chính xác với tốc độ nhanh như vậy, thực sự rất lợi hại.

Sau khi Mạnh Dương liên tục kể tên một số mùi hương và nói chính xác thành phần điều phối, không chỉ những học viên nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc đến khó tin, mà ngay cả ánh mắt kinh ngạc của giáo viên cũng đã không thể che giấu được, bởi vì bọn họ vẫn đang là học sinh, có thể nói chính xác hai đến ba thành phần chủ yếu của hương liệu đã rất lợi hại, mà Mạnh Dương có thể kể tên tất cả thành phần một cách chính xác, độ nhạy bén của khứu giác thật khiến người ta phải sửng sốt.


Vu Quân Thần đã bắt đầu hoảng hốt, nhưng càng hoảng càng khó tập trung, tốc độ xác nhận cũng sẽ chậm đi.

Sau khi Mạnh Dương trả lời chính xác tất cả hương liệu đặt trên bàn, Vu Quân Thần chỉ mới đáp được chưa đến một phần ba, sắc mặt của Hứa Vọng Nhai đã vô cùng khó coi, nhưng sự thật đã tận mắt xác nhận, hắn không thể không tin.

Mạnh Dương mở tấm vải bịt mắt, sau đó nhìn Hứa Vọng Nhai nói: "Thầy Hứa còn muốn kiểm tra cái gì nữa? Dược lý? Động vật học? Thực vật học? Hóa học? Vật lý? Hay là địa lý hoặc lịch sử hương liệu?"
"Những môn học này cũng chẳng có gì đặc sắc, hãy thể hiện một chút hương triện đi." Lâm Tùng Đài giơ tay lên, kêu người đi chuẩn bị đồ vật.

Vu Quần Thần cũng đã cởi vải bịt mắt xuống, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào mặt bàn, không dám nhìn Hứa Vọng Nhai.

Thực ra trình độ hiện tại của hắn, những học sinh khác đều không thể làm được, nhưng với thực lực Mạnh Dương vừa mới thể hiện khiến hắn cảm thấy hoảng sợ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ thua Mạnh Dương.

Hai người sư huynh của Vu Quần Thân nhìn hắn, cũng sốt ruột cho Vu Quân Thần, bọn họ lo lắng Vu Quân Thần sẽ bị Hứa Vọng Nhai quở trách vì thua Mạnh Dương.

Trợ lý của Lâm Tùng Đài mang dụng cụ hương triện sắp xếp trên bàn của Mạnh Dương, sau đó Lâm Tùng Đài nghiêm túc nhìn Mạnh Dương, đợi cậu bắt đầu động tác.

Ấn hương triện có phần giống với quá trình thể hiện kỹ thuật pha trà trong trà đạo, đều có những trình tự và quy định nhất định.

Hương đạo được lưu truyền từ cổ xưa đến nay đã trở thành một loại hình nghệ thuật, bao gồm nhiều thể loại, cũng có rất nhiều trường phái khác nhau, đó là một phương pháp quan trọng để tu tâm dưỡng tính và điều dưỡng thể chất.

Lâm Tùng Đài chăm chú theo dõi động tác của Mạnh Dương, mới bắt đầu bởi vì mang theo tâm trạng nghiêm túc và mong chờ nên gương mặt không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, nhưng sau khi nhìn Mạnh Dương có vẻ ung dung nhưng mỗi một động tác đều thực hiện rất chuẩn xác, ông dần dần mỉm cười, để có thể thực hiện những động tác nhìn như có vẻ tùy tiện nhưng lại hàm chứa cảnh đẹp ý vui là một việc vô cùng khó khăn, nếu làm không tốt sẽ khiến người khác cảm thấy phản cảm, vì vậy hầu hết học viên chỉ muốn học các bước đã theo khuôn mẫu, mà quá trình trình bày của Mạnh Dương, hoàn toàn theo trường phái phong cách của Lâm Tùng Đài.


Khi rải xong phấn hương, Mạnh Dương nhấc khuôn ấn lên, sau đó thắp hương, cuối cùng đậy nắp lư hương.

Trợ lý đi tới, cẩn thận cầm lư hương lên thận trọng đem lư hương nâng lên, đi đến bên cạnh Lâm Tùng Đài, sau đó nhẹ nhàng đặt lư hương xuống bàn thấp.

Lâm Tùng Đài mở nắp lư hương, đầu tiên quan sát ấn ký, hài lòng gật đầu, sau đó đậy nắp lư hương lại quan sát hương khói, cuối cùng nhắm mắt cảm nhận hương thơm.

Phấn hương do Mạnh Dương điều phối, Lâm Tùng Đài ngửi được mùi hương tươi mát khiến người khác cảm thấy thư giãn, mặc dù chất lượng của phấn hương cũng một phần nào quyết định mùi hương, nhưng không thể không thừa nhận tỷ lệ điều phối của Mạnh Dương vô cùng tốt.

Những người đứng bên cạnh Lâm Tùng Đài, bao gồm cả Hứa Vọng Nhai cũng đều cảm thấy như vậy.

Lâm Tùng Đài mở mắt, nhìn sang những vị giáo viên bên cạnh, họ cũng đồng thời gật đầu.

"Nếu như em sẵn lòng tiếp nhận sự hướng dẫn của thầy, từ ngày mai em có thể đến lớp của thầy." Lâm Tùng Đài nhìn Mạnh Dương nói.

Lâm Tùng Đài trực tiếp biểu thị muốn thu nhận Mạnh Dương làm học trò, khi những học viên khác nghe thấy điều này, ánh mắt đều toát ra vẻ ngưỡng mộ, đối với những học viên khác mà nói, để có thể trở thành học trò của bậc thầy điều hương quốc tế có thể nói là liên quan đến vận mệnh cả đời.

"Cảm ơn thầy Lâm đã đồng cho em cơ hội này.

Em nhất định sẽ cố gắng để xứng đáng với cơ hội mà thầy đã trao cho." Mạnh Dương thành thật đáp lời, có thể trở thành học trò cũa bậc thầy điều hương tất nhiên có rất nhiều lợi ích, mặc dù Mạnh Dương không giống những người khác cần dựa vào việc là học trò của bậc thầy để thay đổi vận mệnh, nhưng có thể trở thành học trò của bậc thầy đương nhiên là một việc vô cùng tốt.

Lâm Tùng Đài mỉm cười gật đầu.

Mạnh Dương lại nhìn về phía Hứa Vọng Nhai sắc mặt đã không tốt lắm: "Em biết có rất nhiều người cho rằng thành tích của em là giả, cho nên cũng cảm ơn Hứa tiên sinh đã cho em cơ hội phá tan những tin đồn thất thiệt và chứng minh bản thân."
Mạnh Dương quay sang những bạn học iên khác nói: "Thật xin lỗi mọi người, do tôi mà thời gian của mọi nguồi đã bị trì hoãn."
Lâm Tùng Đài và những giáo viên bên cạnh lại xem trọng Mạnh Dương thêm mấy phần, bởi vì không cần biết lời nói của Mạnh Dương là thật lòng hay giả vờ, hành động của cậu đã là biểu hiện tốt nhất.

Suy cho cùng, những giáo viên ở đây rất xem trọng cách cư xử và hành xử của giới trẻ.


Cho dù mâu thuẫn là do Hứa Vọng Nhai khiêu khích trước, và Mạnh Dương cũng chứng tỏ thực lực của chính mình, nhưng nếu Mạnh Dương tỏ vẻ đúng lý không bỏ qua cho người khác, thì cho dù Mạnh Dương đúng tình hợp lý cũng khiến người khác cảm thấy phản cảm, dù sao thì thân phận địa vị của Hứa Vọng Nhai vẫn còn ở đó.

Nếu Mạnh Dương càng tỏ ra khiêm tốn, thì càng chứng tỏ Hứa Vọng Nhai ỷ vào địa vị của mình khi dễ hậu bối, không phù hợp với hành vi mẫu mực đức cao vọng trọng.

"Hứa lão, hiện tại ngươi đã hài lòng chưa?" Lâm Tùng Đài quay đầu nhìn Hứa Vọng Nhai nói: "Bởi vì thành kiến của anh, đã làm chậm trễ thời gian của học viên, cũng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi, cho nên anh không có gì muốn nói sao?"
Những người bên cạnh Lâm Tùng Đài bắt đầu phụ họa.

"Thật ra thứ tự sắp xếp chỗ ngồi cũng không cố định, sau mỗi kỳ thi hàng tháng, chỗ ngồi sẽ được sắp xếp lại, thành tích của em ấy có là thật hay không, về sau có rất nhiều cơ hội để chứng minh.

Tôi thực sự không hiểu được, rốt cuộc là vì sao hôm nay nhất định phải chuyển vị trí của em ấy đến phía sau."
"Đúng vậy, chỉ dựa vào suy đoán của chính mình đã vội kết luận thành tích của một học viên là làm giả, vả lại khi không có chứng cứ, ỷ vào thân phận của mình muốn xử phạt học trò, nếu như về sau tất cả giáo viên đều học như vậy, thì ngôi trường này chẳng khác gì một mớ hỗn độn sao?"
"Anh muốn tổn hại danh tiếng của chính mình chúng tôi không quản được, nhưng đừng làm liên lụy đến danh tiếng của chúng tôi và cả học viện, nếu như để học viên đều nghĩ chúng tôi giống như anh, chúng tôi sẽ không bàng quan đứng nhìn."
Hứa Vọng Nhai bị những người bên phía Lâm Tùng Đài làm cho á khẩu nói không nên lên, ông không thể nào phản bác lời nói của bọn họ, vì lần này ông thật sự đuối lý.

Cho dù 99% có thể Mạnh Dương do gian lận mới được nhận vào học, thì ông cũng nên đợi sau khi xác minh mới quyết định xử lý, chứ không phải tự mình đưa ra quyết định dựa vào phán đoán của bản thân, hơn nữa ông không phải lãnh đạo trường học, không có quyền quyết định đối với học sinh, chỉ là vì địa vị của ông trong giới hương đạo, lãnh đạo trường học phải cho ông chút thể diện mà thôi.

"Là thầy trách lầm em, thầy xin lỗi em." Người được kính trọng nhiều năm như Hứa Vọng Nhai nay không thể không hạ mình nói xin lỗi với Mạnh Dương, nếu không càng lộ vẻ ông không có phong độ, ông đè nén tức giận trong lòng, sau đó nghiêm túc nhìn lớp trưởng nói: "Lớp trưởng, ngày mai sắp xếp cho mọi người thêm một tiết học, do thầy giảng dạy."
"Dạ" Lớp trưởng đáp lời.

Kéo thời gian lâu như vậy, giáo viên cuối cùng cũng bắt đầu giảng bài.

Thực ra bài học ngày hôm nay chủ yếu là để giáo viên giảng dạy về lý luận hương đạo của họ cho học viên, sở dĩ có nhiều giáo viên cùng tham gia giảng dạy, là do trước đây đã có việc những giáo viên bôi nhọ lập luận của nhau, nên nhà trường mới quyết định để học cùng tiến hành khóa học này.

Sau khi lắng nghe nhưng hiểu biết riêng biệt của giáo viên về hương đạo, Lâm Tùng Đài và Hứa Vọng Nhai đều giải thích cho học viên một số kỹ thuật và phương pháp nhận biết mùi hương, tất cả học sinh đều dùng vải che kín mắt, trên tay cầm đĩa phấn hương, nghiêm túc trải nghiệm và cảm nhận..