Vô Tận Kiếm Trang

Chương 418: Kiếm các cấm địa




Diệp Bạch ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn về phía cổ các màu đen trên đỉnh đầu.

Hắn chưa từng gặp qua nơi đặc dị như vậy, nơi này thật là cổ xưa, nhìn qua không có vẻ gì là thu hút, nhưng có một khí thế bức người, tựa như là một thanh lợi kiếm khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.

Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua chuyện như vậy, tám thanh kiếm trong kiếm thạc tự động bay ra, quả là một chuyện quái dị, bình thường chưa hề có chuyện nó không nghe mệnh lệnh chủ nhất, bất kể là ai cũng khó có khả năng không chế được tám thanh huyền binh cổ kiếm này.

Diệp Bạch cảm ứng với tám thanh kiếm, tám thanh kiếm như vui mừng tung tăng nhảy múa, đồng thời còn hơi mang theo một vẻ kính sợ, hướng về phía đỉnh núi cổ các ở phía trước. Những thanh kiếm này tựa hồ như là có một lực lượng hấp dẫn lớn lao, kiếm minh không ngừng xoay tròn, các luồng cầu vồng sáng trong đêm.

Đột nhiên lúc này ở phía sau Diệp Bạch cũng truyền đến vô số thanh âm kiếm minh kinh thiên động địa như là tiếng rồng ngâm. Diệp Bạch quay đầu lại thì thấy ở hướng đó vô số thanh trường kiếm tự động bay lên trên nóc nhà, sau đó keng keng một tiếng hướng về phía này mà bay tới, tựa như là có một lực lượng cường đại dẫn dắt.

Vạn kiếm hành không không ngừng chấn động, lập tức kiếm minh thanh thanh đầy trời, thậm chí có vài người kinh hô lên, vô số bội kiếm di động.

Từng đạo kiếm như cầu vồng có sáng có tối, trong đó có vài thanh kiếm đặc biệt sáng ngời, thậm chí so với Kim Phong Tế Vũ Kiếm của Diệp Bạch còn đáng sợ hơn nhiều, hiển nhiên những thanh kiếm này đều là những huyền binh vượt qua tam giai thượng cấp, có được linh tính. nguồn TruyenFull.vn

Những thanh âm leng keng không ngừng vang lên, mấy đạo khí tức cường đại vượt lên trên không trung.

- Không tốt.

Diệp Bạch liền động tâm, hắn nhìn về phía tám đạo kiếm quang phía trước của mình, tám chuôi kiếm này giờ phút bây giờ bị người khác phát hiện ra chỉ sợ bị người ta ngấp nghé, rồng rắn lẫn lộn, khó thoát khỏi sự tham lam của lòng người. Tình huống như vậy, Diệp Bạch càng không muốn bị phát hiện.

Một tiểu huyền sĩ như vậy mà đã có nhiều cực phẩm bảo kiếm thì không thể không khiến cho người khác động tâm. Những huyền sư đỉnh cấp kia có lẽ không trở mặt ra tay nhưng những kẻ khác thì không biết, một khi trở thành mục tiêu của họ thì hậu hoạn vô cùng.

Thất phu vô tội mang ngọc có tội, đạo lý này Diệp Bạch vô cùng hiểu rõ cho nên hắn không hề nghĩ ngợi đem tám thanh kiếm thu vào trong kiếm thạch, sau đó hắn di chuyển thân hình, bóng người biến mất không còn thấy gì nữa. Sau một khắc hắn đã trở về ngọc bích cư.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Bạch tự hỏi màn phát sinh kia có ý nghĩa là gì, nhất là khi hắn thu hồi bảo kiếm, tám thanh kiếm tựa như có ý muốn kháng cự, đây là điều trước nay chưa từng có. Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tại sao nhiều hảo bảo kiếm như vậy đều không ngừng chấn động, thậm chí là tự động bay ra hội tụ về một chỗ?

Cảnh tượng kinh người như thế trước nay Diệp Bạch chưa từng thấy, chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ?

Trong lòng Diệp Bạch đột nhiên nhớ lại.

Lúc ở trên sông, Mẫn Nhu Nhiên đã giới thiệu cho hắn một địa danh.

Một trong tứ đại cấm địa của Bái Kiếm cốc, Kiếm các, Bái Kiếm các.

Bái Kiếm cốc tứ đại cấm địa theo thứ tự là Kiếm động, kiếm mộ, Kiếm lâm, Kiếm các.

Trong chuyện này, bái kiếm lão tổ ở kiếm động đã sớm đóng cửa hai mươi năm, chưa từng có người đi vào. Mà ngay cả cốc chủ Thẩm Ngạo Thiên cũng không phải là ngoại lệ, vi phạm là bị giết.

Mà kiếm Mộ chính là nơi đệ tử của Bái Kiếm cốc chôn kiếm, không ai có thể tùy tiện xông vào, nếu không sẽ là đại bất kính với Bái Kiếm cốc.

Cuối cùng còn lại hai cái chính là Kiếm lâm, Diệp Bạch tận mắt nhìn thấy đó là nơi luyện kiếm của đệ tử Bái Kiếm cốc, người có duyên sẽ lấy được bảo kiếm thích hợp của mình, vô cùng trọng yếu, không phải là đệ tử của Bái Kiếm cốc thì sẽ không được tự tiện xông vào.

Tuy nhiên ba cái này cũng không phải là tối trọng yếu, thứ trọng yếu nhất của Bái Kiếm cốc chính là Kiếm các.

Nơi này vô cùng thần bí, có thể nói là trung tâm của Bái Kiếm cốc, cũng là nơi mà không có người nào dám tiến lại gần.

Du cho là bản thân đệ tử của Bái Kiếm cốc có lẽ cả đời cũng không có cơ hội tiến vào đó, chỗ đó là chỗ mà chỉ có tông chủ cùng với trưởng lão có thể đi vào. Hơn nữa trước tình huống bình thường cũng sẽ không bao giờ mở ra, chỉ những ngày lễ tết thậm chí là tông chủ đổi vị môn nhân tấn chức mới mở Bái Kiếm các để lễ bái, tẩy rửa kiếm tâm.

Nghìn năm trôi qua cho tới nay, nơi này vẫn vô cùng thần bí không ai dám tiến vào. Mà ở trong này có một truyền thuyết.

Cái này chính là truyền thuyết đồng thời cũng là tồn tại ở Bái Kiếm cốc, ở trên sông Mẫn Nhu Nhiên đã từng giới thiệu với bọn họ.

Nghe nói ở Bái Kiếm cốc phong ấn những thanh cổ kiếm nghìn năm, đây chính là thần binh trấn cốc của Bái Kiêm cốc, ai cũng không biết tên thật của thanh kiếm này chỉ biết rằng nó là một thanh ma binh thượng cổ, có người gọi nó là thánh kiếm vô thượng.

Bái kiếm cốc chính là vì thanh kiếm này mà thành lập. Từ khi Bái Kiếm cốc thành lập tới nay chưa có người nào có thể tiến tới gần Bái Kiếm các ba mươi trượng, những người tới gần đều bị những kiếm khsi vô hình làm cho kinh mạch vỡ vụn.

Trăm năm trôi qua bí mật của Bái Kiếm cốc vẫn được giữ kín, không ít cường giả muốn xâm nhập tuy nhiên không có người nào dám mạo hiểm như vậy.

Tuy nhiên ở thế giới này chưa bao giờ thiếu người tham, bọn họ từng đợt từng đợt xông lên cũng từng đợt người ngã xuống, nhưng vẫn không có ai có thể thành công, tất cả đều bị chết hoặc bị thương, trốn khỏi Bái Kiếm cốc

Cho dù có còn sống thì cũng trở thành những người si ngốc, tàn phế, hoặc là bị trọng thương gần chết.

Ngoại trừ đệ tử của Bái Kiếm cốc ai cũng không dám đơn giản tới gần.

Tuy nhiên trong lòng đệ tử của Bái Kiếm cốc, bọn họ đối với thánh kiếm vô cùng tôn kính, có địa vị vô cùng đặc biệt, bất luận ai vũ nhục Bái Kiếm cốc bọn họ đều không tha.

Cho nên mặc dù ngoại nhân có truyền ra bên ngoài thế nào cũng không dám nói lung tung trước mặt đệ tử Bái Kiếm cốc, chỉ dám lén nghị luận mà thôi. s

Vạn Kiếm tề động, cảnh tượng quỷ dị như vậy chưa ai từng thấy qua. Thậm chí bọn họ cũng không khống chế nổi.

Mà ngay cả Diệp Bạch, tám thanh kiếm cất giữ ở trong kiếm thạch cũng tự động xoay tròn mà xông ra. Nếu như ở Bái Kiếm cốc chỗ nào có thể làm được chuyện này thì chỉ có thể là Bái Kiếm các mà thôi.

Tuy nhiên rốt cuộc là chuyện gì thì Diệp Bạch cũng không thể đoán ra. Dù đã biết được chỗ đó chính là Bái Kiếm các, nhưng tình huống này thì hắn cũng không thể hiểu nổi.

Trước đó hắn chưa từng nghe nói đến chuyện vạn kiếm bay lên trên trời, trừ phi trong cấm địa của Bái Kiếm cốc xảy ra biến cố gì đó mới xảy ra dị tượng. Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của Diệp Bạch, hắn cũng không biết rốt cục chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa chỗ đó dù sao cũng là cấm địa, hắn chỉ là một người ngoài không thể tiến vào.

Diệp Bạch bỗng nhiên cảm giác được giông tố sắp nổi lên, tựa như dị tượng phát sinh hôm nay có gì đó bất thường. Chuyến đi đến Bái Kiếm cốc lần này không chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, đằng sau còn xảy ra chuyện gì ai cũng không đoán ra.

Chỉ là có thể xác định được một điều, chuyện tối nay nhất định chấn động thiên hạ, nhiều kiếm như vậy đồng loạt bay ra khỏi vỏ, lao về một chỗ, hấp dẫn chú mục vạn người, muốn giấu diếm là điều không thể nào.