Vô Tận Kiếm Trang

Chương 260: Tao Ngộ Nguy hiểm




Diệp Bạch thì thào lắc đầu một cái đem chuyện này bỏ đi, không còn để ở trong lòng nữa. Lần này hắn lấy được một thanh huyền binh tam giai đê cấp đã là rất hài lòng, cho dù không có Thất Nhãn Khổng tước cũng không có nhiều thất vọng.

Thanh tam giai đê cấp Tử Ngục Lôi Quang Kiếm này so với Thất Nhãn Khổng Tước thì có giá trị hơn rất nhiều, có tiền cũng không mua được. mà Diệp Bạch hiện tại điểm cống hiến đã sớm lọt được vào hai mươi lăm người đầu tiên, hắn không muốn phạm vào lương tâm động thủ với hai nữ tử này.

Muốn tăng điểm cống hiến thì phải dựa vào thực lực, sau này còn rất nhiều cơ hội, cho nên Diệp Bạch không thể khiến cho lương tâm mình bị cắn rứt. Diệp Bạch sau khi khôi phục được huyền khí đỉnh phong cả người tinh thần rạng rỡ, hắn cầm lấy thanh Tử Ngục Lôi Quang Kiếm vuốt ve một phen, sau đó mới đứng dậy hóa thành một đạo thân ảnh mà tiếp tục đi về phía trước.

Ngày thứ mười một nhập cốc, vào giữa trưa Diệp Bạch còn cách Lưu Ly Tịnh Thảo ba dặm.

Ngày thứ mười hai Diệp Bạch đã tiến sâu vào trong, tuy nhiên nhị giai cao cấp linh thảo Lưu Ly Tịnh Thảo đã biến mất không còn thấy đâu.

Diệp Bạch cảm thấy bất ngờ, hắn tiếp tục hướng về phía trước, tuy nhiên lần này hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn, nếu như trong đám bọn họ có người không nghỉ ngơi mà đi mãi, thì chắc chắn rằng đã tiến tới chỗ linh thảo thứ bảy.

Tuy nhiên Diệp Bạch vẫn bình tĩnh từ từ đi như trước, không hề chạy đi.

Phương trưởng lão đã nói linh thảo thứ bảy ở trong Âm Nguyệt Hạp cốc là một cây linh thảo tam giai đê cấp có giá trị sáu mươi hai điểm cống hiến.

Đó không phải là một khoảng cách ngắn thúc giục toàn bộ huyền khí thì cũng phải năm sáu ngày mới tới được, đến lúc đó chuyện gì phát sinh thì không thể biết trước. Phải biết rằng ở trong cốc dùng toàn lực huyền khí để đi đường chính là điều cố kỵ.

Những người khác tuy có thể điên cuồng một hồi nhưng tử vong nhân số chắc chắn sẽ tăng thêm, bọn họ cũng ý thức được kết cục khi không có huyền khí, gặp phải mãnh thú hay địch nhân thì kết cục nhất định phải chết. Text được lấy tại Truyện FULL

Bốn năm ngày quá nhiều bất trắc.

Cũng không biết bọn người Diệp Khổ hiện tại đang ở đâu, Diệp Bạch yên lặng thầm nghĩ. Hiển nhiên đằng sau sự tranh đoạt cần phải cố gắng hết sức.

Giữa trưa ngày thứ mười bốn.

Diệp Bạch tìm thấy một cây nhất giai đê cấp linh thảo Xích Niệm Hoa có giá trị hai điểm cống hiến.

Diệp Bạch tiếp tục đi về phía trước.

Giữa trưa ngày thứ mười lăm, Diệp Bạch cuối cùng cũng đã vượt qua ba nghìn dặm.

Ngày mai hắn có thể tiến sâu vào trong ba nghìn bốn trăm dặm.

Tuy nhiên Diệp Bạch cuối cùng không thể tránh khỏi hắn đã phải đối mặt với khảo nghiệm lớn nhất.

Nguy hiểm lớn nhất.

Từ trước tới giờ Diệp Bạch cơ hồ xuôi gió xuôi nước, không phải gặp mãnh thú hay chiến đấu nào lớn.

Nhưng buổi chiều ngày hôm nay thì khác lúc Diệp Bạch đi vào trong rừng rậm thì hắn đã gặp phải một mãnh thú hiếm thấy. nhất giai đỉnh cấp mãnh thú Tử Điện Báo.

Nhất giai đỉnh cấp mãnh thú, Phương trưởng lão không phải đã nói ở đây cao nhất cũng chỉ là nhất giai cao cấp mãnh thú thôi sao?

Nhị giai mãnh thú tương đương với thực lực huyền sĩ sơ cấp ở nhân loại, mà nhất giai đỉnh cấp chính là tương đương với huyền giải đỉnh cấp tầng thứ mười đỉnh phong.

Có lẽ nó còn mạnh hơn so với Diệp Bạch một chút bởi lẽ Diệp Bạch hiện tại chỉ có tu vi huyền khí tầng thứ bảy mà thôi.

Chênh lệch của hai người là rất nhiều. Mà lúc này huyền khí trong người Diệp Bạch đã hao tổn hết, kiếm trận cũng không thúc giục được.

Lúc này hắn còn có thể giết địch được sao, chỉ còn cách trốn đi!

Diệp Bạch nhìn chằm chằm về phía màn sương mù phía trước mà từ từ bỏ đi, Tử Di Diện Báo lượn lờ khiến cho cả tùng lâm đều run rẩy.

Khó trách mảnh rừng này tại sao lại quạnh quẽ như vậy, hiện tại mình hiểu ra thì đã muộn.

Trong tay Diệp Bạch khẽ cầm ra một quả Hỏa Lôi Tử, lúc này hắn không thể do dự, huyền khí đã hao tổn hết, mà cho dù có dư thừa hắn cũng không nỡ vận dụng.

Diệp Bạch toát ra mồ hôi lạnh, hiện tại hắn vô cùng lo lắng, chỗ dựa duy nhất của hắn hiện tại chính là Hỏa Lôi Tử, nếu như một hạt Hỏa Lôi Tử không thể nổ chết Tử Di Diện Báo thì Diệp Bạch cũng không có cơ hội dùng quả thứ hai.

Quan trọng nhất là hiện tại Diệp Bạch với một phế nhân cũng không có gì khác biệt, Hỏa Lôi Tử khả năng công kích cũng không lớn cho nên cần phải đợi tới khoảng cách gần hơn với Tử Di Điện Báo hắn mới có thể ném ra.

Nhưng cũng vì vậy mà nguy hiểm vô cùng lớn, nếu quả thứ nhất không lớn thì tốc độ của Tử Di Điện Báo sẽ khủng bố hơn nhiều so với trước, chỉ sợ Diệp Bạch chưa kịp lấy ra Hỏa Lôi Tử móng vuốt của nó đã chạm vào cổ họng của hắn.

Tiếp theo chính là cho dù Diệp Bạch ném trúng thì phạm vi công kích của Hỏa Lôi Tử vô cùng lớn, Diệp Bạch cũng không thoát khỏi mà bị thương năngj.

Tuy nhiên hiện tại Diệp Bạch không còn huyền khí, không thể thúc dục Bàng Du Kiếm Bộ cho nên đành phải chọn cách này.

Cả người hắn trấn định lại, mặc dù hắn không còn huyền khí nhưng vẫn có một sự trấn nhiếp vô cùng lớn.

Thời thượng cổ có một thế môn chuyên tu luyện khí thế, bọn họ thậm chí có thể dùng khí thế mà hủy diệt thiên địa, khi đó chỉ cần một ánh mắt một động tác nhỏ của bọn họ cũng khiến cho người khác phải giật mình.

Mỗi người đều có một khí thế của mình, cho dù ở giữa rừng đao trùng trùng cũng không thể mất đi.

Một cao thủ chính thức đứng đầu cho dù công lực toàn bộ bị phế đi nhưng khí thế vẫn còn, vẫn được tất cả mọi người tôn kính, những người thực lực thấp phải quỳ bái kính sợ.