Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 500: Món quà còn tuyệt vời hơn cả Tiên nữ




- Thất tiên nữ, nàng là quà tặng tuyệt vờ nhất dành cho ta rồi. – Đường Kim nghiêm túc nói.

Kiều An An khẽ cười duyên:

- Chồng à, đợi lát nữa chàng sẽ biết, món quà lần này còn tuyệt vời hơn cả ta ý!

- Trên thế giới này vẫn còn loại quà tặng gì tuyệt hơn được Thất tiên nữ của ta nữa chứ? – Đường Kim nghi hoặc hỏi.

- Chúng ta trước tiên chơi một trò chơi nhé chồng! – Kiều An An cười ngọt ngào:

- Ta biết chàng chưa ăn cơm nên mới cố ý gọi cho chàng 9 suất thịt bò bít tết.

Không cần Kiều n An nhắc tới, Đường Kim đã thấy trên bàn đặt 9 đĩa thịt bò bít tết rồi, lúc này hắn cũng khá đói, lại nghĩ đến đêm nay

chắc phải tiêu tốn không ít năng lượng đây, trước khi ăn thịt tiên nữ thì cũng nên ăn chút gì đó bổ sung thể lực chứ nhỉ.

- Thất tiên nữ, chúng ta chơi trò gì?

Đường Kim cầm một cái đĩa lên, một tay cầm dĩa xiên một miếng thịt trực tiếp nhét vào miệng.

- Chồng à, đừng có ăn nhanh như thế!

Gương mặt trắng bóc như tuyết của Kiều An An bắt đầu nổi dáng hồng đầy kiều diễm, nàng từ từ cởi cúc áo khoác ngoài ra, thanh âm biến nhỏ dần, dường như có chút xấu hổ:

- Chàng ăn hết một xuất, ta sẽ cởi một món đồ, đợi chàng ăn xong hết thì chàng sẽ thấy được món quà hôm nay của ta rồi!

( DG: anh em có gấu thử trò này chưa?:3)

Đường Kim ngây ngốc một lát, sau đó bắt đầu hưng phấn tột cùng, không ngờ còn có trò chơi kiểu này nữa, mới nghĩ thôi mà máu đã lên cmn não rồi, thời gian trước hắn vất vả như thế xem ra cũng không uổng phí rồi.wa..haha...haha...

Một đĩa thịt bò nhanh chóng nằm gọn trong bụng Đường Kim, Kiều An An quả nhiên cởi áo ngoài ra, Đường Kim lại tiếp tục tiêu diệt hết

đĩa thứ hai, Kiều An An lại cởi tiếp áo len, lúc Đường Kim ăn xong đĩa thứ ba thì quần jean đã rời khỏi thân thể của Thất tiên nữ.

Tiếp theo là sự hy sinh đầy vinh quang của đĩa thứ tư, trên người Kiều An An chỉ còn lại mỗi chiếc áo ngực ren trắng, đĩa thịt bò thứ năm chính là một đôi tất bị cởi ra. Đến đĩa thứ sáu thì một tiên nữ bán nude đã xuất hiện trước mặt Đường Kim, cặp đùi thon dài, bụng dưới

phẳng lỳ mịn màng của nàng càng kích thích thêm dục vọng của Đường Kim.

- Thất tiên nữ, ta bây giờ không muốn ăn thịt bò nữa đâu. Ta muốn trực tiếp ăn thịt nàng!

Đường Kim không muốn ăn tiếp nữa, quất hết 6 đĩa bò bít tết làm hắn không thấy đói nữa rồi.

- Chàng không muốn món quà càng đặc biệt hơn sao? – Kiều An An xấu hổ hỏi.

Đường Kim do dự một lát, cuối cùng vẫn là nhấc cái đĩa thứ 7 lên, ngấu ngiến vài phát đã đem thịt bò nhét hết vào trong bụng, Kiều An An cũng không làm hắn thất vọng, hai ngọn núi Tiên Nữ Phong trắng như tuyết đã hiện ra trước mặt Đường Kim. Đợi hắn ăn hết đĩa thứ

8 thì trên người Thất tiên nữ đã không còn một mảnh vải.

Nhìn làn da óng ánh như tuyết của Kiều An An lấp lánh phát sáng, Đường Kim không kìm nổi dục vọng trong lòng nữa, lập tức dang tay

ôm lấy nàng:

- Thất tiên nữ, nàng không còn gì để cởi nữa rồi, bây giờ ta có thể "nhận quà” chưa?

- Chồng à, chàng cứ ăn hết phần thịt bò cuối cùng đi, chàng nhất định sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình đâu.

Kiều An An nhẹ nhàng thổi vào tại Đường Kim:

- Ta đã nói rồi, món quà lần này còn đặc biệt hơn cả ta nữa.

- Thực sự có cái gì còn đặc biệt hơn cả thịt tiên nữ sao?

Đường Kim miễn cưỡng đem tay từ trên ngọn núi tuyết buông xuống, cầm lên đĩa thịt cuối cùng, ngấu nghiến vài lượt đã giải quyết

xong, hắn quay đầu lại hỏi Kiều An An:

- Thất tiên nữ, quà của ta đâu?

...nhưng...

...đúng lúc này...

- Cộp! cộp! cộp!

Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

Đường Kim lập tức bực quá hóa giận, để ca mờ đứa nào dám xen vào việc tốt của ta.

Đang định mở miệng chửi thì Đường Kim nghe thấy Kiều An An nói:

- Chồng à, quà đã đem đến cửa rồi đấy, chàng mau ra nhận đi.

- Quà?

Đường Kim lắc mình đến trước cửa, vừa mở cửa ra hắn liền nhìn thấy một người – Hàn Tuyết Nhu.

Hàn Tuyết Nhu nhìn Đường Kim cười quyến rũ rồi bước vào phòng đóng cửa lại, sau đó nàng bắt đầu cởi dần quần áo trên người mình.

Không đến một phút sau, một thân thể vô cùng quyến rũ thành thục hiện ra trước mặt Đường Kim.

- Thì ra trên thế giới này vẫn có món quà tuyệt vời hơn cả tiên nữ!

Đường Kim tự nhủ thầm, món quà này chỉ có thể là hai nàng tiên nữ ( DG: Song căn phi) rồi. Đương nhiên nếu nghiêm túc mà đánh giá

thì Hàn Tuyết Nhu không phải tiên nữ, nàng càng giống yêu nữ hơn, Đường Kim hoàn toàn có thể đoán ra, người thiết kế tiết mục tối

hôm nay tám phần là Hàn Tuyết Nhu rồi, vì Kiều An An căn bản không thể nghĩ ra tiết mục "đặc sắc” như thế này được.

Nhưng mà bây giờ Đường Kim đã không muốn nghĩ những thứ này nữa, hắn bây giờ không cần nghĩ ngợi, cũng không cần nói nhiều,

chỉ cần " hành động”, một chữ thôi: chịch! Chịch nhiệt tình, chịch hết mình!

Một tay ôm lấy Kiều An An, tay kia ôm Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim bay nhanh lên trên giường. Hàn Tuyết Nhu yêu mộ cuồng dã, Kiều An An xấu hổ rụt dè, yêu mỏ với thanh thuần hòa quyện vào nhau, tiên nữ và yêu nữ cùng song phi, Đường Kim đã chờ đợi giây phút này lâu

lắm rồi, ba người cùng đón năm mới trong cái khoảnh khắc kì diệu và vui vẻ ấy, quấn quýt lấy nhau hết đợt này đến đợt khác, cao trào

rồi lại cao trào, như muôn ngàn sóng vỗ bờ đê...

Đối với Tiểu Thiền đang ở nơi tỉnh thành xa xôi mà nói, khoảnh khắc năm mới này cũng khá đặc biệt với nàng, bởi vì trước khi năm mới

tới, nàng đã kịp tỉnh lại, mà con đường sự nghiệp của nàng cũng đón chào những bước tiến mới.

Nhưng tết dương lịch năm nay không chỉ đón chào những cái mới sinh ra mà còn có cả tử vong. Chính tại đêm đó ở một góc nào đó của

thành phố Ninh Sơn, một cái xác bị vứt ở bên đường nhưng không có ai phát hiện, bông tuyết bay bay không chỉ đem đến cảnh sắc mỹ

lệ mà còn kèm cả một phần giết chóc và tội ác.

Cái xác nhanh chóng bị tuyết phủ kín.

Ngày đầu tiên của năm mới, hơn 8 giờ sáng...

Trong phòng số 1314, Đường Kim và Kiều An An, Hàn Tuyết Nhu vẫn đang không biết mệt mỏi quấn lấy nhau, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của Đường Kim vang lên thì chiến đấu mới tạm dừng.

Cầm lấy điện thoại, Đường Kim lập tức bắt máy:

- Ninh giáo quan, năm mới vui vẻ!

Đường Kim không biết Ninh Tâm Tĩnh có vui hay không nhưng hắn thì đang rất vui vẻ, nhìn hai vị tuyệt sắc mỹ nữ đang nằm bên cạnh, hắn có thể không vui sao?

- Đường Kim, sảy ra chuyện rồi.

Giọng Ninh Tâm Tĩnh trầm xuống:

- Lý Tử Thanh chết rồi.

- Lý Tử Thanh? – Đường Kim tìm kiếm trong đầu một lát:

- Cái tên gầy như que củi đó sao?

- Chính là hắn. Có người phát hiện thi thể hắn nằm bên đường, ngươi có thể đến một chút được không?

- Được rồi, đợi lát nữa ta đến. - Đường Kim suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Đợi Ninh Tâm Tĩnh nói rõ địa chỉ, Đường Kim liền cúp điện thoại rồi hướng về bộ vị đầy đặn nhất trên thân thể Kiều An An và Hàn Tuyết

Nhu cắn nhẹ vài cái mới đầy lưu luyến nhả ra.

- Vợ yêu, ta phải ra ngoài có chút chuyện, các nàng ngủ một lát đi, ta rất nhanh sẽ quay lại...hehe. - Đường Kim vừa mặc quần áo vừa

nói.

- Chàng đừng quay lại nữa, chàng mà quay lại chúng ta còn ngủ được sao? – Hàn Tuyết Nhu bĩu môi sau đó ngáp dài một cái, kéo chăn che thân thể rồi chìm ngay vào giấc ngủ.

Mặc quần áo xong, Đường Kim lại xoa nắn trên người Kiều An An vài cái mới chịu rời đi.

Bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi, nhưng trời vẫn chưa trở lại màu trong xanh vốn có, vẫn cứ u ám trầm trầm một mảnh, ngày đầu tiên của

năm mới mà thời tiết lại không tốt, đối với thành viên của Ám Kiếm tại Ninh Sơn mà nói thì hôm nay cũng không phải một ngày tốt lành, bởi vì ngày hôm nay bọn họ đã mất đi một thành viên.