Vợ Sau Của Lão Đàn Ông Giàu Có

Chương 26





Mặc dù Mạnh Dương chỉ bị thương nhẹ, nhưng Lạc Tu vẫn để cậu nghỉ ngơi ở nhà hai ngày mới cho phép cậu trở lại trường học.

Thời gian nhập môn của tân sinh viên sắp kết thúc, kỳ thi tháng cũng chuẩn bị bắt đầu, sau mỗi kỳ thi hàng tháng lớp học và vị trí ngồi sẽ được điều chỉnh và sắp xếp lại theo thành tích đạt được, giáo trình của mỗi lớp đều khác nhau, vì vậy đối với mỗi học viên việc phân chia lớp vô cùng quan trọng.

Vào mỗi cuối tháng là thời gian căng thẳng nhất của học viên.

Mạnh Dương cùng các sư huynh sư tỷ sau khi viết xong nhiệm vụ thầy Lâm Tùng Đài giao, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạt rời đi,
"Các em có tự tin trong kỳ thi này không?" Lâm Tùng Đài hỏi.

"Thưa thầy, mỗi kỳ thi chúng em đều vô cùng tự tin." Ngô Phong giả vờ nghiêm túc nói: "Nhưng cái gọi là tự tin cũng không đáng tin cậy lắm."
"Tôi thấy chính bản thân em không đáng tin mới đúng." Lâm Tùng Đài liếc nhìn Ngô Phong sau đó nói: "Mặc dù tôi thường nói với các em thành tích không phải quan trọng nhất, nhưng nếu như các em có thể đạt được kết quả tốt, có thể dập tắt sự kiêu ngạo của ông già Hứa Vọng Nhai, thầy đây nhất định sẽ rất cao hứng, các em hiểu chưa?"
"Thưa thầy, chúng em đều hiểu." Sư huynh sư tỷ của Mạnh Dương đều mang dáng vẻ chúng em đều rất hiểu thầy vừa gật đầu vừa đáp, Mạnh Dương nhìn dáng vẻ của họ cảm thấy có chút buồn cười.

"Thầy cứ yên tâm, lần này có Mạnh Dương, ít nhất vị trí thủ khoa năm nhất nhất định nắm chắc." Ngô Phong nói.

Sư huynh sư tỷ của Mạnh Dương đều gật đầu đồng ý, bởi vì trong thời gian này bọn họ đã biết rõ tài năng thiên phú của Mạnh Dương cao bao nhiêu và kiến thức cơ bản nắm vững đến mức nào, cho nên bọn họ nhất trí rằng ngay cả khi Mạnh Dương phát huy không ổn định vẫn có thể dễ dàng nắm được ngôi đầu bảng năm nhất.

Lâm Tùng Đài lạnh mặt nhìn bọn họ nói: "Người tôi lo lắng là Mạnh Dương sao, người tôi lo lắng chính là đám người không biết tiến bộ các em! Nếu như các em có thể chăm chỉ cố gắng bằng một nửa Mạnh Dương, tôi cũng có thể bớt lao tâm khổ trí.

Các em cũng nên có chút áp lực, nếu không cả ngày chỉ biết biếng nhác lãng phí bao nhiêu thời gian.

Nếu lần này thành tích không lọt top 10 ở lớp của mình, chép phạt 10 lần sách thực vật học từ cuốn 1 đến cuốn 20, sách dược học từ cuốn 1 đến cuốn 20."
"Thầy..." Trong phòng học lập tức vang lên tiếng than khóc.

"Gào cái gì? Không ra thể thống gì!" Lâm Tùng Đài nghiêm mặt giáo huấn, sau đó đứng dậy rời đi.


Sư huynh sư tỷ của Mạnh Dương cả đám đều mặt mày ủ dột dọn đồ chuẩn bị rời đi.

Cả đám vừa mới bước ra khỏi học viện thì gặp Vu Quần Thần đang đi ra từ học viện đối diện, con đường đá giữa hai học viện khác rộng, học viên đôi bên vì muốn đọ khí chất đều nhìn nhau chằm chằm, Mạnh Dương bên này, Ngô Phong trợn tròn đôi mắt.

Mạnh Dương không muốn nhìn, cậu cảm thấy như vậy chẳng ý nghĩa, đau mắt lại còn rất ấu trĩ, nếu muốn đọ thì cậu chỉ đọ thực lực.

Mạnh Dương nhìn Ngô Phong nói: "Sư huynh đi thôi, em đói bụng."
" Bại tướng dưới tay vạn năm cũng chỉ có chút bản lĩnh trừng mắt, nếu rảnh như vậy thì để dành thời gian đọc thêm sách đi." Ôn Viễn châm chọc nói: "Đám người các ngươi đã quen với việc làm bại tướng, một chút thực lực cũng không có, nhìn thấy chúng ta còn không trốn đi, thế mà còn mặt mũi ở trước mặt chúng ta trừng mắt, các ngươi thật không biết xấu hổ."
"Nếu nói đến không biết xấu hổ, ai có thể so sánh với các ngươi?" Ngô Phong khinh thường nói: "Thầy Hứa Vọng Nhai luôn miệng nói xem thường những người gian lận và làm giả thành tích, nhưng thầy đã nhiều lần giúp đỡ các ngươi gian lận, học viện này ai mà không biết? Dựa vào thành tích gian lận diễu võ giương oai, lời này trả lại cho ngươi, các ngươi thật sự không biết xấu hổ!"
"Người đừng nói hưu nói vượn!" Văn Viễn trừng mắt nhìn Ngô Phong nói: "Có phải ngươi đã ngu ngốc đến mức không biết cái gì gọi là ôn tập trước kỳ thi sao? Ngu xuẩn cũng nên có giới hạn?"
Ngô Phong châm chọc nói: "Đúng vậy, các ngươi đều ôn tập, thật sự chăm chỉ ôn tập.

Nhưng mà giáo viên của ta đã dạy rằng ngay cả không lọt được vào bảng xếp hạng, cũng phải đảm bảo tính chính xác của kỳ thi, nếu không kỳ thi cũng không còn có ý nghĩa.

Nhưng có vẻ giáo viên của ngươi lại dạy rằng cho dù có vô liêm sỉ như thế nào thì cũng phải đánh bóng sát đường biên (1) để đạt được thành tích và thứ hạng, đúng không?"
(1) Ví von 1 số hành vi lợi dụng sơ hở của quy định để giải quyết vấn đề, mà không vi phạm quy định, hay còn được gọi là lách luật.

"Ngươi vu oan cho chúng ta cũng không sao, ta không chấp nhất với kẻ không kiến thức như người, nhưng nếu ngươi dám xúc phạm giáo viên của ta thì đừng trách ta vô lễ!" Văn Viễn gay gắt nói.

"Sợ ngươi sao? Nhào đến!" Ngô Phong xắn tay áo dáng vẻ muốn đánh nhau.

"Sư huynh, bỏ đi, đừng gây nữa." Vu Quân Thần nắm lấy tay Văn Viễn khuyên, sau đó nhìn Ngô Phong nói: "Ngô sư huynh, anh cũng đừng nói nữa, mọi người đều học cùng trường, cũng không phải kẻ thù, không cần thiết mỗi lần gặp nhau đều gây hứng như vậy."
"Ai là sư huynh của ngươi?! Người đừng ở trước mặt ta làm bộ làm tích, nhưng người khác mù nhìn không ra bộ mặt thật của ngươi, dáng vẻ giả dối của người khiến ta thật ghê tởm!" Ngô Phong thật sự rất ghét Vu Quân Thần, nhìn dáng vẻ giả vờ làm người tốt của hắn càng cảm thấy chán ghét, nên bắt đầu công kích: "Nghe nói ngươi là người thấy Hứa xem trọng nhất, thiên phú cao nhất trong đám người các ngươi? Ta thấy tài năng cướp bạn trai người khác của ngươi nhất định giỏi hơn tài năng điều hương, cho nên bài kiểm tra lần trước ngươi mới thua Mạnh Dương, còn thua thê thảm như vậy đúng không?"
Vu Quân Thần oan ức cúi đầu, Văn Viễn càng tức giận, muốn bước đến dạy dỗ Ngô Phong, nhưng nhìn thấy Tần Hồng đứng sau Ngô Phong, hắn vẫn giữ vững lý trí nghĩ động tay động chân là phương pháp dạy dỗ ngu ngốc nhất.

"Sư huynh, khống chế biểu cảm lại, anh bây giờ rất giống nhân vật phản diện." Mạnh Dương nhỏ giọng nói.


Ngô Phong sửng sốt một chút, sau đó dùng tay vuốt mặt, điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt, thấy đám Văn Viễn tức giận nói không nên lời, đắc ý hất cằm cùng mọi người rời đi.

Càng đến gần ngày thi, học viên viện điều hương càng căng thẳng, ngay cả những học sinh ngày thường thích cười đùa cũng trở nên trầm mặc ít nói, dường như cả không khí cũng tràn ngập vẻ căng thẳng.

Vu Quân Thần lo lắng không kém những người khác, thậm chí áp lực càng lớn hơn vì điểm thi nhập học của Mạnh Dương cao hơn hắn, thi đoán hương lần trước Mạnh Dương cũng thắng hắn, nếu như hắn không giữ vững vị trí đầu bảng xếp hạng, thì mất mặt không chỉ có mình hắn, mà còn thể diện của thầy Hứa.

Vả lại những năm gần đây, vị trí đầu bảng xếp hạng vẫn luôn do các sư huynh của hắn nắm giữ, hắn không thể để hạng nhất bị cướp đi được, đặc biệt là khi Hứa Vọng Nhai đã từng đích thân thừa nhận rằng trong tất cả các học viên hắn là người có thiên phú cao nhất.

Kỳ thi của học viện điều hương rất nghiêm ngặt, muốn gian lận trong kỳ thi là điều không thể, mặc dù trước đó đám người Vu Quân Thần đã luyện tập trước, có ưu thế hơn so với những học viên khác, nhưng thứ tự sắp xếp là ngẫu nhiên, cho nên bọn hắn cũng không thể hoàn toàn đoán chính xác.

Đến ngày thi không khí vô cùng nghiêm túc và căng thẳng, giáo viên đều phải tham gia giám thị mấy vị đại sư nhóm đều muốn tọa trấn giám thị, trong lúc gác thi, họ cũng muốn tận mắt xem quá trình thi của học viên, đặc biệt là học viên do chính tay họ dẫn dắt, học sinh ngồi bên dưới hồi hộp thị, giáo viên cũng lén lúc ở trên bục phân cao thấp, nếu như học viên của mình có biểu hiện tốt thì cũng để lộ một chút vui mừng, thực ra là vẻ mặt đắc ý.

Ngày hôm sau sau khi kết thúc kỳ thi, học sinh vừa đến trường học đã nhìn chằm chằm vào máy tính bảng của mình chờ kết quả được công bố.

"Nhận được rồi, nhận được rồi!"
"Không ổn rồi tay tớ run quá không dám mở ra!"
"Hạng nhất là...!Mạnh Dương!"
"Thật không?!"
"Cậu tự xem đi!"
"Đúng là Mạnh Dương, đạt điểm toàn phần các môn cơ bản thì cũng thôi đi, ngay cả bài thi khứu giác cũng dạt điểm toàn phần! Cậu ấy là quái vật sao?!"
"Điểm số SQ(2) cũng rất cao, trời ơi!!! Nhân loại cũng có người có thể đạt được trình độ này sao? Cậu ấy là người máy sao?"
(2) Tương tự IQ hoặc EQ, SQ là chỉ số cảm nhận mùi hương.

"Đây chính là kiêu ngạo của thiên tài sao?"
"Đừng có cảm thán thành tích của người khác nữa, điểm của người ta có cao đến mấy cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, mau mau xem điểm của mình đi, sắp tiến hành phân lớp và sắp xếp chỗ ngồi rồi."

Tay Vu Quân Thần cầm máy tính bảng không ngừng run rẩy, hắn không chỉ mất đi hạng nhất mà chênh lêch giữa Mạnh Dương cũng bị kéo giãn, khoảng cách này cũng không phải loại chênh lệch có thể khiến người khác thương tiếc(3).

(3) Ví vón nếu điếm sổ chỉ chệnh lệch 1 ít, chứng tỏ năng lực ngang nhau, người thua thường được người khác cảm thấy đáng tiếc thay.

Nhưng điểm số chênh lệch khá nhiều chứng tỏ năng lực đã có sự khác biệt.

Mạnh Dương đã thu dọn xong đồ của mình, chờ Vu Quân Thần bình tĩnh trở lại nhường chỗ cho mình, Mạnh Dương không hề muốn thúc giục hắn, dù sao học viện đã có thông báo thay đổi lớp học và chỗ ngồi, Vu Quân Thần dừng tại vị trí này càng lâu, người xấu hổ chỉ có bản thân hắn.

Mấy phút sau, tuy sắc mặt Vu Quân Thần vẫn vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh đứng dậy cùng Mạnh Dương đổi vị trí.

Đứng trước chỗ ngồi của Mạnh Dương, hắn muốn nói lời chúc mừng, nhưng không cách nào nói nên lời, hắn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh đã là cố gắng hết sức.

Mạnh Dương nhìn hắn, sau đó dứng dậy đi đến ngồi xuống vị trí hạng nhất, săc mặt khó xem của Vu Quân Thần cậu đã nhìn thấy, vào buổi chiều, lớp bọn họ khoảng 1 tháng sẽ có lớp lý luận điều hương do chuyên gia điều hương giảng dạy, sắc mặt của Hứa Vọng Nhai sẽ như thế nào, cậu lại có chút mong chờ được nhìn thấy.

Buổi chiều, Lâm Tùng Đài, Hứa Vọng Nhai và những giáo viên khác tiến vào lớp học, sau khi ngồi trên bục giảng, vẻ mặt của họ đều bất đồng.

Lâm Tùng Đài nhìn Mạnh Dương, sau đó trao đổi ánh mắt với các giáo viên, trên mặt họ đều nở nụ cười hài lòng.

Hứa Vọng Nhai nhìn Mạnh Dương lại nhìn Vu Quân Thần, mặc dù đã cố gắng giả vờ bình tĩnh, ra vẻ không quan tâm, những học sinh khác có thể không nhận ra, nhưng Mạnh Dương có thể nhìn thấy sự lo lắng của ông.

Bởi vì những năm gần đây, ngồi ở vị trí này đều là học trò của ông, học trò bây giờ ông xem trọng nhất cũng bị Mạnh Dương đánh bại, ông ấy sao có thể không lo lắng.

Bởi vì khóa học này 1 tháng chỉ có 1 lần nên họ cũng không làm mất thời gian của học sinh và trực tiếp lên lớp.

Cho đến khi giờ học kết thúc, Hứa Vọng Nhai đang chuẩn bị rời đi lập tức bị Lâm Tùng Đài ngăn lại.

"Sao hôm nay thấy Hứa lại vội vã như vậy?" Lâm Tùng Đài kẽ cười nói: "Trước đây ông đều ở lại nói vài câu với học sinh của mình rồi mới rời đi sao?"
Hứa Vọng Nhai dừng bước, xoay người nhìn Lâm Tùng Đài nói: "Ông không cảm thấy bây giờ đắc ý là còn quá sớm sao?"
"Không cảm thấy chút nào." Lâm Tùng Đài dáng vẻ đương nhiên nói: "Người ta vẫn thường nói phong thủy xoay chuyển, ông đắc ý đã nhiều năm như vậy, bây giờ phong thủy chuyển sang tôi, tôi tất nhiên phải đắc ý sớm một chút."
Hứa Vọng Nhai liếc nhìn Mạnh Dương hinh thường một tiếng, sau đó nhìn Lâm Tùng Đài nói: "Đắc ý nhất thời đã là gì? Ngày vẫn còn dài, chúng ta cứ chờ xem ai sẽ là người đắc ý lâu hơi, ai sẽ cười đến cuối cùng."
"Lời này của ông thật đúng là nói hết những điều trong lòng tôi, chúng ta cứ chờ xem đi." Lâm Tùng Đài gật đầu nói.


Hai người giáo viên ở trên bục giảng đấu nhau, tất cả học sinh phía dưới đều không dám nhúc nhích, tuy rằng họ nhìn không có vẻ gì là cãi vả, mà lại có dáng vẻ hõa nhã giao tiếp, nhưng tất cả học sinh ở đây đều cảm giác được áp suất thấp của đôi bên.

Lâm Tùng Đài nhìn Mạnh Dương nói: "Lần thi này em biểu hiện rất tốt, em đã rất chăm chỉ, hai ngày nay em có thể nghỉ ngơi thật tốt, không cần lên lớp của thầy nữa."
"Vâng." Mạnh Dương cung kính đáp
Đợi tất cả giáo viên rời đi, học sinh mới dám thả lỏng, sau đó họ nhỏ giọng thảo luận.

Tâm trạng Vu Quân Thần hiện đã bình tĩnh lại ít nhiều.

Hắn biết lãng phí thời gian và sức lực vào sự thật không thể thay đổi là rất nguy hiểm và sai làm.

Điều hắn phải làm không phải là hối hận về quá khứ mà là nỗ lực vì tương lai.

Sau khi Vu Quân Thần điều chỉnh tâm trạng, đi đến bên cạnh Mạnh Dương nói: "Mạnh Dương chúc mừng cậu."
"Cảm ơn." Mạnh Dương không ngẩng đầu lên nói.

"Mạnh Dương, nói thật tuy rằng mất đi vị trí hạng nhất tớ rât buồn, nhưng bởi vì hạng nhất là cậu nên tới cũng rất vui.

Tâm trạng này khá là mâu thuẫn, nhưng cậu vẫn có thể hiểu mà đúng không?" Có thể về sau chúng ta sẽ cạnh tranh rất nhiều, nhưng tớ vẫn chân thành hy vọng chúng ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ cạnh tranh lành mạnh và cũng nhau tiến bộ, giống như trước đây không có rào cản quan tâm lẫn nhau." Vu Quân Thần dáng vẻ rất chân thành nhìn Mạnh Dương nói.

Mạnh Dương nghe lời hắn nói, tự giễu trong lòng, cảm thấy giả dối của Vu Quân Thần đã ăn sau vào xương tủy, chẳng qua hắn chỉ là vì những cuốn sách cổ của Mạnh gia, cho nên vẫn luôn muốn hòa giải với cậu, nhưng lại có thể quang minh chính đại nói như vậy.

Mạnh Dương đứng lên bình tĩnh nhìn Vu Quân Thần nói: "Muốn trở thành đói thủ cạnh tranh của tôi, vậy phải xem người có thể theo kịp bước chân của ta hay không, khi người mất đi tư cách trở thành dối thủ của ta thì hy vọng ngươi có thể chấp nhận hiện thực."
Vu Quân Thần là đối tượng báo thù của Mạnh Dương, nhưng lại không phải đối thủ cạnh tranh của cậu.

Ở phương diện điều hương, Mạnh Dương có mục tiêu riêng của mình, và mục tiêu của cậu càng xa càng cao hơn, trước khi cậu đạt tới trình độ không thể nào đột phá, cậu sẽ không dừng bước.

Và cậu có thể làm được đến mức độ nào, hiện tại cậu vẫn chưa rõ, nhưng cậu sẽ không ngừng nỗ lực.

Vu Quân Thần không kiềm chế được lùi lại một bước, hắn nhìn vẻ mặt Mạnh Dương, trong lòng nảy sinh cảm giác bối rối và sợ hãi nhất thời không thể nào hiểu được..