Vô Tận Đan Điền

Chương 241: Tin dữ (1)




Hiện tại đã qua ba ngày, có lẽ bọn họ cũng tìm được đám người Dương Ngạn, Phùng Tiêu!

Nhớ tới Dương Ngạn, Phùng Tiêu, trên mặt Nhiếp Vân vui vẻ nhàn nhạt.

Phùng Tiêu chính là người giao hảo với mình kiếp trước, Dương Ngạn lại là hảo huynh đệ hai đời của mình, kiếp trước hắn vẫn chiếu cố chính mình, càng vì mình mà phản kháng gia tộc bị chặt mất một cánh tay!

Phần ân tình này, kiếp trước không thể báo đáp, kiếp nầy rốt cuộc cũng có cơ hội.

Hiện tại bài vị của mẫu thân bình an tiến vào tổ lâm Dương gia, bản thân lại trở thành tộc trưởng Dương gia... Mặc dù mình cũng báp đáp không ít nhưng so với hắn trả giá vì mình lúc trước còn chưa đủ.

Mình bây giờ thành Vân Vương, lại có quyền lợi quản lý thành trấn trong phạm vi lãnh địa, chờ hắn đi tới mình sẽ cho hắn quản lý một thành thị, cũng trở thành thành chủ.

- Gia hỏa này làm việc lỗ mãng, để hắn làm thành chủ có thể ít làm việc bậy bạ.

Nhớ tới tính cách thô kệch cẩu thả của Dương Ngạn khó trị, ngẫm lại bộ dáng sau khi hắn lên làm thành chủ, Nhiếp Vân liền không nhịn được cười lớn.

Nếu hắn sắp làm thành chủ, như vậy phải tìm tham mưu cho hắn, nếu không chắc chắn cả tòa thành sẽ đại loạn.

- Kỳ thật Phùng Tiêu cũng không tệ, hai người bọn họ quản lý sự vụ giúp ta, ta chuyên tâm tu luyện là tốt rồi!

Tiếp xúc Phùng Tiêu muộn, thậm chí một lần hắn còn bị yêu nhân phụ thể qua nhưng Nhiếp Vân rất thưởng thức năng lực của đối phương.

Sau này mình nhất định sẽ tiếp tục truy cầu cảnh giới cao hơn, một khi cứu đám người phụ thân ra ngoài cũng cần chiếu cố, trong những người mình biết thì Phùng Tiêu chính là người đáng tin cậy.

Trong nội tâm nghĩ ngợi lung tung, Nhiếp Vân bước ra khỏi nơi tu luyện và tiến vào trong đại sảnh.

Hoàng đế đế quốc bệ hạ phải tới gặp mình, cũng không thể để người ta chờ đợi ở ngoài cửa được, khẳng định đã bị Phong Lang Vương an bài tới đại điện nghị sự.

Quả nhiên sau khi đi vào trong đại điện nghị sự đã nhìn thấy hoàng đế đế quốc ngồi ở ghế khách quý, sau lưng có bảy tám hộ vệ đi cùng.

- Vân Vương!

Hoàng đế đứng dậy chào hỏi Nhiếp Vân.

- Đây chính là Vân Vương? Dường như còn trẻ như trong truyền thuyết.

- Trẻ tuổi như vậy đã có thực lực như thế, quá cường đại.

Rất nhiều hộ vệ sau lưng hoàng đế mới lần đầu gặp mặt Nhiếp Vân, thấy rõ bộ dạng thiếu niên cũng có cảm giác bối rối không nhỏ.

Có thể trở thành hộ vệ hoàng đế cũng đều là cao thủ, tự nhiên biết rõ trong cơ thể thiếu niên trẻ tuổi trước mặt ẩn chứa lực lượng đáng sợ cỡ nào.

- Ân? Đám người Dương Ngạn đâu rồi?

Nhìn một vòng cũng không nhìn thấy Dương Ngạn, Phùng Tiêu, chẳng biết tại sao Nhiếp Vân lại sinh ra dự cảm không tốt cho nên hắn lập tức lên tiếng hỏi thăm.

- Dương Ngạn...

Hoàng đế bệ hạ nghe thiếu niên hỏi ngay việc này, sắc mặt của hắn lúc này biến thành khó coi.

- Vân Vương, ngươi trước đừng có gấp, hôm nay ta tới nơi này chính là muốn nói với ngươi việc này.

- Ân?

Nghe hắn nói như vậy, nội tâm của Nhiếp Vân chấn động mạnh.

- Ba ngày trước ta phái người đi thông báo với hai người Dương Ngạn, Phùng Tiêu tới nơi đây, kết quả người đến thành Lạc Thủy lại phát hiện hai người này đã... Chết rồi.

Hoàng đế bệ hạ lên tiếng.

- Cái gì?

Nhiếp Vân chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung ầm ầm, lúc này hắn tiến lên phía trước một bước, trên người hắn sinh ra khí tức lăng lệ ác liệt phóng thẳng lên trời giống như hỏa diễm bốc cháy hừng hực.

- Bảo hộ bệ hạ!

Nhìn thấy khí thế thiếu niên phát ra, các hộ vệ liên tục giật mình, đồng loạt đứng trước mặt bệ hạ và tạo thành bức tường người.

Những hộ vệ này chỉ có thực lực cấp bậc Khí Tông, phối hợp công pháp cao cấp, vũ kỹ, binh khí cho nên sức chiến đấu của mỗi người không thể xem thường.

- Cút!

Cho dù sức chiến đấu của bọn họ không thể khinh thường nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói không tính là cái gì, hắn lập tức quát lớn.

Oanh!

Bảy tám hộ vệ bị tiếng quát lớn của hắn đẩy lui về phía sau, trong đó người có thực lực thấp nhất sắc mặt đỏ bừng giống như uống say, thân thể hắn lắc lư lảo đảo ngất xỉu trên mặt đất.

Chỉ một tiếng quát đã có thể bức bảy tám Khí Tông lui về phía sau, một hôn mê... Loại thực lực này làm hoàng đế bệ hạ hoảng sợ biến sắc.

Loại thực lực này đã vượt qua phạm trù nhân loại có thể tưởng tượng nổi, căn bản không phải những người như bọn họ có thể chống cự.

- Đều lui lại cho ta.

Hoàng đế không hổ là hoàng đế, biết rõ những người này có ngăn cản cũng vô dụng, ngược lại gia tăng tức giận của đối phương cho nên bảo bọn họ lui về phía sau.

- Vâng!

Các hộ vệ hơi do dự một lúc nhưng vẫn nghe lệnh lùi về phía sau.

Trước kia có nghe nói qua thiếu niên trước mặt rất lợi hại nhưng không có nhìn tận mắt cho nên không quá tin tưởng, hiện tại mới hiểu được thiếu niên này giống như một ngọn núi lớn không phải những người như bọn họ có thể vượt qua, cho dù có thêm một trăm ngươi cũng như thế.

- Vân Vương, ta biết rõ Dương Ngạn và Phùng Tiêu là bằng hữu của ngươi nhưng sự thật chính là như vậy, xin nén bi thương!

Hoàng đế bệ hạ đứng dậy.

- Nén bi thương?

Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân áp chế xao động trong nội ta,a

Kiếp trước thần hữu của chính mình đều chết đi, vốn tưởng rằng sau khi sống lại có thể cải biến kết cục này, không nghĩ tới phụ mẫu tỷ đệ trước bị người bắt đi, hiện tại Dương Ngạn, Phùng Tiêu lại bị giết chết.

Nếu như ngay cả khi ta trọng sinh cũng không có tác dụng, không thể bảo hộ thân hữu trọng sinh còn có ý nghĩa gì?

Tự trách, hối hận!

- Là ai giết bọn họ?

Hắn cắn chặt môi cố nén run rẩy, Nhiếp Vân lạnh lùng hỏi.

- Thi thể của bọn họ cũng không nguyên vẹn nhưng xem tràng diện ttranh đấu hẳn là yêu nhân gây ra.

Hoàng đế bệ hạ nói.

- Yêu nhân? Ta muốn nghe kỹ càng chuyện đã diễn ra!

Nhiếp Vân cau mày, trên người hắn sinh ra cương phong quét qua chung quanh, bàn ghế trên đại sảnh biến thành bột mịn.

- Vâng! Ta chuyên môn phái người nghe ngóng, mấy ngày trước hai người Dương Ngạn và Phùng Tiêu đang chỉnh đốn trật tự thành Lạc Thủy nhưng chẳng biết tại sao lại phát sinh mâu thuẫn với người Yêu tộc, Yêu tộc phái cường giả ra tay cho nên chém giết bọn họ, cũng mang thi thể đi, chỉ lưu lại dấu vết chiến đấu nhưng không tìm được thứ gì khác.

Hoàng đế bệ hạ nói ra.

- Cường giả Yêu tộc?

Sát khí của Nhiếp Vân sôi trào.

Dương Ngạn và Phùng Tiêu chỉnh đốn thành Lạc Thủy là chuyện do mình phân phó, hắn biết rất rõ ràng, không phải yêu nhân trong thành Lạc Thủy đã bị giết sạch rồi sao? Tại sao còn có yêu nhân xuất hiện?