Vô Tận Đan Điền

Chương 539: Người Nguyên Tâm Tông tới (1)




Túy Tiên tửu mà hắn thích uống nhất cơ hồ không có người nào biết rõ, sao người trước mắt này lại biết rõ ràng đến như vậy?

- Ngươi không thích người khác gọi ngươi là Huyễn Thiên Thủ cho nên ngươi tự cho mình một cái tên, gọi là Thiên Huyễn!

Biết rõ mình tìm đúng người, Nhiếp Vân cười ha hả nói.

Không sai, người này chính là hảo hữu chí giao kiếp trước của Nhiếp Vân, thần thâu Thiên Huyễn!

Thiên Huyễn là bằng hữu tốt nhất của hắn, nếu như không phải có Thiên Huyễn đem vô số dược liệu quý trọng, đan dược trộm được đưa cho hắn. Thử nghĩ một chút mà xem, bằng vào ba cái đan điền thiên phú của hắn thì làm sao có thể tu luyện tới đan điền Huyệt khiếu cảnh đỉnh phong chứ?

Cho dù Cửu Chuyển Niết Bàn Công rất lợi hại, thế nhưng một khi không đủ tích lũy thì cũng không có cách nào đột phá a! Lại nói, Phù Thiên Đại Lục rộng lớn vô cùng. Người có công pháp tốt rất, nhiều người như vậy mà không có ai đạt tới cảnh giới này, mà hắn chỉ vẻn vẹn có ba cái đan điền mà lại tu luyện tới được. Bởi vậy có thể thấy được kiếp trước Thiên Huyễn có ân tình to lớn tới đâu với hắn.

- Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại biết nhiều chuyện của ta tới như vậy?

Huyễn Thiên Thủ nhíu mày nói.

Làm thần thâu, hắn sợ hãi người khác nhận ra mình nhất. Kiếp này hắn còn chưa biết Nhiếp Vân cho nên nghe đối phương gọi tên mình, đương nhiên phải cảnh giác.

- Ta là Nhiếp Vân... Thủ thế này là thứ ngươi thích nhất a...

Thấy mình nói càng nhiều đối phương càng cảnh giác hơn, Nhiếp Vân đột nhiên làm thủ thế mà kiếp trước khi hai người chơi đùa thường dùng. Bàn tay đưa ra ngoài, làm một động tác.

Thủ thế này chính là đem mệnh mông giao cho đối phương, tương đương phó thác tánh mạng cho đối phương, cần hai người phối hợp ăn ý, tín nhiệm lẫn nhau mới có thể hoàn thành. Nếu không, một khi một phương trong đó động thủ, thì phương còn lại hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Cái này...

Nhìn thấy thủ thế này của Nhiếp Vân, sắc mặt Huyễn Thiên Thủ thoáng cái thay đổi.

Kỳ thật tuổi thơ của hắn vô cùng khổ sở, từ đó làm cho hắn đối với bất kỳ người nào cũng không tin tưởng. Sở dĩ hắn thích thủ thế này cũng là bởi vì người dám làm vậy với hắn thì nhất định không cố kỵ hắn, mà hắn cũng không cảnh giác với đối phương, là hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau.

- Đến đây đi!

Nhiếp Vân vừa cười vừa nói, trong ánh mắt mang theo sự chân thành và tín nhiệm giữa huynh đệ với nhau.

- Ngươi không sợ ta thừa cơ giết ngươi sao?

Huyễn Thiên Thủ nắm tay lại.

- Ha ha, nếu như ngươi muốn giết ta thì cứ việc tới!

Cười nhạt một tiếng, bàn tay Nhiếp Vân duỗi ra, mệnh môn toàn thân bộc lộ bên ngoài, không có chút ngăn cản nào.

- Ngươi...

Nhìn thấy thiếu niên ở trước mắt không có đề phòng mình. Mà mình hoàn toàn có thể đánh chết hắn, trong ánh mắt đối phương thuần khiết, không có bất kỳ tạp chất nào, lại tràn ngập tín nhiệm với mình. Loại ánh mắt này, tuy rằng không phải hắn chưa từng thấy qua, nhưng mà lại làm xúc động tới khát vọng tình bằng hữu ẩn sâu trong lòng hắn!

Từ nhỏ hắn đã không có bằng hữu, cũng khát vọng có bằng hữu nhất, hắn hy vọng bằng hữu có loại quan tâm và tín nhiệm nhau như vậy!

Đáng tiếc hắn là một thần thâu, bất luận kẻ nào đều không thể tin được!

Thiếu niên trước mắt này một câu nói ra thân phận của hắn, trong mắt lại không có vẻ tham lam và lợi ích, thậm chí còn đem mệnh môn toàn thân để lộ ra trước mặt hắn. Chuyện này khiến cho tâm cảnh giác của Thiên Huyễn lập tức biến mất.

Hơn nữa ánh mắt của thiếu niên này thanh tịnh, giao mệnh môn cho hắn. Đây chỉ là một bộ phận nguyên nhân khiến cho hắn tin tưởng mà thôi. Còn có một nguyên nhân khác, mà ngay cả bản thân Thiên Huyễn cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đó là không biết tại sao hắn lại có cảm giác dường như đã gặp người trước mắt này từ lâu! Dường như trong nội tâm có một loại cảm giác, cảm thấy có thể tín nhiệm, đáng để tín nhiệm!

- Ta tin tưởng ngươi!

Dưới loại cảm giác này, quỷ thần chênh lệch, Huyễn Thiên Thủ đưa bàn tay duỗi ra. Phanh một cái, bàn tay của huynh đệ hai người nắm thật chặt vào một chỗ.

Giống như đoạn thời gian hai trăm năm trước trong trí nhớ của hắn vậy!

- Khó trách hắn không có hứng thú với ta, hóa ra là có hứng thú với nam a...

Nhìn thấy bàn tay hai người nắm thật chặt, Dịch Thanh bên cạnh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, tinh thần chán nản.

Cũng khó trách Dịch Thanh lại nghĩ như vậy, bản thân nàng tự nhận không xấu, trên đường đi đối với Nhiếp Vân cũng đủ quan tâm, coi như là kẻ mù lòa cũng có thể nhận ra tâm ý của nàng, cô nam quả nữ sống chung một phòng, đối phương chẳng những không có một hành động nào mà dường như còn cố gắng trốn tránh nàng...

Mà bây giờ, người gọi là Huyễn Thiên Thủ này không để tâm tới hắn mà hắn lại chủ động vươn tay qua, đem mệnh môn của bản thân đặt trước mắt người người ta...

Không phải là vừa ý đối phương thì là cái gì?

Khó trách hắn không thích nàng, hóa ra không phải là tính cách của nàng không hợp với hắn, mà là giới tính không hợp a...

Nếu như để cho Nhiếp Vân biết rõ ý nghĩ trong lòng nàng thì tuyệt đối hắn sẽ phun máu mà chết.

Tình huynh đệ giữa nam nhân với nhau có đôi khi lại là thứ mà nữ nhân căn bản không có cách nào hiểu nổi.

- Đã tin tưởng ta vậy thì chúng ta tiếp tục uống rượu!

Thấy ánh mắt Huyễn Thiên Thủ nhìn về phía mình đã trở lại hơn hai trăm năm trước, trong lòng Nhiếp Vân sảng khoái không nên lời, hắn giơ vò rượu lên miệng rồi bắt đầu uống.

Lần này hắn tới Cực Quang thành vốn định qua mấy ngày rồi đi, không ngờ tới lại có thể quen biết bằng hữu kiếp trước, thật sự là một đại kỳ ngộ trong nhân sinh a!

Nhớ tới lần thứ nhất gặp mặt hắn kiếp trước, hắn trộm đồ vật của người khác bị bắt, là Nhiếp Vân cứu hắn, sau đó mới trở thành hảo hữu chí giao. Không ngờ tình cảnh ở kiếp này tuy rằng không quá giống nhưng mà lúc hắn trộm đồ lại bị Nhiếp Vân nhìn thấy...

Thần thâu Thiên Huyễn, có được thiên phú ngụy trang, thiên phú tiềm hành, thiên phú thần thâu, nạp vật đan điền... Nhiều loại thiên phú đặc thù, trong đó thiên phú thần thâu có thể từ trong nạp vật đan điền của người khác mà trộm đồ, thần không biết quỷ không hay, lợi hại vô cùng!

- Uống rượu!

Sự cảnh giác trong lòng biến mất, Huyễn Thiên Thủ cũng khẽ gật đầu, bưng bầu rượu lên, miệng uống.

Đối với hắn mà nói, thiếu niên ở trước mắt này tuy rằng hành động rất là quái lạ, nhưng mà đối phương dám đặt mệnh môn trước mặt hắn đã chứng minh đối phương vô cùng tín nhiệm mình!

Vì phần tín nhiệm này đáng để hắn tương giao, uống cạn với đối phương một chén lớn a!