Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 11 - Chương 1: Lạn đổ quỷ




Tư Thản Lộ Đức là thành thị ven Tác Lạp Nặc hải, là nơi có bến tàu lớn nhất đại lục, ngư nghiệp rất phát đạt.

Duyên hải thành thị cảnh sắc cũng rất khác biệt nên không thiếu du khách từ lục địa tới đây du lịch nghỉ dưỡng.

Đông Phương Lộ đang ở một gian phòng trong một khách sạn phụ cận Ái Cầm cảng gọi là ”Hải ngạn tuyến”, từ ban công nhìn ra có thể thấy biển rộng mênh mông cùng bờ cát vàng rực rỡ, lại thêm gió biển đượm mùi muối thổi vi vu làm cho con người tinh thần phấn chấn, tâm tình sảng khoái.

Đáng tiếc Đông Phương Lộ không phải đến du lịch, nàng cũng không tâm tình hưởng thụ cảnh sắc đó.

Sau khi rời Linh Tiểu quận, Cổ Diêu đã một mình chuồn mất rồi, hắn nói muốn đi làm chút công việc chuẩn bị, cũng nói cho nàng phương pháp liên lạc để gặp nhau khi đến Tư Thản Lộ Đức.

Song, ở đây đợi ba ngày, Cổ Diêu vẫn chưa lộ diện.

Đông Phương Lộ không phải một phụ nữ có tính kiên nhẫn, chờ đợi làm cho nàng tâm tình không ổn định, luôn đi đi lại lại trong phòng.

“Đốc, đốc.” tiếng gõ cửa vang lên.

“Đã nói không cần quét dọn, cũng không cần đổi lại nước trà, đừng đến làm phiền ta!”

Nhưng bên ngoài lại truyền đến một thanh âm trầm thấp: ”Là ta!”

Đông Phương Lộ cơ hồ dụng khinh công tiến đến mở của, tức giận nói: ”Ngươi chết ở đâu rồi?”

Ngoài cửa đứng đúng là Cổ Diêu: ”Xin lỗi, đã làm cho ngươi đợi lâu, đến chỗ này, ta muốn giới thiệu với ngươi một thành viên mới!”

Thành viên mới?

Theo Cổ Diêu đi tới ngoại ô, Đông Phương Lộ phát hiện ra thành viên mới vốn là một vị đại hán.

Người này thân thể cực kỳ khôi ngô, giống như một pho tượng thiết tháp, long hành hổ bộ, trạng thậm dũng cảm.

“Chúng ta cần nhiều người giúp đỡ, hắn chính là một trong số đó.” Cổ Diêu chỉ vào đại hán đó nói.

“Hắn?” Đông Phương Lộ nhíu mày, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi, trên thế giới này đô con không nhất định là cường giả.

“ Đúng vậy!” Cổ Diêu mỉm cười, đối với đại hán bên cạnh hắn tựa hồ cực kỳ tin tưởng.

Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Đông Phương Lộ. Đại hán có điểm khó chịu, tiếng xé gió như hồng chung nói: “Cô nương, cô hoài nghi ta sao?”

Nói xong tay hắn trong không trung huy động cánh tay rồi hạ xuống, trong lòng bàn tay đã cầm một thanh đại kiếm. Thanh kiếm nầy thật sự là rất lớn, so với thân thể của hắn còn dài hơn. Kỳ quái nữa là kiếm không có cạnh sắc. (sao giống Dương Quá với Huyền thiết trọng kiếm thế)

Đại hán dễ dàng múa cự kiếm, người bình thường cho dù có dùng hai tay sợ rằng cũng không thể nâng kiếm nhẹ nhàng như hắn được, sau đó đem kiếm bổ xuống mặt đất.

“Ầm ầm!” tiếng vang lớn. Đá sỏi văng khắp nơi. Trên mặt đất kiên cố đã có thêm một cái hố sâu.

Khí lực thật mạnh! Đông Phương Lộ thấy vậy đã có cái nhìn khác về người này. Chỉ là một kích hời hợt mà có lực lượng như thế, đại hán này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bên ngoài!

Đại hán hạ tay xuống, cự kiếm cũng thất tung :”Hắc, cô nương, còn vấn đề gì không?”

Đông Phương Lộ không nói gì, bằng vào chiêu thức ấy hoàn toàn có thể đặt chân tại cường giả chi lâm rồi. (Ý nói đã là cường giả rồi)

Không cần Cổ Diêu giới thiệu nàng đã nhận ra đại hán, khi hắn ra tay trong nháy mắt triển lộ khí phách điên cuồng, cùng với cự kiếm đặc biệt, tất cả đều ứng với rồi một người - Cuồng thần Chiến Thiên.

Nhưng Đông Phương Lộ không rõ Chiến Thiên như thế nào lại đi cùng Cổ Diêu? Phải biết rằng Cuồng thần vốn là kiệt ngạo bất tuân, chỉ đam mê chiến đấu.

“ Này, ngươi như thế nào mà tìm được Chiến Thiên trợ giúp?” Trên đường, Đông Phương Lộ không nhịn được đến gần Cổ Diêu, thấp giọng hỏi.

Cổ Diêu hỏi ngược lại: ”Làm sao vậy, đối với hắn không hài lòng sao?”

“Đương nhiên không phải!” có một cuồng chiến sĩ thực lực sâu không lường được như thế hỗ trợ, nàng tự nhiên là không có ý kiến gì.

“ Ta hỏi là hắn như thế nào lại nghe lời ngươi nói mà tới đây?”

Cổ Diêu chỉ vào đầu mình mỉm cười nói: “Sử dụng trí thông minh, sẽ luôn có biện pháp.”

Nhìn thấy hắn thừa nước đục thả câu,. Đông Phương Lộ tức giận nói:” Không nói thì thôi, ta cũng không cần biết.”

Kỳ thật Cổ Diêu thuyết phục Chiến Thiên cũng rất đơn giản, đầu tiên hắn nói dối gọi lần này hành động quan hệ tới tin tức về Đại lục Thất lạc, tiếp theo, trong Ác Ma hải vực có thể gặp được rất nhiều hải quái hung ác so với cường giả trên đại lục còn có thể mạnh hơn.

Trong Địa Hạ thành đợi nửa năm, những ai đáng khiêu chiến đều đã bị Cuồng thần khiêu chiến hết rồi, Chiến Thiên gần đây đang tìm kiếm đối tượng mới, vừa vặn nghe Cổ Diêu nói đến hải quái như vậy, không nghĩ ngợi gì lập tức đáp ứng.

Mặc dù bất mãn vì Cổ Diêu bắt nàng phải chờ, nhưng có thêm một cường giả trợ giúp cũng làm Đông Phương Lộ cực kỳ cao hứng nên nàng bỏ qua cho hắn.

Đối với hành trình tới Ác Ma đảo, nàng đã có thêm vài phần hi vọng: ”Có thể xuất phát rồi sao?”

“ Không, ta còn phải tìm một người nữa!”

“ Người nào?”

“ Ha ha, rồi ngươi sẽ biết!”

“ Không nói thì thôi, ta không quan tâm!”

Đông Phương Lộ đi theo Cổ Diêu đi tới một cái hẻm nhỏ hẻo lánh, nhưng trong hẻm này lại cực kỳ náo nhiệt, tiếng người ồn ã.

Cái này không hề kỳ quái, bởi vì nơi đó có một sòng bạc.

Đông Phương Lộ nhíu mày:” ngươi bây giờ còn có tâm tình đi đánh bạc?”

Cổ Diêu mỉm cười: ”Người chúng ta muốn tìm, nhân tiện đang ở chỗ này.”

Loài người chung quy là có ham muốn không làm mà hưởng, sòng bạc cũng vì vậy mà sinh ra.

Đi vào bên trong, tiếng gọi ầm ỉ rung trời cơ hồ muốn đem nóc nhà ném đi.

Rất nhiều người đang vây quanh một bàn bạc, khàn giọng mà hò hét, cực kỳ cuồng nhiệt.

Bọn họ tư thế khác nhau, người thắng mặt đầy xuân phong, hết sức phấn khởi, kẻ thua đấm ngực dậm chân, uể oải không thôi.

Đông Phương Lộ vì xuất thân cổ tộc, để tránh việc có người nhận ra nên cải trang đôi chút.

Bất quá chính là cho dù không cải trang, ở chỗ này phỏng chừng cũng không có ai chú ý tới nàng, mọi người đều đem hết tâm sức vào việc đánh bạc, ngay cả cha mình họ gì hỏi có khi cũng phải mất một lúc mới trả lời được, mà trả lời có khi cũng là đáp án bừa do nhớ mãi không ra.

Mang theo Đông Phương Lộ đi tới bên cạnh bàn đổ .

“ Mua đại hay mua tiểu, muốn mua thì nhanh lên một chút!” nhà cái lớn tiếng hét, người đánh bạc cũng hét lên theo: ” Đại, năm kim tệ!”

“Tiểu, hai kim tệ!”

“Tiểu, ba kim tệ!”

Trong đám người đột nhiên truyền ra một thanh âm vang dội: ”Đại, một trăm thủy tinh tệ!”

Đây là số tiền cược lớn nhất trên chiếu bạc rồi, nhưng cũng không có ai cảm thấy kỳ quái, phảng phất sớm đã tập mãi thành quen rồi.

Người hô là một vị lão giả hơn sáu mươi, khô khô gầy gầy, mỏ nhọn hầu má, trang phục cực kỳ cũ kỹ, một thân vải thô thoa y, cùng ngư dân Ái Cầm cảng hoàn toàn không giống, nếu như đến gần hắn, còn có thể ngửi thấy được hắn trên người nồng đậm mùi cá.

Ngư dân chỉ là người lao động dưới đáy xã hội, bình thường không phải là kẻ có tiền, có thể như hắn đặt lớn như vậy thật hiếm thấy.

lão giả một chân dẫm lên ghế, hắn hình như đã thua đỏ mắt, hung tợn mắng:”Cách lão tử, ta không tin, liên tục mở ba lần tiểu, lần này khẳng định là đại! Đại! Đại! Lão tử toàn bộ tiền đã đem đặt rồi, nhanh lên một chút!”

“ Đại hay tiểu, đại hay tiểu?” nhà cái vừa hô hai tiếng, sau đó chậm rãi mở bát ra.

Mọi người vừa mới ầm ĩ ngất trời nhất thời nín thở, ánh mắt bình tĩnh nhìn động tác của nhà cái, lão giả lại càng khẩn trương nói lẩm bẩm, lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi.

Giờ khắc này rất kích thích, vô luận là lão giả đánh bạc lớn, hay mấy kẻ đánh vài xu, bọn họ đều nắm chặt tay, có lẽ đây là mị lực của đánh bạc, một khi hãm vào rồi, sẽ không có cách nào kháng cự.

Đông Phương Lộ lắc đầu, nàng vĩnh viễn không hiểu tại sao loại hoạt động này lại hấp dẫn như vậy, có thể làm cho nhiều người như vậy điên cuồng, thậm chí táng gia bại sản cũng không tiếc.

“ một... Hai... sáu, tiểu!”

Kết quả nói ra, mọi người hoặc vui sướng điên cuồng hô, hoặc mở miệng mắng to.

Đánh bạc kết quả chỉ có hai loại, thua hoặc thắng, nên đảm bảo sẽ có kẻ vui người buồn, đây là chuyện không thể tránh được.

Vừa thấy tiểu, lão giả thiếu chút nữa ngất xỉu, nhìn một trăm thủy tinh tệ vào túi tiền nhà cái, nếp nhăn trên nét mặt già nua so với lúc thấy lão bà của mình đi theo người khác còn khó coi hơn.

“ Mua đại mua tiểu, muốn mua nhanh lên một chút!” nhà cái lại bắt đầu hét.

Bên cạnh có người thúc dục:” Ngươi có đặt không, không thì đứng ra chỗ khác cho ta đặt, đừng chiếm chỗ như vậy!”

Nhìn bát và đĩa trong tay nhà cái, lão giả khó khăn nuốt nước miếng, cuối cùng cúi đầu ủ rũ mà ra ngoài chiếu bạc, bởi vì hắn hết tiền rồi. Sòng bạc sẽ không cho ngươi nợ, đó là qui tắc.

“ Không có khả năng, như thế nào có thể đây, mở ba lần tiểu, phong thủy luân lưu chuyển, nói như thế nào cũng có thể luân đến đại rồi chứ!” lão giả cúi đầu thì thào hướng bên ngoài đi đến, vẫn có chút không cam lòng.

Lão giả đang đi lại đụng phải một thanh niên, nguyên bổn là lỗi của hắn, nhưng kẻ thua bạc vốn là không kể gì đạo lý, tâm tình ác liệt tới cực điểm hắn nhất thời mắng: ”Lão cẩu này, không có mắt à?”

Người hắn đụng vào đúng là Cổ Diêu, hoặc nói đúng hơn là Cổ Diêu có ý ngăn cản hắn.

Lạn đổ quỷ này chính là người hắn muốn tìm.

“Hiên Viên Tam Quang, ta muốn cùng ngươi đánh bạc một hồi!