Vô Tận Đan Điền

Chương 108: La gia Thần Phong thành




Cường giả Chí tôn bọn hắn đã từng gặp, đó chính là lão tổ gia tộc bọn hắn.

Thế nhưng khí tức của lão tổ cũng không có hùng hậu bằng người này, không cường đại bằng người này. Nếu như chủ nhân của đạo khí tức này đối phó với hai người bọn hắn, như vậy căn bản không cần xuất thủ, thanh âm chỉ cần lớn hơn một chút nhất định sẽ khiến cho khí hải của hai người bọn hắn nghiền nát, đan điền sụp đổ, biến thành phế vật.

Thần Phong đế quốc sao lại có người cường đại như vậy chứ?

Đế quốc không phải chỉ có bốn gã Chí tôn hay sao? Hơn nữa đều ở đế đô, sao ở nơi thâm sơn cùng cốc như vậy lại xuất hiện một người?

hai người La Thần La Vũ sắp sợ tới mức phát khóc.

Sớm biết những hổ thú này là yêu sủng của lão quái vật này, cho dù hai người hắn ăn no dửng mỡ tới đâu cũng không dám tới đây a.

- Tiền bối, hai người chúng ta quả thực là vô ý mạo phạm, đây là tiền bồi thường của hai người chúng ta. Hi vọng1tiền bối đại nhân đại lượng bỏ qua cho hậu bối vô tri như chúng ta.

La Vũ cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu rồi để xuống mặt đất.

Tuy rằng hắn không biết vị tiền bối này ở nơi nào, nhưng mà bằng vào cỗ khí tức này của đối phương đã khiến cho bọn hắn không đề nổi ý niệm phản kháng trong đầu.

Cũng không phải là hai người này ngốc, mà bọn hắn từng bái kiến cường giả Tôn cấp, biết được cường giả loại này khủng bố thế nào. Cỗ khí tức này thuần khiết mà hùng hậu, so với những cường giả Tôn cấp mà bọn hắn từng gặp còn mạnh mẽ hơn. Loại người có thực lực này giết hai người bọn hắn quả thực không khác gì bóp chết hai con kiến.

- Hừ, các ngươi cho rằng ta thiếu chút tiền tài này sao? Làm tổn thương sủng vật ta, để mạng lại..

Thanh âm già nua lần nữa hừ lạnh, uy áp cường đại lập tức như mưa to gió lớn trút xuống, dường như tùy thời đều có thể ép, khiến cho hai người quỳ rạp xuống mặt4đất.

- Tiền bối tha mạng, gia gia ta là cường giả Chí tôn Thần Phong thành, tên là La Thiên Tường, hi vọng tiền bối nể mặt gia gia tha cho chúng ta một mạng. Đây là tất cả đan dược, bảo vật trên người chúng ta, mặc dù không có tác dụng với tiền bối, nhưng mà có lẽ có lợi với việc chữa thương cho ba yêu sủng này...

cảm nhận khí tức áp bách tới cực điểm, dường như vị cường giả Tôn cấp kia tùy thời sẽ ra tay, La Thần và La Vũ không nhịn được nữa, vội vàng mang toàn bộ thứ tốt trên người ra, cũng nói ra tên tuổi lão tổ nhà mình.

Cường giả Chí tôn tại Thần Phong đế quốc đều là nhân vật cực kỳ có thân phận, cho dù người này ẩn cư thế ngoại, nói ra tên tuổi của gia gia có lẽ cũng có tác dụng.

Đương nhiên bọn hắn cố ý nói ra tên tuổi lão tổ cũng là vì muốn thăm dò, nếu như đối phương nhận biết lão tổ, như vậy không cần nói gì, hai người cùng nhau chạy trốn. Nếu như không biết thì nên2cân nhắc một chút.

Dù sao số lượng cường giả Chí tôn không nhiều lắm, sau khi tấn chức sẽ tiến về đô thành của đế quốc cử hành nghi thức riêng biệt, làm cho cường giả đồng cấp làm quen lẫn nhau.

- La Thiên Tường? Các ngươi là hậu bối của La Thiên Tường sao? Ta và La Thiên Từng từng có gặp mặt qua một lần, bệnh căn lưu lại trên đùi hắn đã khỏi hẳn chưa?

Thanh âm già nua, như đang nghĩ lại chuyện không biết đã xảy ra bao nhiêu năm trước, chậm rãi nói ra một câu.

Thốt ra lời này, uy áp đầy trời đột nhiên biến mất, giống như trước đó căn bản không có tồn tại.

Có thể khống chế uy áp tùy tâm như vậy, nói thu là thu, đơn giản như ăn cơm a. Hai người La Thần và La Vũ lần nữa bị hung hăng chấn nhiếp một lần.

Loại năng lực này... Dường như ngay cả gia gia cũng không có được a.

- Đa tạ tiền bối quan tâm, bệnh căn trên đùi gia gia còn chưa triệt để thanh trừ, mỗi ngày mưa đều cảm thấy có chút không khỏe...

Gia gia La1Thiên Tường tuy rằng là cường giả Tông cấp, nhưng mà lúc còn trẻ từng trải qua một lần bệnh nặng, cũng bởi vì lúc ấy không kịp trị liệu mà lưu lại bệnh căn. Mỗi ngày khi trời mưa, gặp âm vũ thiên khí là đùi phải mơ hồ có chút đau. Chuyện này vẫn luôn là bí mật lớn nhất trong gia tộc, cũng chỉ có người quan trọng mới biết được. Không ngờ lão giả này một câu lại nói ra, hai người không còn hoài nghi mà cung kính nói.

- Còn chưa khỏe sao? Những năm này Thiên Tường lão đệ cũng không dễ dàng gì.

Thanh âm của lão giả kia lần nữa vang lên, ngừng một lát rồi nói tiếp.

- Nếu như các ngươi là hậu nhân của cố nhân, như vậy ta cũng không làm khó xử các ngươi nữa, cút đi.

- Vâng. Vâng.

Nghe thấy việc báo tên lão tổ có tác dụng, hai người đồng thời thở dài một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi vội vàng lui ra ngoài sơn động. Vừa mới ra khỏi cửa động, ngay cả thở một hơi cũng không dám, lập tức dùng tốc độ nhanh2nhất chạy về phía xa.

Mãi tới lúc này bọn hắn mới phát hiện ra trên người đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt sũng y phục, y phục dán vào trên da thịt, làm cho hai người bọn hắn cảm thấy khó chịu không nói nên lời.

- La Vũ, chúng ta làm sao bây giờ?

Hai người chạy như điên hơn mười dặm mới dám dừng lại, thở ra một hơi.

- Còn có thể làm sao chứ? Sớm biết đám hổ thú kia là yêu sủng mà lão quái vật kia nuôi dưỡng, như vậy có điên mới động vào. Được rồi, có thể giữ một mạng đã là không tệ. Phía trước chính là Lạc Thủy Thành, chúng ta đi tìm nơi ở lại, thuận tiện tìm đại gia tộc uy hiếp, bổ sung tất cả tổn thất tở về. Ta cảm thấy chuyện này vẫn nên nói cho lão tổ nghe, nghe khẩu khí của người nọ dường như là bằng hữu của lão tổ. Vạn nhất sau khi lão tổ nghe thấy cao hứng, coi như cũng không uổng công chuyến đi lần này.

Nghĩ một lát, La Vũ mới nói.

- Được, hiện tại cũng chỉ có thể làm7như vậy. Đi thôi.

La Thần nghĩ một cái, cũng biết được chỉ có biện pháp này cho nên đành gật đầu.

..

Phù.

Hai người La Thần, La Vũ không biết bọn hắn vừa đi thì một bóng người ở đằng sau một khối đá gần đó đột nhiên thở dài một tiếng rồi té xuống mặt đất, cố nén cảm giác đau đớn lạnh thấu xương trong đầu, người này thở hổn hển từng ngụm.

Đây chính là Nhiếp Vân dùng tinh thần lực vận chuyển theo pháp quyết vô danh, tản mát ra khí tức cường đại.

- Không ngờ rằng hai người này chính là người La gia Thần Phong thành, may mắn mà kiếp trước sau khi ta đạt tới Tôn cấp, lại cùng với lão tổ La Thiên Tường của bọn chúng chiến đấu với yêu tộc, song phương vô cùng quen thuộc, nếu không nhất định sẽ lộ.