Vô Tận Kiếm Trang

Chương 865: Diệp Bạch tỉnh lại




Đến tận đây, toàn bộ Thần Võ Thạch Bích tựa hồ thoáng cái từ náo nhiệt biến thành an tĩnh, tiếng người vốn trước kia rất ồn ào đến bây giờ lại trở nên lặng ngắt như tờ. Nơi đây, dường như biến thành một mảnh tử địa.

Chỉ có ở phía trên tầng thứ chín, Diệp Bạch như trước ngồi ở chỗ kia, mặc cho mây bay gió đến rồi đi vẫn lặng yên bất động, thời gian từng chút từng chút một trôi qua.

Rốt cục, một ngày này, Diệp Bạch mở mắt, quần áo chấn động một hồi. Hắn cảm nhận được những phương diện khác tiến bộ không lớn, bất quá Thất Biến Cường Thân Quyết lại tăng thêm một trọng, đạt đến đệ lục trọng, Phạt Thể Hoán Hình.

Diệp Bạch thầm vận Huyền công, chỉ thấy cơ mặt hắn rất nhanh nhúc nhích vài cái, con mắt nhỏ đi, khóe mắt kéo dài hơn, lông mày nhạt đi một chút, mũi dài hơn. Rồi sau đó, một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm cứ như vậy liền xuất hiện.

Nghĩ nghĩ, Diệp Bạch lại lần nữa thúc dục Huyền công, đem thân thể của mình rút ngắn một ít, lại khiến người hơi béo lên. Như vậy hắn vừa đứng, cả người liền giống như thay đổi hoàn toàn, biến thành một người xa lạ.

Đây chính là điểm độc đáo của Thất Biến Cường Thân Quyết đệ lục trọng Phạt Thể Hoán Hình, bất cứ Dịch Dung Thuật nào ở trước mặt công pháp này đều không đáng nhắc tới. Có thể nói, Dịch Dung cụ* mà Diệp Bạch trước kia mua được đến lúc này đã có thể coi là hoàn toàn về hưu, không còn tác dụng gì nữa.

*Dịch Dung cụ: dụng cụ thay đổi khuôn mặt. Truyện được copy tại Truyện FULL

Rồi sau đó, Diệp Bạch liền dùng bộ dáng và khuôn mặt này đứng lên. Khi hắn chứng kiến tám tầng thạch bích phía dưới đều trống rỗng, ngay cả một bóng người cũng không có không khỏi khẽ giật mình, trong nội tâm lộ vẻ kinh ngạc.

"Chỉ vài ngày như vậy, người đều đi hết sạch?"

Bất quá, thoáng nghĩ một chút, hắn liền cảm thấy cũng bình thường. Diệp Bạch lúc này chỉ tu luyện mà không cần lo lắng thời gian trôi qua là vì hắn sớm đã đạt được một tấm Huyền Đan Lệnh. Nhưng đối với người khác mà nói, tìm kiếm Huyền Đan Lệnh rõ ràng so với ở chỗ này truy cầu vận khí hư vô mơ hồ thì còn hơn rất nhiều, tự nhiên sẽ ly khai.

Chỉ là, hiện tại người đều đi hết sạch, chỉ còn sót lại một mình mình, bốn phía đều trở nên hoàn toàn yên tĩnh không thấy bóng dáng một ai, ngay cả Diệp Bạch cũng không khỏi có cảm giác cô độc.

Chỉ là như vậy cũng tốt, cũng không có ai có thể chứng kiến chính mình biến thành bộ dáng này, Diệp Bạch cũng lười thay đổi nữa.

Diệp Bạch ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh đã có danh tiếng rất lớn, dù hành tẩu ở bất cứ đâu cũng khiến hắn gặp phải rất nhiều phiền toái, đưa tới các loại chỉ trỏ, thanh âm nghị luận. Cho nên Diệp Bạch đổi lại khuôn mặt, dùng một bộ dáng mới, bởi hắn nghĩ rằng như vậy dù làm gì sẽ thuận tiện, nhanh chóng hơn rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không khỏi ngẩng đầu thở dài, nhìn thoáng qua bốn phía. Bỏ ra trọn vẹn thời gian hơn một tháng, trải qua vô cùng cố gắng mới tới được đây, nhanh như vậy liền muốn ly khai rồi.

Chỉ là... Mình ở nơi này chẳng những đột phá đến Đỉnh cấp Huyền Tông, hơn nữa còn đem Thất Biến Cường Thân Quyết cũng luyện đến đại thành đệ lục trọng, tiến bộ không thể nói là không lớn. Kế tiếp, dù cho ở nơi này lâu hơn thì chỉ sợ cũng không gặt hái được cái gì.

Hơn nữa lần này tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh, Diệp Bạch mặc dù đã có được đồ vật mà mình cần, thậm chí một số đồ vật linh tinh khác cũng đã có được, nhưng hắn cũng chưa thật sự đi sâu vào nơi này. Một đường hành động vội vàng, lại ở chỗ này trễ nải đại lượng thời gian, về sau chỉ sợ cũng không có cơ hội tiến vào nơi đây nữa. Cho nên đây chính là thời điểm hắn rời khỏi, đi xem một chút cảnh sắc nơi này.

Đồng thời, nghe nói ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh kỳ hoa dị thảo vô số, Cao giai Linh Dược khắp nơi đều có, thậm chí ở một số địa phương bí ẩn còn che dấu đại lượng công pháp, bí kíp, đan dược, Huyền binh, Cổ bảo. Diệp Bạch hiện tại đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông, ngày sau tiến giai đến Huyền Vương cũng là chuyện ở trong tầm tay nhưng cũng nhất định phải tìm kiếm một ít đồ để chuẩn bị cho sau này.

Một khi tấn giai đến Huyền Vương, Diệp Bạch hiện tại rất nhiều thứ đều không dùng được. Ít nhất, về phương diện bí kíp mà nói, đến lúc đó không đến Lam giai đều không có tác dụng gì rồi. Diệp Bạch có rất nhiều công pháp cần đào thải cùng thay thế.

Mà Linh bảo, đan dược, kỳ thảo... cũng là những đồ vật thiết yếu sau khi hắn tiến giai đến Huyền Vương. Thừa dịp còn không đến một tháng cuối cùng này, không bằng đi tìm một chút những vật này, bỏ thêm vào Tam Mãng Tuyết Giới của mình.

Cho nên, nghĩ tới đây, Diệp Bạch liền từ phía trên tầng thứ chín Thần Võ Thạch Bích thả người xuống, thẳng đến khi nhảy đến giữa không trung mới khởi động Bách Biến Phi Hành Kiếm Trận. Bốn phía không ngừng hiện ra vô số kiếm quang, tạo thành từng mảnh bạch quang như cánh chim hiện ra dưới chân hắn.

"Hô...."

Kiếm quang như thoi đưa, lập tức rơi xuống mặt đất, rồi sau đó men theo một cái phương hướng nhanh chóng bay đi. Những nơi nó đi qua phảng phất như có một cơn cuồng phong thổi qua thảo nguyên, khiến vô số Huyết Thảo ngả rạp xuống, lộ ra đất đai màu đỏ xanh ở phía dưới.

Mấy con "Lệ Huyết Điểu" từ hướng đông bay tới, sơ sẩy một cái liền xâm nhập vào bên trong kiếm trận, nhất thời "Hô" một tiếng, trực tiếp bị cắt thành vô số bọt máu rơi đầy đất. Kiếm quang tựa hồ không phát giác gì liền tiếp tục tiến về phía trước, trên đường đi cây rừng bị bẻ gãy, phong vân biến sắc, dã thú chứng kiến đều hoảng sợ tránh lui. Tốc độ đó nhanh đến mức kinh người, cuối cùng hình thành một vệt dài màu xám thẳng tắp, trong nháy mắt lướt đi mấy ngàn dặm.

Một canh giờ sau.

Diệp Bạch ấn rơi kiếm quang, đi tới trước mặt một cái sơn cốc hình tròn, bên trong có một tòa quặng mỏ màu trắng bạc. Diệp Bạch thúc dục Vọng Khí Quyết, xa xa liền thấy được, ánh mắt không khỏi khẽ động.

"Một trong ba mươi sáu hiểm địa, Phượng Minh Cốc. Đây chẳng lẽ là Lục phẩm tài liệu, Thiên Bạc Ngân Đồng quặng mỏ?"

Diệp Bạch còn nhớ rõ, hắn đã từng từ trên người một thành viên của Thất Tinh Đàn Thập Nhị Truy Hồn Tổ Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết lấy được được một quả Lục phẩm tài liệu luyện khí "Tiên Thiên Huyết Tinh".

Rồi sau đó, ở trên Dạ Lang Đảo, hắn lại từ trên người một gã Thất Tinh Đàn tiểu tổ trường Huyền Cơ Tổ Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong Tiêu Trường Phong tìm thấy được một quả Lục phẩm tài liệu luyện khí khác là "Trầm Tinh Vẫn Thiết".

Đến tận đây, trong truyền thuyết, ba dạng đỉnh cấp tài liệu có thể luyện chế Lục phẩm kiếm khí thì Diệp Bạch đã có được hai, vẻn vẹn chỉ thiếu một thứ cuối cùng, "Thiên Bạc Ngân Đồng." Chỉ là "Thiên Bạc Ngân Đồng" từ trước đến nay đều cực kỳ hiếm thấy, hơn phân nửa dù cho có tiền cũng mua không được, cho nên Diệp Bạch mới không cách nào lập tức luyện chế Lục phẩm kiếm khí.

Không thể tưởng tượng được, Diệp Bạch lại ở trong Phượng Minh Cốc này phát hiện một tòa Thiên Bạc Ngân Đồng quặng mỏ cỡ nhỏ. Tòa sơn quặng này nếu toàn bộ đào quật chỉ sợ giá trị liên thành, dù tùy tiện lấy ra một hai khối trong đó cũng có giá cực cao a.

Đối với Diệp Bạch mà nói, lấy được "Thiên Bạc Ngân Đồng" thì hắn liền có thể bắt đầu tìm người luyện chế Lục phẩm kiếm khí. Ba dạng tài liệu này có thể đủ để luyện chế ra ba thanh Lục phẩm kiếm khí trở lên, đến lúc đó, thực lực của Diệp Bạch nhất định sẽ tăng lên khá nhiều.

Chuyện này đối với người sắp tấn chức Huyền Vương như hắn mà nói thì có thể xem như "đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi". Cho nên, tòa "Thiên Bạc Ngân Đồng" quặng mỏ này đối với người khác mà nói thì có thể chỉ là một tòa bảo mỏ giá trị liên thành. Nhưng đối với hắn thì đây lại là đồ vật có thể khiến thực lực của hắn tăng lên gấp mấy lần, giá trị bất khả hạn lượng.

Cho nên Diệp Bạch sao có thể không động tâm, xa xa trông thấy liền ấn rơi kiếm quang, phi thân đi vào. Chỉ là, khi hắn bay đến miệng hang Phượng Minh Cốc thì lại không ngờ phát hiện bên trong đã có ba đoàn người đang giằng co rồi.

Ba đoàn người này, một người trong đó là tử y thiếu phụ thần bí đã từng đánh bại Trường Sinh Điện Chủ Đại công tử Đông Quách Phong.

Chỉ thấy trong tay nàng cầm một đôi lục sắc Nga Mi Thứ, biểu lộ lạnh nhạt, hoàn toàn không đem hai tổ phía đối diện đặt ở trong mắt.

Mà tổ thứ hai là một đôi huynh đệ, một người lưng đeo Quỷ Đầu Đao, khuôn mặt xấu xí, mặc một bộ hồng y; một người eo giắt Lang Nha Bổng, thân gầy như que củi, đôi mắt linh hoạt như hạt châu. Hai người này đều là Đỉnh cấp Huyền Tông trung đoạn.

Mà tổ còn lại thì giống như tử y thiếu phụ thần bí kia, đồng dạng chỉ có một người. Đây là một "nam tử trẻ tuổi" khuôn mặt và thân thể đều được bao bọc trong một lớp vải màu đen, chỉ là bộ ngực hơi có chút kỳ quái.

Chỉ thấy trong tay "hắn" lúc này cầm một cái khay hoàng ngọc phảng phất như một chiếc gương bóng loáng lớn bằng cỡ bàn tay, phong cách cổ xưa, xung quanh điêu khắc hình long phượng, chính giữa là một khối Lam Điền Noãn Ngọc, phía trên có đồ hình âm dương sáu ngả, bát quái, sông núi.

Lúc này, chỉ thấy "hắn" đem mặt gương đồng của chiếc khay hoàng ngọc này giơ lên cao, bên trong mơ hồ phóng xạ ra vô số vầng sáng màu vàng tím chói mắt đến cực điểm, tựa hồ có lực sát thương rất lớn.

Hai đôi đội ngũ kia cũng không dám quá mức tới gần, tựa hồ cực kỳ kiêng kị cái khay hoàng ngọc kỳ quái như tấm gương trong tay hắn này.

Chỉ là tử y thiếu phụ thần bí thực lực thần sắc trên mặt trông thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng Diệp Bạch cũng nhìn ra được nàng cách "hắc y thanh niên" thần bí kia rất xa, Nga Mi Thứ trong tay cũng hướng về phía "hắn", hiển nhiên phòng bị miếng cổ kính kỳ quái kia.

"Di!"

Vừa mới tới gần Phượng Minh Sơn, Diệp Bạch lập tức phát hiện Hoa Thảo Kính bên trong Kiếm Thạch lại bắt đầu rung lên, hơn nữa lúc này còn vô cùng kịch liệt, tựa hồ hơn xa thời điểm ở đấu giá hội cùng Kỳ Binh Các trong dĩ vãng. Thậm chí ngay cả Kiếm Thạch của mình đều áp chế không nổi, không ngừng phát ra thanh âm chấn động "Ông ông ông ông...".

Mà ánh mắt Diệp Bạch khi nhìn hướng "hắc y thanh niên" kia cũng không khỏi mang theo một tia kỳ quái. "Hắc y thanh niên" này mặc dù đeo khăn đen che mặt, thấy không rõ lắm dung mạo, nhưng Diệp Bạch lại giống như có một loại ảo giác, tựa hồ từng gặp qua vị "hắc y thanh niên" kỳ quái này.

Hơn nữa...

Diệp Bạch ánh mắt rơi xuống nơi bàn tay cầm kính của "hắc y thanh niên", cùng cái hoàng sắc cổ kính kỳ quái kia, thần sắc hơi động một chút.

Đó là một bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, hơi có chút lạnh buốt, tựa như một vị nữ tử. Mà hoàng sắc cổ kính kỳ quái kia, không ngờ lại cùng Hoa Thảo Kính bên trong Kiếm Thạch của mình có sáu phần tương tự.

Diệp Bạch trong nội tâm khẽ động, ánh mắt rơi xuống cổ kính kỳ quái đang phát ra ánh sáng màu vàng tím, trong nội tâm lập tức lớn mật suy đoán.

"Đây hẳn là một trong Địa Khí Lục Kính ---- Thiên Tru Kính?"

"Nếu như hoàng sắc cổ kính này chính là một trong Địa Khí Lục Kính, Thiên Tru Kính, như vậy, người trước mặt này không hề nghi ngờ hẳn là người từng cùng mình hai lần gặp mặt, lần thứ nhất là ở đấu giá hội trong thị trấn nhỏ phía dưới Phong Ám Sơn Mạch, mà lần thứ hai chính là ở trong lầu Kỳ Binh Các, Tuyết Phong "Tuyết công tử" rồi!" Địa Khí Lục Kính, Địa Khí Môn truyền thừa chí bảo, sáu kính một khi hợp lại làm một thì chính là Nhị giai Đê cấp Linh Bảo. Ở phía trên "Thông Thiên Kỳ Linh Bảng", Địa Khí Kính bài danh thứ 25, thuộc về Thượng Cổ Linh Bảo cực kỳ hiếm có.