Vô Tận Cường Hóa

Chương 214: Tia Dalma




Lên đảo, nhóm Thẩm Dịch một đường thẳng tiến.

Có thể thấy được, cảnh vật nơi này vốn là do thổ dân dã man nguyên thủy để lại, đến nay vẫn còn bảo tồn. Ví dụ nhà cỏ làm bằng cỏ tranh, một ít đồ ăn thủ công hai bên đường thoạt nhìn không chút mỹ cảm, còn có một ít đồ kỷ niệm chế tác bằng xương cá.

Nhưng theo một phương diện khác, tại đây cũng xuất hiện kiến trúc vượt quá hình thái sinh tồn nguyên thủy như quán rượu. Vài tên thủy thủ râu dài thanh tỉnh đi vào, sau đó say khướt bị người ném ra ngoài, cạnh rãnh nước bẩn.

Đây là một niên đại va chạm giữa văn minh nguyên thủy và văn minh cận đại, phảng phất độc lập với tất cả thế giới bên ngoài. Đó chính là ấn tượng khắc sâu nhất mà nơi đây lưu lại cho Thẩm Dịch.

Đám Thẩm Dịch tiến vào, các cư dân trên đảo cũng không thấy ngạc nhiên nữa, bọn họ đã nhìn quen biến hóa nơi này. “Xem ra cần phải tìm người chỉ đường.” Hồng Lãng nói xong giơ tay nắm lấy một gã thổ dân địa phương đi ngang qua: “Này, có biết bà đồng Tia ở nơi nào không?” Thổ dân kia trừng mắt Hồng Lãng, hét to một trận bô bô, sau đó hất cánh tay hắn ra rồi rời đi.

Hồng Lãng ngẩn ngơ, quay đầu lại hỏi Thẩm Dịch: “Hắn nói gì vậy?” Thẩm Dịch lắc đầu: “Ta chịu, dường như là thổ ngữ vùng này, bất quá xem nét mặt của hắn, hẳn là đang chỉ trích ngươi không có lễ phép. Ta đoán chừng hắn muốn nói, dù có biết cũng không chỉ cho ngươi.” “… Ngươi tốt nhất nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.” “Đừng lo lắng, nếu bà đồng chính là người khiến hòn đảo này hưng vượng, như vậy muốn tìm bà ta tuyệt không phải chuyện khó.” Phảng phất như nghiệm chứng lời Thẩm Dịch, một cậu nhóc mười một mười hai tuổi đột nhiên chạy tới, kêu lên với bọn Thẩm Dịch bằng tiếng Anh chính thống: “Các vị tìm bà đồng Tia?” “Đúng, nhóc có thể nói anh biết bà ấy ở đâu không?” “Đương nhiên.” Cậu nhóc gật đầu một cái, sau đó đưa tay ra ngoài: “Mười đồng bạc Tây Ban Nha, đây là phí dẫn đường, không trả giá.” Tròng mắt Hồng Lãng đều sắp phụt ra ngoài: “Mười đồng bạc Tây Ban Nha? Đắt thế?” “Chê đắt thì tự tìm đi.” Cậu bé chẳng thèm ngó tới.

Lúc này đồng bạc Tây Ban Nha vẫn khá đáng giá, một đồng bạc Tây Ban Nha tương đương 40 đô-la Mỹ hiện giờ, chính là 2 điểm Huyết Tinh. Mười đồng bạc Tây Ban Nha tương đương với 20 điểm Huyết Tinh, hoặc 400 đô-la. Công phu sư tử ngoạm của cậu nhóc, dọa tất cả mọi người nhảy dựng.

Trên thực tế lần này tiến vào thế giới nhiệm vụ, tất cả đều không mang tiền, ai cũng cho rằng tiền không có ý nghĩa trong thế giới Cướp biển Caribe, không nghĩ tới giờ lại gặp phải một đứa đòi tiền bọn hắn, lại còn đòi không ít. “Nếu các vị không có tiền, hay là dùng thứ đáng giá thay thế. Tôi thấy chiếc nhẫn kia không tệ.” Cậu nhóc thử lấy đi chiếc nhẫn của Hồng Lãng. Hồng Lãng vội vàng rụt tay về: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, ranh con!” Chiếc nhẫn kia là nhẫn Nanh Sói của hắn, tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tốt xấu cũng mấy trăm điểm Huyết Tinh. “Không có tiền đừng nghĩ gặp bà đồng.” Cậu nhóc nói rất là không khách khí: “Các vị sẽ không tìm được ai khác dẫn đường cho các vị đâu.” Quả đấm của Hồng Lãng siết chặt, hiển nhiên là tính cưỡng ép.

Thẩm Dịch giữ hắn lại một phát: “Đừng động võ chỗ này.” “Động thì thế nào?” Hồng Lãng hỏi lại.

Đúng lúc này, phương xa bỗng nhiên truyền tới một tiếng khóc thét.

Một người bay đến từ phía trên, như sao chổi rơi xuống đất, khiến mặt đất tạo thành hố nhỏ. Sau đó là một con bọ ngựa to lớn với hai cánh tay đao bay tới, rơi lên thân người vừa nãy, hai lưỡi đao vung lên, vậy mà chém người nọ thành ba đoạn.

Con bọ ngựa đắc ý hú lên quái dị, một ngụm ăn tươi nửa đầu người kia, sau đó bay vọt lên trời.

Đối mặt một màn máu tanh kinh khủng như vậy, mọi người trên đảo lại nhìn như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.

Ôn Nhu nhẹ nói: “Là mạo hiểm giả.” Ánh mắt mọi người đều rơi vào cổ tay người chết, Huyết Tinh văn chương đỏ tươi lặng lẽ thối lui.

Một mạo hiểm giả cứ thế chết đi, trước khi chết ngay cả lực đánh trả cũng không có.

Điều này thật khiến mỗi người kinh hãi.

Thẩm Dịch thở dài: “Đấy là kết quả động võ nơi này.” Hắn vỗ vỗ bả vai Hồng Lãng, sau đó cúi người cười nói với cậu nhóc: “Nói cho anh biết tên em là gì.” “Dandy, đừng tưởng biết tên tôi thì có thể được miễn phí.” Cậu nhóc ngạo nghễ trả lời. “Đương nhiên không, bất quá anh nghĩ chúng ta có thể làm bạn.” Thẩm Dịch nói xong xuất ra một vật sáng ngời trước mắt Dandy. “Ngươi sử dụng Thôi Ân Lệnh với Dandy Sterling, gia tăng 97 điểm thân thiện.” Sau một khắc, cậu nhóc mê mang nhìn Thẩm Dịch, dụi dụi con mắt nói: “Kỳ quái, vì sao tôi cảm thấy dường như đã quen anh từ lâu. Gặp anh khiến tôi cảm thấy rất thân thiết.” “Có lẽ là vận mệnh, không biết vì sao anh cũng cảm thấy em quen mặt, anh nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn tốt, đúng không?” Thẩm Dịch tiếp tục cười nói với cậu.

Tuy sử dụng Thôi Ân Lệnh có chút thua lỗ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn động thủ rất nhiều.

Dandy mơ mơ màng màng nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ dẫn các anh đi.” Bà đồng Tia ở giữa một hồ nước trên đảo, khắp nơi chung quanh là rừng mưa.

Một đường ngồi thuyền nhỏ, có thể nghe được rõ ràng tiếng chim hót.

Càng đi vào bên trong, rừng mưa càng dày, cảnh sắc cũng càng âm u.

Thời gian dần trôi qua, cả tiếng chim hót đều không nghe được, chỉ có tiếng chèo mộc mạc vang lên.

Một căn nhà gỗ nho nhỏ xuất hiện trên mặt nước, cậu bé Dandy chỉ tay nhà gỗ nói: “Bà đồng Tia ở đó, tự các anh đến gặp đi.”

Tiến vào nhà nhỏ, bọn Thẩm Dịch chứng kiến trùng ruồi bay đầy trời trước mắt.

Nơi đây bày đặt các loại vật phẩm ly kỳ cổ quái, chẳng khác gì bộ sưu tập những tồn tại cổ quái trên thế gian. Ví dụ như rắn yêu đầu người, chim non đuôi cá màu sắc rực rỡ kỳ lạ, còn có loại côn trùng không biết tên đang bay múa đầy trời, thoạt nhìn giống như bảy tám loại côn trùng chắp vá mà thành… Trên kệ hai bên nhà gỗ bày đủ bình nhỏ, trong bình chứa các loại dung dịch kỳ quái, còn có một chút sinh vật nhỏ. Hồng Lãng rất là tò mò nhìn một sinh vật phảng phất em bé mới chết trong số đó, không nghĩ tới sinh vật kia đột nhiên trợn mắt, dọa Hồng Lãng sợ nhảy dựng.

Đỉnh đầu vang lên tiếng cười quái dị: “Khặc khặc, đồ nhát gan! Đồ nhát gan!” Hồng Lãng nổi giận: “Kẻ nào sủa bậy đấy?” Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con vẹt màu sắc rực rỡ đang bay tới bay lui trên đỉnh đầu, vẫn kêu to: “Đồ nhát gan! Đồ nhát gan!” “Con vẹt đáng ghét!” Hồng Lãng cắn răng nói.

Hắn thật muốn cho nó ăn một cú Cường Lực Trùng Kích, sau đó hung hăng bóp chết. “Hi vọng anh bỏ qua cho, Didier có đôi khi chính là chán ghét như vậy, nó luôn mau mồm mau miệng.” Một thanh âm truyền đến từ giữa phòng, một người đàn bà da ngăm đen mặc trường bào trắng từ trong đi ra, tóc rối tung như rắn, đúng là bà đồng Tia Dalma trong Cướp biển vùng Caribe, trên tay còn cầm một hũ nước.

Một con bọ ngựa đang đậu trên đầu vai bà đồng, nhìn ra rõ ràng chính là thứ giết chết mạo hiểm giả lúc trước, nhưng chẳng biết tại sao hình thể thoáng cái co lại rất nhiều.

Thẩm Dịch khẽ động, thả ra Tinh Thần Tham Sát: “Bà đồng Tia Dalma, sinh mệnh lực 800, nhà chăn nuôi. Năng lực không biết.” Phảng phất biết rõ Thẩm Dịch vừa làm cái gì, bà đồng đột nhiên cười cười với Thẩm Dịch: “Tôi có thể giúp gì cho anh?” Thẩm Dịch hơi rét, kỹ năng cấp D quả nhiên thật dễ khiến người khám phá, về sau lúc dùng phải cẩn thận hơn mới được. Sau đó hắn mỉm cười nói: “Tôi cũng không phải có ý nhìn trộm, mục đích tôi tới nơi này chỉ là…” “Mỗi người tới nơi này đều có mục đích giống nhau.” Bà đồng cắt ngang lời Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch hơi ngẩn người, bà đồng đã mở ra hũ nước, một dòng suối trong trẻo phun ra từ trong hũ, chiết nên từng dòng chữ viết giữa không trung.

Rắn hoa văn: Một loại rắn có thể chỉ huy dùng để công kích. Sinh mệnh lực 200, công kích 18, tổn thương nọc độc. Hối đoái cần 80 điểm Vinh Quang.

Cá bảy màu: mang theo con cá này, có thể giúp ngươi phát huy gấp hai lực chiến đấu dưới nước, nhưng con cá này có thể bị người giết chết, sinh mệnh lực 150. Hối đoái cần 120 điểm Vinh Quang.

Trùng rối: biến sinh vật mục tiêu thành con rối để mình khống chế sử dụng. Thực lực mục tiêu càng mạnh, thời gian khống chế càng ngắn. Hối đoái cần 200 điểm Vinh Quang. (không tác dụng với mạo hiểm giả) Nọc rắn kịch độc: Dùng nọc rắn luyện chế kịch độc, khiến vũ khí cận chiến thêm vào 15 điểm độc sát mỗi giây, duy trì thời gian một giờ, có thể bôi lên mười lần. Hối đoái cần 150 điểm Vinh Quang.

Bình ma dịch nhỏ: Sau khi sử dụng lập tức khôi phục 30 điểm tinh thần lực. Hối đoái cần 180 điểm Vinh Quang.

Bọ ngựa liêm đao: Sinh vật công kích kinh khủng, lực tổn thương 50, sinh mệnh lực 600, phi hành công kích. Hối đoái cần 280 điểm Vinh Quang.

Vĩnh Dạ Cực Quang Lệnh: đạo cụ kỳ lạ, không biết tác dụng. Hối đoái cần 500 điểm Vinh Quang. … Danh sách vật phẩm liên tiếp hiện ra, mọi người nhìn trợn mắt há mồm.

Thẳng đến lúc này bọn hắn mới hiểu vì sao hòn đảo của bà đồng Tia Dalma lại náo nhiệt đến vậy.

Hóa ra mỗi người tới đây đều là tìm bà cầu các loại đồ chơi kỳ lạ. Lúc trước thuyền trưởng Jack Sparrow chính là đạt được la bàn như ý tại đây.

Khỏi phải nói, nơi này chính là một cửa hàng đạo cụ đặc thù mà Huyết Tinh đô thị đặc biệt thiết lập, có thể lấy được bao nhiêu, phải xem bổn sự từng người.

Khiến người kinh hãi chính là, chỗ Tia Dalma thật có không ít thứ tốt, thậm chí ngay cả thuốc khôi phục tinh thần lực như ma dịch đều có, tuy không thể khôi phục tất cả tinh thần như Ma Thạch, nhưng vẫn cực kỳ trân quý. Nếu có thể mang thứ này về, coi như là đi buôn cũng lời lớn. Ngoài ra còn có bọ ngựa liêm đao, mọi người cũng đều thấy được uy thế của nó, có lẽ còn không bằng T-1000, nhưng thực lực không thể khinh thường.

Về phần Vĩnh Dạ Cực Quang Lệnh, thoạt nhìn không biết tác dụng, nhưng giá tiền lại siêu đắt.

500 điểm Vinh Quang, mặc dù mọi người còn chưa biết phải làm thế nào mới kiếm được, nhưng mỗi người đều hiểu, đó tuyệt không phải chuyện đơn giản.

Nghĩ nghĩ Thẩm Dịch hỏi: “Tôi phải làm gì mới có thể đạt được giá trị Vinh Quang?” Hình ảnh trên hũ nước lại biến đổi.

Có ba cách đạt được giá trị Vinh Quang.

Cách thứ nhất chính là phục vụ cư dân trên đảo này, được dân bản xứ đảo Casey kính yêu và ủng hộ. Tỷ như xây một chuồng heo trên đảo, sẽ đạt được 1 điểm giá trị Vinh Quang. Bầu bạn với người già neo đơn trên đảo, mỗi ngày có thể lấy được 1 điểm… Loại nhiệm vụ này hiệu suất thấp, hồi báo ít, trả giá cực lớn, hơn nữa chỉ có thể đổi được đạo cụ một trăm điểm trở xuống, lại không thể lặp lại.

Cách thứ hai chính là dùng một ít đồ vật cổ quái kỳ lạ đổi lấy giá trị Vinh Quang. So với cách trước, cách thứ hai phải xem trình độ hứng thú cùng với số tiền nguyện ý trả của bà đồng.

Cách thứ ba chính là hoàn thành một ít nhiệm vụ tương đối khó. Loại nhiệm vụ này phần lớn có phong hiểm, nhưng hồi báo lớn hơn, đúng là thứ bọn Thẩm Dịch am hiểu.

Nhưng khiến Thẩm Dịch đau đầu cũng chính là chỗ này, loại nhiệm vụ thứ ba cơ hồ không liên quan gì đến việc đánh chết hải tặc, phần lớn là xâm nhập khu rừng già nào đó tìm kiếm tung tích dã thú, hoặc là do thám khu vực nào đó, hoặc là một ít công tác phức tạp khác, không chỉ nguy hiểm, hơn nữa tốn thời gian dông dài.

Bọn Thẩm Dịch không có nhiều thời gian để làm nhiệm vụ như vậy, nhưng Vĩnh Dạ Cực Quang Lệnh nhất định phải có. Sau khi nhìn qua mấy lượt, Thẩm Dịch chỉ đành hỏi: “Còn có… nhiệm vụ tốt hơn hay không?” “Anh muốn nhiệm vụ loại gì?” “Có thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn, đạt được rất nhiều giá trị Vinh Quang, tốt nhất là có liên quan với hải tặc.” Tia Dalma che miệng cười đắc ý: “Vừa vặn chỗ tôi đích xác có một nhiệm vụ như vậy.” “Gì cơ?” Cặp môi đỏ mọng của Tia Dalma khẽ thở, dùng giọng điệu tràn ngập hấp dẫn nói: “Lấy được tín vật từ chín vị vua hải tặc.” Đúng lúc này, Thẩm Dịch đột nhiên ho khan lớn tiếng.