Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều

Quyển 2 - Chương 49




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Tư Hoạ (Gray)

***

Quyển 2: Triều Đình.

Chương 49.

"Ngươi, ngươi có ý gì? Không được! Đừng như vậy!" Ly Mộ còn chưa nói hết câu liền bắt đầu kêu lên sợ hãi.

Giờ khắc này, Y Tiêu Dao đang ngang nhiên ngồi ở trên đùi hắn, nhẹ đưa tay tiến vào trong trung y của hắn, tay nàng rất lạnh, sức tồn tại mãnh liệt khiến hắn không thể lơ là, trong lòng Ly Mộ càng ngày càng căng chặt hơn.

Da thịt của hai người tiếp xúc chặt chẽ với nhau, nhưng thâm tâm lại khác một trời một vực. Một người ánh mắt thâm trầm, hiển nhiên là đang tính toán gì đó; một người lại là thất kinh, gương mặt tuấn tú lúc đỏ lúc đen.

"Ha ha, tiểu Mộ Mộ, kỳ thực ngươi còn có một lựa chọn khác. Nhưng chỉ sợ là ngươi không đáp ứng, vì lẽ đó, ngươi cũng chỉ có thể trở thành người của Tiêu Dao thôi." Y Tiêu Dao để sát phấn môi vào bên tai Ly Mộ, thấp giọng nói.

"Là... lựa chọn gì?" Ly Mộ cưỡng chế đè lại nhịp tim xao động bởi cử động của Y Tiêu Dao, nhưng có vẻ như hiệu quả không được tốt lắm.

"Ừm—! Chính là ta muốn mời tiểu Mộ Mộ đến Tuyệt Hương Các này quải bài (*) a—."

(*) Quải bài: Là công việc của các vị tỷ tỷ ở thanh lâu hay làm mỗi tối.

"Ta là nam nhân!"

Quải bài? Nam nhân quải bài thì chỉ có tiểu quan, mà hắn lại không phải tiểu quan!

"Tiêu Dao biết ngươi là nam nhân." Y Tiêu Dao khẳng định nói.

Sau đó, nàng đưa tay chuyển đến hai tiểu đậu đỏ ở trước ngực Ly Mộ sờ một cái, cười khẩy nói, "Ha ha, nơi này của nữ nhân sẽ nhỏ như thế này sao?"

Sấm sét giữa trời quang! Tuyệt đối đáng sợ! Sấm sét sáng đến mức mọi người ở đây đều biết tay của nàng đang làm gì!

Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh nghe được nghe được câu nói hung hãn như vậy của Y Tiêu Dao, tâm tình hồi hộp nhảy một cái, bọn họ tựa hồ đã nhìn thấy được tình cảnh mình bị Y Tiêu Dao chà đạp, mồ hôi lạnh không khỏi ứa ra....

Đôi mắt tuyệt đẹp của Mặc Sĩ Tuyệt Ca đột nhiên phóng to, tay nắm thành quyền, sau đó lại buông lỏng. Người này còn có dáng dấp của một nữ nhân sao? Mà trái tim của hắn, tại sao lại có chút chua xót vậy?

Hồng di vừa nghe xong, hắc tuyến xuất hiện lớp lớp, ách, tuy rằng nàng ở trong chốn phong nguyệt đã lăn lộn hơn mười năm, nhưng còn chưa thấy đoạn tụ bao giờ! Đoạn tụ? Công tử là đoạn tụ?!

Gương mặt tuấn tú của Ly Mộ bởi vì cử động tà nịnh cùng ngôn ngữ cứng rắn của Y Tiêu Dao mà đã hồng đến tận cổ, "Ta... Trẫm là Hoàng Đế! Vua của một nước há có thể đến thanh lâu quải bài?!" Ly Mộ giãy dụa chống cự đến phút cuối, ý đồ dùng ngôi cửu ngũ để Y Tiêu Dao từ bỏ ý nghĩ kia.

"Ừ, ta cũng biết ngươi là Hoàng Đế a." Y Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Tay trắng đặt bên dưới áo lót của hắn không những không dừng lại mà càng thêm làm càn, tiểu đậu đỏ lần thứ hai bị nàng nhào nặn khi dễ.

"Hì hì, ý của Tiêu Dao là để Hoàng Thượng đại nhân —— tiểu Mộ Mộ ngươi, nam - phẫn - nữ - trang!" Y Tiêu Dao nói một chữ lại sờ một cái, chỉ một câu nói ngắn gọn mà tiểu đậu đỏ của người nào đó đã bị chà đạp gần hai mươi lần.

Ly Mộ bị nắm đến mặt mày vặn vẹo, tâm trạng vừa thẹn vừa giận, hắn cư nhiên lại bị một người đàn ông phi lễ không nói, hơn nữa trái tim chết tiệt này còn không ngừng gia tăng nhịp đập.

Tuy nỗi lòng Ly Mộ lúc này rất hỗn loạn, nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng Đế, độ cường hãn tâm lý không phải người bình thường có thể so sánh được.

Nhắm mắt lại, ép buộc chính mình trấn định nói, "Ta, ta không...."

Y Tiêu Dao đã nhìn thấu nội dung hắn muốn nói chính là từ chối mình, hai mắt nàng khép hờ, lên tiếng đánh gãy lời Ly Mộ: "Ân —?!" Nàng còn cố ý kéo dài âm điệu, mang theo vài phần ý vị uy hiếp.

Ly Mộ nghe được loại ngữ điệu kia của Y Tiêu Dao, trong lòng có chút sợ hãi, không dám nói nữa. Hừ, hắn không nói lời nào, được chưa?!

Y Tiêu Dao nhìn Ly Mộ định "trường kỳ kháng chiến" với mình, trong lòng trào phúng: A, nếu như không ép được ngươi quải bài, vậy bản cô nãi nãi liền không phải tên Y Tiêu Dao!

"Tiểu Mộ Mộ, ngươi đáp ứng sao? Hửm?" Y Tiêu Dao mở miệng lần nữa, thế nhưng thời điểm ở cái "A" cuối cùng, tay nhỏ của người nào đó ở bên trong quần áo lại chuyển đến tiểu đậu đỏ đã bị nàng nhiều lần chà đạp, mạnh mẽ sờ một cái!

"A —!" Ly Mộ bị đau kêu to.

Kỳ thực không phải Ly Mộ không nhịn kêu được, mà chỉ là loại cảm giác vừa trướng vừa đau này vốn khó chịu, hơn nữa bây giờ hắn không thể động đậy, chỉ có thể mặc người xoa viên dẫm nát, kiêng kỵ trong lòng cộng thêm tàn phá thân thể —— đây chính là chỗ tàn nhẫn của Y Tiêu Dao nàng.

Ở kiếp trước, người chỉ hiểu rõ nàng một chút đều biết: thủ đoạn của nàng không phải tàn nhẫn nhất, nhưng thứ nàng mang đến, mãi mãi chính là đả kích cùng tàn phá đến từ sâu trong linh hồn, là sự trừng phạt so với trên đau xót trên thân thể càng độc ác hơn nhiều lần...

"Ha ha, tiểu Mộ Mộ, rất sảng khoái đúng không? Tiếp đó, Tiêu Dao sẽ làm cho ngươi càng thêm thoải mái nha —!" Âm thanh nghe như hào phóng, nhưng chen lẫn trong đó là ác liệt tràn đầy.

Tay Y Tiêu Dao rời khỏi tiểu đậu đậu nào đó, chậm rãi tuột xuống, động tác mềm nhẹ như lông chim, thỉnh thoảng tiếp xúc như có như không với da thịt của Ly Mộ, khiến trái tim của hắn nhịn không được run rẩy một trận.

"Không được! Ta... ta quải bài!" Rốt cục, đến lúc tay Y Tiêu Dao trượt một chút đến bên trong tiết khố của Ly Mộ, sắp chạm đến một vị trí quan trọng thì hắn cũng chịu mở miệng.

Y Tiêu Dao nghe thấy Ly Mộ đồng ý, nhếch miệng lên, "Ha ha, nếu tiểu Mộ Mộ sớm đáp ứng thì thì đâu phải chịu cảnh như thế này, đúng không?!" Nàng chậm rãi rút tay ra, thế nhưng ở thời điểm cuối cùng thì lại đưa tay kề sát vào da thịt của Ly Mộ, từ bụng dưới chậm rãi đến ngực, sau đó lại đến chỗ tiểu đậu đậu nào đó bóp một cái mới rút tay ra khỏi y phục hắn.

Ly Mộ nhắm mắt, tất cả mọi người, bao gồm Y Tiêu Dao đều cho rằng là vì hắn uất nghẹn phẫn nộ mà ra. Nhưng chỉ có hắn tự mình biết, hiện tại hắn là đang tức giận vì trái tim đập mạnh bạo như lôi đình kia của mình, và cũng là đang mạnh mẽ tiêu diệt rung động đột nhiên xuất hiện trong lòng.

Y Tiêu Dao đứng lên từ trên đùi Ly Mộ, chậm rãi đi tới trước người Lạc Chỉ Duệ, cong người cúi xuống, để mặt nàng đối diện với mặt của hắn, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn.

Trong lòng Lạc Chỉ Duệ hơi sợ hãi, theo bản năng không dám nhìn thẳng vào mắt Y Tiêu Dao. Ách, sao hắn lại có cảm giác gió lạnh thổi qua ở đây thế này?

"Tiểu Duệ Duệ, nam sủng của bổn công tử! Ha ha, tiểu Mộ Mộ tình nguyện quải bài cũng không muốn làm ấm giường giúp bổn công tử, ngươi có thể..."

"Không được! Ta cũng phải có hai lựa chọn! Ta cũng quải bài!" Lạc Chỉ Duệ đánh gãy lời Y Tiêu Dao. Hiện tại cứ đáp ứng trước, chờ đến ngày mai hắn liền lập tức đi sứ nước khác, ân, đúng rồi! Cứ quyết định như vậy!

Y Tiêu Dao nhíu mày, a, cứ dễ dàng như vậy mà đồng ý rồi? Ha ha, sẽ không phải là kế hoãn binh chứ? Aizz, coi như là kế hoãn binh, chỉ cần hắn đồng ý là được rồi, chờ sau khi nàng giải quyết đâu ra đó, xem hắn còn hoãn binh như thế nào.

"Aizz—! Được rồi, xem ra các ngươi đều ghét bỏ Tiêu Dao a —! Bất quá, hình như còn có tiểu Minh Minh mà!" Trong giọng nói của Y Tiêu Dao mang theo nhàn nhạt thất vọng, nhưng ở đáy lòng đáy lòng của nàng thì sao? Không cần hoài nghi! Tuyệt đối là đang cười gian!

"Ta - quải bài!" Y Tiêu Dao vừa dứt lời, Thượng Quan Thu Minh liền khốc khốc nói. Kỳ thực, không biết tại sao, trong lòng hắn có loại dự cảm, cho dù chính mình không đồng ý thì Y Tiêu Dao nhất định cũng sẽ chà đạp đến khi nào mình đồng ý mới thôi, không nên hỏi tại sao, chỉ là cảm giác mà thôi!

Y Tiêu Dao nghe thấy âm thanh khốc khốc của Thượng Quan Thu Minh, khóe miệng co giật, tại sao hôm nay một người so với một người lại càng thêm thức thời vậy? Nàng vẫn chưa chơi đủ mà! Bất quá, khà khà, sau này lại có rất nhiều cơ hội để chơi đùa a —!

"Ừ. Quải bài, quải bài! Các ngươi đều quải bài!" Y Tiêu Dao giả vờ có chút ảo não nói.

"Hồng di, bày sẵn bút giấy! Đúng rồi, còn phải có thêm mực dùng để đóng dấu!" Khà khà, có một số người muốn chơi kế hoãn binh, tiếp theo, người này cần có một năng lực chịu đựng đủ mạnh để vượt qua a!

Đáng tiếc, không có người trả lời nàng.

"Hồng di?!" Y Tiêu Dao tăng thêm âm điệu.

Dù vậy vẫn không ai trả lời.

"Hồng di?!" Y Tiêu Dao xoay người, nhìn về phía Hồng di.

Mà giờ khắc này, Hồng di nào đó không biết đã thả hồn ở trên mây bao lâu rồi. Kỳ thực từ thời điểm Ly Mộ nói rõ thân phận thì Hồng di liền bị doạ đến, sau đó lại nhìn thấy một loạt hành động kinh thế hãi tục của Y Tiêu Dao thì tiếp tục sững sờ lần hai, vậy nên mới không nghe được tiếng gọi của Y Tiêu Dao.

Y Tiêu Dao nhíu mày, đi tới trước mặt Hồng di, đặt tay ở trước mắt nàng huơ huơ hai lần. Vẫn không phản ứng?!

Trong lòng Y Tiêu Dao biết hành động của mình đối với một người thuộc xã hội phong kiến là kinh thế hãi tục cỡ nào, hơi thở dài ở trong lòng, sau đó đưa tay đẩy Hồng di một cái, "Hồng di?"

"A, công... công tử." Hồng di rốt cục cũng hoàn hồn. Trời ạ, công tử rốt cuộc là ai a, lại dám đối với Hoàng Thượng như vậy? Hơn nữa, nếu như nói Lý Mộ là Hoàng Thượng, vậy nàng dám khẳng định, công tử lạnh lẽo kia nhất định là Thượng Quan công tử.

"Hừm, mang văn phòng tứ bảo (*) cùng mực đóng dấu lại đây."

(*) Văn phòng tứ bảo:



"Vâng, công tử."

Sau khi Hồng di mang văn phòng tứ bảo đến, Y Tiêu Dao bắt đầu viết ở trên giấy điều gì đó, tổng cộng viết đến sáu tờ.

"Ha ha, xong rồi!" Y Tiêu Dao thu bút, sau đó cầm một trang giấy đi tới trước mặt ba người đang không thể động đậy, đối diện với Lạc Chỉ Duệ.

Y Tiêu Dao giơ trang giấy trong tay lên, "Ha ha, đây là hiệp ước, cũng chính là khế ước. Một người hai trang, tổng cộng là ba người sáu trang. Hiện tại Tiêu Dao sẽ đọc cho ba vị nghe!"

"Nội dung của mỗi người đều giống nhau, chỉ khác tên họ mà thôi, vì lẽ đó, ta chỉ đọc của tiểu Duệ Duệ là được. Khụ—! Bên Giáp: Y Tiêu Dao. Bên Ất: Lạc Chỉ Duệ. Bên Ất bởi vì không muốn làm nam sủng của bên Giáp nên đã tự nguyện đến Tuyệt Hương Các quải bài, không được thất tín! Đối với bên Giáp, điều kiện tiên quyết là không được kể chuyện bên Ất đến Tuyệt Hương Các quải bài với bất kỳ ai, nếu như bên Ất không giữ lời, bên Giáp mới có quyền đem tờ khế ước này công khai với mọi người, để bên Ất gánh chịu thế nhân phỉ nhổ. Chú ý: Bởi vì bên Giáp thuộc về bên yếu thế cho nên bên Ất dù trong hoàn cảnh nào thì cũng không được tìm bên Giáp gây phiền phức, nếu người nào vi phạm, bên còn lại cũng có thể đem tờ khế ước này trình ra hậu thế!"

"Ha ha, đây là nội dung khế ước, tiểu Mộ Mộ cùng tiểu Minh Minh cũng có cùng nội dung như vậy, các ngươi có dị nghị gì không?" Y Tiêu Dao liếc xéo Lạc Chỉ Duệ một cái.

Ba người nghe xong khóe miệng liền giật giật, yếu thế? Bọn họ còn chưa từng thấy ai hung hăng như vậy bao giờ!

"Có dị nghị gì hay không?" Âm thanh của Y Tiêu Dao đột nhiên lạnh xuống.

"Híc, không... không có." Lần này trong lòng Lạc Chỉ Duệ đã hiểu được cam chịu, xem ra đã không còn đường quay lại nữa rồi.

"Không có."

"Không có."

Ly Mộ cùng Thượng Quan Thu Minh đồng thanh đáp. A, dị nghị? Hiện tại bọn họ có thể dị nghị hay sao? Thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này bọn họ đều hiểu, nếu đã rơi trong tay "hắn", hơn nữa còn đáp ứng muốn đến Tuyệt Hương Các quải bài cho người ta, còn dị nghị cái gì a?!

"Hừm, rất tốt, sau này mọi người đều là người của Tuyệt Hương Các rồi, ha ha." Y Tiêu Dao mở mực đóng dấu ra, đặt ngón tay mình ở trên nghiên mực, sau đó ấn vân tay của nàng xuống giấy khế ước của mỗi người.

"Ha ha, vân tay của mỗi người đều không giống nhau nha, ta đã ấn rồi, hiện tại đến phiên các ngươi ấn." Y Tiêu Dao vừa dứt lời liền lần lượt nắm lấy tay ba người, đem vân tay của từng người khắc ở trên giấy khế ước.

Sau khi xong việc, Y Tiêu Dao lấy ba tờ khế ước để vào trong ngực mình, ba tờ khác phân biệt bỏ vào trong lòng ba người.

Sau đó xoay người nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca, "Tiểu Ca, giải huyệt cho tiểu Duệ Duệ cùng tiểu Minh Minh."

"Vậy ta thì sao?" Ly Mộ vừa nghe Y Tiêu Dao không bảo Mặc Sĩ Tuyệt Ca giải huyệt cho mình liền cuống lên!

"Ha ha, tiểu Mộ Mộ à, huyệt đạo của ngươi là do ta niêm phong lại, vì lẽ đó, tiểu Ca không giải được đâu, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi giải huyệt." Tâm tình Y Tiêu Dao hiện tại hiển nhiên rất tốt, hiếm khi kiên nhẫn giải thích.

Ly Mộ không tiếp tục nói nữa.

Y Tiêu Dao thấy hắn như thế, cũng không nói nhiều nữa, rút ngắn đường kính đi tới bên cạnh, phóng một chiếc ngân châm vào trong cơ thể hắn: "Được rồi, tiểu Mộ Mộ, vận công bức ngân châm trong cơ thể ngươi ra đi!"

Ly Mộ nghe Y Tiêu Dao nói xong liền vận công, nháy mắt, có hai cái ngân châm lao ra từ trong cơ thể.

Ly Mộ sững sờ, nàng phóng ngân châm vào người mình từ lúc nào? Nhưng ngẫm lại tâm tình cũng có chút thoải mái, ngày hôm nay hắn cũng không bị kinh hách gì quá lớn.

Chuyện bên này đã có thể nói là kết thúc rồi, nhưng giờ khắc này, ở Sơn Hào Hải Vị Các....

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------