Vô Song Chi Chủ

Chương 147: Chuẩn bị




Vân Hoàng hơi thở nặng nhọc, khí tức thập phần hỗn loạn, thương thế không phải là nhẹ.

Nhưng mà hắn vẫn còn đứng được. Nhìn xung quanh tan hoang chiến trường, ngoài hắn ra còn có chín người khác.

Thú thật, bây giờ Vân Hoàng cũng khó có thể tưởng tượng quyết đấu cuối cùng lại diễn ra nhanh như vậy. Hắn và Long Thiên trận đánh nói thì dài, nhưng tổng thời gian diễn ra không dài lắm. Trong thời gian đó từ hơn năm mươi hảo thủ đi ra bát cường bên trong thập cường đã không tầm thường.

“Xem ra những người này sợ rằng cũng không kém Long Thiên là bao, ta tuyệt đối phải cẩn thận.”

Vân Hoàng trong lòng ám đạo.

Bất quá, kết quả theo hướng đó phát triển là tốt nhất. Vì nếu Vân Hoàng sử dụng Tinh Khí Thần viên mãn cũng không thể đánh bại Long Thiên thì hắn lúc đó sẽ chẳng khác gì thịt cá, mặc người chém giết.

Vân Hoàng đem còn lại chín người thu vào trong tầm mắt.

Đầu tiên là Long Thiên, lúc này đã đột phá lên Thông Linh cảnh cửu cấp.

Ngay sau khi chiến đấu, hắn đã nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện để củng cố cảnh giới.

Vẫn là quen thuộc còn lại bốn đại thiên kiêu, Văn Phú, Lăng Tiến, Thanh Diên, Bạch Ảnh.

Bọn họ tiến bộ tuy không có như Long Thiên khoa trương như vậy, nhưng tiến cảnh cunhx không tồi. Thậm chí đều tiếp cận Long Thiên trước khi đột phá thực lực.

Vân Hoàng còn thấy cả Tư Hạo cùng Lạc Vô Ngọc. Hai người này tuy rằng tính tình không hợp nhau, thực lực cũng không phải mạnh nhất, nhưng lại biết cách phối hợp với nhau, cũng vì thế mà dù mang một thân đầy thương tích vẫn có thể đứng vững đến thập cường.

Còn lại hai người khác thì Vân Hoàng không quen biết, nhưng từ khí tức của hai người có thể phán đoán ra thực lực của bọn họ khoảng chừng nằm ở giữa đẳng cấp Tư Hạo, Lạc Vô Ngọc với ngũ đại thiên kiêu.

Toàn bộ tất cả những người ở đây truyền tống đều vỡ tan, đưa mọi người ra khỏi sàn đấu này. Nhưng địa điểm truyền tống không phải là Thiên Thụ không gian, mà là quảng trường lúc trước chúng đệ tử tụ họp trước khi bước vào vòng đầu tiên.

Xung quanh tiếng reo hò vang dội, rộng vô ngần quảng trường giờ phút này được lấp kín bởi người. Mười người bọn hắn đứng ngang hàng với trưởng lão, hưởng thụ vô tận phong quang.

Thanh Hư Tông đệ tử số lượng không dưới năm vạn người, bao gòm cả một vạn người tham gia Thanh Hư tụ hội. Cũng không thiếu đệ tử tu vi mới chỉ có Luyện Khí cảnh. Tất cả mọi người ánh mắt đều hướng về phía mười người bọn hắn, có ngưỡng mộ, cũng có độ kị, ghen ghét.

Từ đằng xa, Vân Hoàng thấy được ba thân ảnh đang hướng hắn liên tục vẫy vẫy. Chính là ba đệ tử đầu tiên bái sư Lục Thi Y.

“Phương Chính, Hàn Vi Vi, Chước Dương!”

Vân Hoàng tươi cười vẫy lại, nhưng trong cơ thể âm ỉ đau đớn khiến hắn nụ cười có chút khó coi.

“Đại sư huynh uy vũ!!!”

“Đại sư huynh ngưu bức!!!”

“Đại sư huynh uy trấn thiên hạ!!!”

Vân Hoàng có chút xấu hổ, dù sao từ trước đến giờ chưa từng được người khác tung hô như thế.

Vân Hoàng chỉ bên trong tông môn tư lịch vẫn chỉ tính là tân nhân, vì vậy ngoại trừ ba đứa kia thì không ai biết quá rõ về hắn. Nhưng nhìn bên trong thập cường hiển lộ ra một khuôn mặt xa lạ, chúng nhân với tốc độ điều tra thông tin nhanh chóng mặt đã cấp tốc sưu tầm toàn bộ những thông tin của Vân Hoàng.

Cửu Phủ đại đệ tử!

Có khả năng là nhân tình của Cửu Phủ Chủ Lục Thi Y!

Chúng nhân chết lặng.

Lục Thi Y gia nhập Thanh Hư Tông mới có một năm thời gian, nhưng nhân khí cũng cực lớn, nhiều nam nhân đặt là nữ thần, là người tình trong mộng của vô số người. Nhưng nàng trước nay luôn lạnh lùng, đối với hầu hết mọi người luôn một bộ mặt lạnh như tiền. Hơn nữa lại một thân thực lực cao cường, ra tay cũng cực kì tàn nhẫn, nhìn Bát Phủ Chủ bị đánh thảm như vậy là biết. Có tin đòn hư hư thực thực là tông chỉ phe phái là người đứng sau lưng hậu thuẫn nên dù Lục Thi Y thực lực không phải là mạnh nhất, nhưng tuyệt nhiên không ai dám đụng.

Tất cả mọi người vỡ mộng, nghĩ đến một bộ dáng nhếch nhách như nhà quê mới lên của Vân Hoàng vậy mà hằng ngày hưởng thụ tài nguyên sung túc, sư phụ mĩ nhân bồi bạn. Lệnh chúng nhân thập phần căm ghét, nghiến răng nghiến lợi

“Ế...”

Vân Hoàng cảm giác vô số ánh mắt như vô số lưỡi dao găm, tựa hồ như muốn cho hắn đâm thành tổ ong. Nếu mà hắn biết rằng bộ dạng nhếch nhác của mình đã khiến người ta ghét như vậy thì chỏ có nước đi đầu xuống đất. Hắn trải qua kịch liệt đại chiến, lấy đâu thời gian mà chỉnh chu. Với lại Long Thiên không phải cũng tương tự sao? Tại sao một người được tung hô còn một người bị hắt hủi?

“Tất cả im lặng cho ta!”

Một lão nhân tay chống thạch trượng, một bộ bình lặng tư thái bay lên trên, vô hình lĩnh vực tràn ra, khiến cho toàn bộ những đệ tử đứng dưới đến mở miệng cũng khó khăn.

Vân Hoàng cùng mặt khác chín người đứng gần nhất, chịu đựng uy áp càng kinh khủng. Vân Hoàng cũng thật sâu cảm nhận lão nhân trước mặt kinh khủng thực lực.

“Chúc mừng các ngươi đã đăng đỉnh thập cường. Nhưng đừng vội mừng, cũng đừng vội tự hào, chưa trở thành chân chính cường giả, thiên tài cũng chưa là gì cả!”

Lão nhân cũng mặc kệ ai khó chịu thì khó chịu, ngữ khí vẫn như trước thập phần uy nghiêm.

“Ba tháng tĩnh dưỡng, sau đó các ngươi sẽ lần nữa tụ họp tại đây. Hoàn thành một cái nhiệm vụ cấp Chân Đan cảnh, đây chính là tông môn giao cho các ngươi thiên tài khảo nghiệm.”

Nói xong, lão nhân phất tay, thân hình hoá thành sương mù, mê huyễn mà biến mất. Những người khác dường như đã biết trước nên cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ có Vân Hoàng là kinh ngạc.

“Chân Đan cảnh cấp bậc nhiệm vụ!”

Điều này có ý nghĩa là hạng mục nhiệm vụ này cần Chân Đan cảnh thực lực mới có thể giải quyết. Tông môn đây là muốn bọn hắn đoàn diệt sao?

Kể cả đem một cái yếu nhược nhất Chân Đan cảnh ném trước mặt mười người bọn hắn, sợ rằng cũng sẽ tử thương hơn nửa mới có thể chạy thoát. Thậm chí toàn bộ bị diệt cũng không phải không có khả năng.

“Xem tông môn bố trí đi.”

Miên man suy nghĩ, Vân Hoàng đã về đến chỗ động phủ của mình. Tiến hành đóng cửa bế quan.

Hắn tu luyện đồ vật tạp nham rất nhiều, vì vậy so với bọn họ càng phải cố gắng, nếu không đó sẽ không còn là ưu thế của hắn nữa, mà là nhược điểm chí mạng.

Học không tinh, đọc trăm quyển sách cũng không bằng người khác lật vài trang.

Linh hồn của hắn chỉ cần tiếp tuch vững chắc, cảnh giới không thể đột biến tăng lên, thân thể cũng bắt đầu tiến vào bình cảnh. Vân Hoàng nhận thấy hắn đối với lực lượng lĩnh ngộ là khuyết thiếu nhất, cũng là con đường gia tăng thực lực nhanh nhất hiện giờ.

...

Tầng cuối cùng Tàng Thư Các.

Sau vòng thứ nhất, tuy rằng điểm cống hiến phát một bút lớn nhưng mà không có đệ tử nào tiến đến cảm ngộ ba đồ vật kia. Phần vì giá cả quá cao, phần vì sợ rằng chưa cảm ngộ được gì đã bị đánh bay, lãng phí số lượng lớn điểm cống hiến.

Ngự trị trên đỉnh là ba đồ vật không tầm thường. Một khối lớn xương sườn ẩn chứa nồng đậm huỷ diệt lực lượng, một khối vẫn thạch bia ẩn chứa kiếm ý. Cùng một cái bàn đá.

Bàn đá với Vân Hoàng vô dụng, hắn cũng không có ý định đi cảm ngộ kiếm ý vào lúc này. Vì vậy Vân Hoàng không do dự tuyển thẳng khối xương sườn kia.

Khối xương sườn kia là phần còn lại của một viễn cổ sinh vật nào đó, dù cho vô số tuế nguyệt hao mòn cũng vẫn như cũ tràn ngập huỷ diệt khí tức. Dù không có tiến vào bên trong phạm vi phòng hộ trận pháp, Vân Hoàng vẫn cảm nhận được từng đạo sát mang vờn quanh, tuy rằng đã bị suy yếu đi vô số làn cũng không thể ngăn cản hắn tim đập nhanh cảm giác.

Rất nhiều đệ tử hùng tâm chí lớn thử nghiệm cảm ngộ huỷ diệt chi ý từ khối xương này, nhưng không ngoại lệ đều mất đi ý thức. Bị trận pháp đưa ra bên ngoài. Mất trắng điểm cống hiến, từ đó rất ít người muốn thử cảm ngộ thứ này.

Vân Hoàng trong lòng có căng thẳng không phải là giả, nhưng hắn vẫn lập tức bộc phát ra cương nguyên và linh lực của mình cùng một lúc. Bước vào bên trong phạm vi trận pháp.

Từng đợt nóng hổi sóng nhiệt phả vào mặt khiến hắn cứ ngỡ rằng đã bước sang một thế giới khác. Đằng sau lưng Vân Hoàng vẫn là tầng cuối của Tàng Thư Các, nhưng vị trí hắn đang đứng lại như trở về thời viễn cổ, trở về thời điểm mà sinh vậy này còn sống.

Khổng lồ uy áp đè xuống, đem linh lực cùng cương nguyên toàn lực bảo vệ cũng cảm nhận được áp lực cực đại. Vân Hoàng như con thuyênc nhỏ trước mênh mông đại hải, đau khổ chèo chống, đau khổ để sống sót. Nhưng đến khi hắn cảm ngộ huỷ diệt chi ý thì một tâm linh như bị công kích. Chấn cho đầu óc quay vòng vòng, trên mặt hiện ra khó có thể tin được.

Dù cho vạn năm băng diệt, lực lượng ý chí vẫn kinh khủng như thế. Lấy Thông Linh cảnh tu vi chắc chắn chín phần mười là ý thức trong chớp mắt sẽ bị xé rách, lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.

Vậy sinh vật này khi còn sống kinh khủng như thế nào?

Một ánh mắt có thể huỷ diệt trăm vạn chúng sinh sao?

“Không được! Dù ngươi khi còn sống có mạnh như thế nào thì vẫn chỉ còn lại là một khối xương! Đừng hòng doạ ta!!!”

Vân Hoàng hét lớn tiếp thêm dũng khí. Hồn lực của hắn bộc phát, mà không chỉ là giới hạn ở Thông Linh cảnh tối cường cấp bậc, mà là hắn đã mở ra đến Hư Đan kì cường giả trình độ.

Vân Hoàng ý thức không tạp niệm, đem hồn lực quán thông vào đôi mắt, đồng tử trở nên thâm thuý, sâu thẳm như không nhìn thất đáy, đem hết thảy vạn vật đều hút vào bên trong.

Hắn nhìn thấy, nhìn thấy một cái mơ hồ quang ảnh.

Một đầu hắc viên đứng trước một dãy cự sơn. Hắc viên rống to, hai chi trước vỗ ngực thùng thùng như tiếng trống quân. Hắc viên một quyền nổ ra, lực lượng huỷ diệt xé rách một mảng lớn hư không, không có tiếng ầm, không có vụ nổ lớn nào cả, chỉ có dãy cự sơn kia đã bị huỷ diệt lực lượng tán thành tro bụi.

Đồng thời cùng với Vân Hoàng, toàn bộ thập cường đều không ngoại lệ bế quan, các loại tài nguyên thi nhau đổ về. Mà nhiều đệ tử cũng lấy làm gương, người thì ra ngoài lịch luyện, người thì chăm chỉ tu luyện. Bọn họ không biết rằng có gì đang chờ mình phía trước, chỉ có thể cố gắng làm mình mạnh lên, đương đầu với tương lai sắp tới.