Vô Tận Thần Công

Chương 182: Tô Quân Ninh, ngươi có phục không?




Trực tiếp chiến đấu với Tô Quân Ninh ngay trên Nộ Giang! Có thể nói trận chiến này nguy hiểm đến cực điểm!

Chẳng may rơi xuống sông, không có tu vi Đại Tông Sư thì căn bản không thể thoát khỏi dòng nước chảy xiết kia mà bình an vô sự. Thậm chí ngay cường giả Đại Tông Sư mà rơi xuống cũng chỉ có thể trôi theo dòng. Đến hạ lưu Bát Xuyên Nguyên dòng chảy chậm lại mới thoát được.

Dương Thạc lại chỉ là Luyện Khí cao giới!

Nếu rơi xuống sông, dù có mười Dương Thạc thì cũng sẽ bị sóng đánh tan xác. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thực lực Tô Quân Ninh tuy mạnh nhưng cũng chỉ là Võ Tôn, rơi xuống Nộ Giang cũng chẳng an lành hơn Dương Thạc là bao.

Hai người tuy đều phi hành được, nhưng thực tế đều phải rất cẩn thận, không dám có bất cứ hành động mạnh nào.

Tiểu Hoả tuy bay được nhưng chở Dương Thạc lâu gần như là không thể.

Đôi cánh của Tô Quân Ninh tuy mạnh nhưng cũng cần lượng lớn khí huyết. Ban nãy Tô Quân Ninh lại bị phản phệ khiến nội thương, suýt chút nữa đã rơi xuống, phải cố gắng lắm mới gắng gượng được, cũng là nguy hiểm đến cực điểm.

Cho dù không giao đấu, chỉ tiếp tục ở lại phía trên Nộ Giang thế này cũng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Vậy mà Dương Thạc lại ra tay ngay tại đây!

Dương Thạc nhảy khỏi lưng Tiểu Hoả, tay cầm Huyền Ưng Đoạn Trảo tấn công Tô Quân Ninh.

Uỳnh!

Huyền Ưng Đoạn Trảo trong tay Dương Thạc hung hăng va chạm với cổ cầm của Tô Quân Ninh.

Sức phản chấn mạnh mẽ dâng lên, Dương Thạc bay ngược ra sau, tay cầm Huyền Ưng Đoạn Trảo tê dại. Bay được bốn năm trượng thì Tiểu Hoả đã ở phía dưới, vỗ cánh tới đỡ hắn. Một người một thú rơi ba bốn trượng mới lấy được thăng bằng.

Hai mắt Tiểu Hoả đỏ ngầu, mũi thở phì phò từng hơi khí nóng, theo sát Dương Thạc không lùi nửa bước.

Tô Quân Ninh cũng bị đánh bật ra sau, suýt nữa đã rơi xuống sông.

Thậm chí khi lấy được thăng bằng thì Tô Quân Ninh chỉ cách mặt sông có dăm ba trượng, bọt nước phía dưới còn bắn lên mặt.

Còn cây cổ cầm, va chạm với Huyền Ưng Đoạn Trảo của Dương Thạc chỉ có thêm vài vết thương chứ không bị vỡ tan, rõ ràng đây cũng là một loại thần binh lợi khí.

- Sức mạnh khí huyết của Tô Quân Ninh không hề mạnh?

Vừa rồi giao kích, tuy Dương Thạc bị đánh bật ra sau, cánh tay tê dại, nhưng hai mắt hắn sáng lên.

Sức mạnh Tô Quân Ninh thể hiện sau cú giao kích vừa rồi không hề mạnh, thậm chí chỉ là Võ Sư trung giới, hơn Dương Thạc chưa tới hai tầng thứ!

Tô Quân Ninh vốn dĩ là cường giả Võ Tôn!

Thi triển công kích sóng âm bị phản phệ, chỉ còn là Võ Sư đỉnh phong!

Lại dùng một phần khí huyết điều khiển đôi cánh, thực lực Tô Quân Ninh có thể thi triển chỉ có thể là Võ Sư cao giới!

Thế nhưng lúc này Tô Quân Ninh thể hiện ra chỉ là thực lực Võ Sư trung giới…

- Hiểu rồi!

Suy nghĩ một lúc, Dương Thạc đột nhiên hiểu ra.

- Công pháp của Thiên Âm Môn phần lớn tu thành rất nhanh, lấy công kích sóng âm là chính, nhưng lại không chú trọng tu luyện sức mạnh khí huyết. Vì thế, ở cùng một tầng thứ thực lực, sức mạnh khí huyết của võ giả Thiên Âm Môn lại thấp hơn một tầng thứ so với võ giả bình thường…Chẳng trách mà chị em Tô gia đều không sử dụng phương pháp đánh cận chiến…

Công pháp của Thiên Âm Môn thật sự được tu thành quá nhanh. Chị em Tô gia mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà một người là Võ Tôn, một người Đại Tông Sư rồi!

Tiểu Hoạch tu luyện công pháp Thiên Âm Môn trong một năm đã là Võ Sư.

Phải biết là Dương Thạc chỉ tu luyện những môn công pháp của độ phù hợp từ mười trở lên. Trong một năm cũng coi như không ngừng có kỳ ngộ mà đến nay cũng chỉ là Luyện Khí cao giới. Còn khoảng cách rất xa nữa mới đến Võ Sư.

Công pháp luyện thành nhanh thì không thể không có khuyết điểm.

Khuyết điểm chính là sự thiếu hụt về sức mạnh khí huyết. Dù sao thì tu vi có thể tăng mạnh nhưng sức mạnh khí huyết thì phải từng bước từng bước mà tích luỹ. Giống như Dương Thạc, dựa vào Huyết Tinh Thạch Nhũ, trong một năm cũng chỉ có khí huyệt của võ giả Luyện Khí đỉnh phong.

- Khí huyết không mạnh thì sẽ thiệt thòi lớn khi đánh cận chiến. Hôm nay ngươi nhất định phải đánh cận chiến với ta!

Sau khi hiểu ra đạo lý đó, sự tự tin của Dương Thạc tăng mạnh, hào khí vạn trượng!

- Giết!

Dương Thạc lại nhảy khỏi lưng Tiểu Hoả, Huyền Ưng Đoạn Trảo một lần nữa lại hung hăng tấn công Tô Quân Ninh.

Uỳnh! Uỳnh!

Grào! Grào!

Hổ Báo Lôi Âm đệ nhất trùng phát ra.

Sức mạnh của Dương Thạc tăng lên ba phần có dư, có thêm Huyền Ưng Đoạn Trảo, lại tăng lên gấp đôi.

Đồng thời Dương Thạc cũng thi triển võ kỹ Ưng Hùng Hợp Kích, sức mạnh lại tăng thêm ba lần!

Nháy mắt hắn đã cho sức mạnh cường đại của mình bùng phát!

Gấp đôi! Gấp ba! Sức mạnh tăng liên tục khiến Dương Thạc lúc này đã vượt qua Luyện Khí đỉnh phong, Võ Sư sơ giới và bước hẳn lên Võ Sư trung giới, cách Tô Quân Ninh không xa nữa.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hai người giao kích liên tục, từ độ cao mười mấy trượng đã rơi xuống còn cách mặt Nộ Giang hai ba trượng, xuống nửa bước nữa là rơi xuống.

Tô Quân Ninh nghiến chặt răng không nói gì.

Dương Thạc muốn chiến thì chiến thôi!

Tô Quân Ninh là đệ nhất thiên tài của Thiên Âm Môn cùng với Tiểu Hoạch, có sự kiêu ngạo của mình, dù trước Nộ Giang thực lực bị giảm mạnh, đến một võ giả Luyện Khí cao giới cũng bắt nạt được, nhưng Tô Quân Ninh vẫn nghiến răng không lùi bước.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Giao kích ba lần, hai người đã rơi xuống dòng Nộ Giang.

Một con sóng đánh hai người xuống lòng sông, không còn cơ hội sống sót nữa…

Ngay cả Tô Quân Ninh tâm cảnh có kiên định thế nào, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, vào khoảnh khắc này không dám toàn lực chống đỡ Dương Thạc, mà truyền một phần khí huyết vào đôi cánh sau lưng để bay lên mặt Nộ Giang bất cứ lúc nào.

- Tiểu nha đầu, cuối cùng cũng sợ rồi!

Đối mặt với sinh tử nhưng Dương Thạc mặt không đổi sắc, khoé miệng nhếch lên cười nhẹ.

Vù!

Tay trái hắn vung lên, một đao thủ chém xuống Tô Quân Ninh.

Vù! Vù! Vù!

Chân khí lập tức biến thành Đại Nhiên Mộc Đao Pháp nhằm thẳng tới Tô Quân Ninh.

- Á!!

Cuối cùng Tô Quân Ninh cũng kêu lên thất thanh, vội vàng tránh né, nhưng vẫn bị Đại Nhiên Mộc Đao Pháp đánh rách một góc áo.

Phía trên Nộ Giang, trước sự quấn chặt của thuỷ khí, Đại Nhiên Mộc Đao Pháp uy lực giảm mạnh. Nếu không thì đã thiêu rụi hết y phục Tô Quân Ninh rồi. Dù không đả thương được thì cũng khiến Tô Quân Ninh thê thảm.

Đương nhiên Tô Quân Ninh lúc này cũng vô cùng thảm hại.

Để tránh một chiêu Đại Nhiên Mộc Đao Pháp của Dương Thạc, Tô Quân Ninh không thể không điều khiển đôi cánh, thân hình không ngừng lao xuống, phía dưới là dòng Nộ Giang đang chảy xiết. Tô Quân Ninh rơi thẳng xuống Nộ Giang, một con sóng thổi tới, Tô Quân Ninh bị cuốn xuống đáy sông, sinh cơ đoạn tuyệt…

Vào khoảnh khắc ấy Tô Quân Ninh không thể nghĩ được bất cứ thứ gì nữa.

Thế nhưng cảnh nước cuộn trào nhấn chìm mọi thứ không xảy ra, vừa rơi xuống sông là Tô Quân Ninh cảm thấy thân thể mình như đập vào một tảng đá lớn, cả nửa người đau ê ẩm.

Cùng lúc đó, Dương Thạc ở bên cạnh dường như đập phải thứ gì, không rơi xuống đáy sông.

Một tảng đá ngầm!

Ở giữa dòng sông này lại có một tảng đá lớn đường kính đến năm sáu dặm.

Tảng đá này nằm giữa Nộ Giang, ở ngay phía dưới chỗ Dương Thạc và Tô Quân Ninh vừa giao đấu. CHỉ có điều tảng đá này không nhô lên mặt nước mà ở dưới mặt nước khoảng một trượng.

Năm đó Dương Thạc bị gia nô Hương Hy đánh bị thương bên ngoài Tàng Thư Các trong phủ Trấn Quốc Công, mở ra khả năng nhìn được độ phù hợp công pháp, đồng thời thực lực và thính lực cũng tăng mạnh, sớm đã phát hiện bên dưới sông có tảng đá ngầm này. Hắn đánh với Tô Quân Ninh ở trên trời, dường như là không coi sinh tử là gì nữa, dường như muốn cùng Tô Quân Ninh đồng quy vô tận. Trên thực tế, là muốn Tô Quân Ninh rơi xuống tảng đá này để quyết chiến trên này.

Rơi xuống tảng đá ngầm, Dương Thạc dường như không chút do dự, nhanh chóng lao tới phía Tô Quân Ninh.

Tô Quân Ninh rơi đập xuống tảng đá, thân thể bị va chạm đá ngầm, như thế mới tỉnh lại được chút ít.

Tô Quân Ninh nhanh chóng lật người dậy khỏi tảng đá, đang định đỡ đòn thì Huyền Ưng Đoạn Trảo đã tới trước mặt.

Binh!

Thân thể có chút nhỏ nhắn của Tô Quân Ninh, không còn nghi ngờ gì nữa, đã bị Dương Thạc bắt được!

Thân thể Tô Quân Ninh cũng nhỏ nhắn nhưng Huyền Ưng Đoạn Trảo của Dương Thạc lại rất lớn, tóm lên người giống như bắt một con mèo con vậy.

Năm ngón của Huyền Ưng Đoạn Trảo tóm chặt lấy huyệt khiếu quanh người Tô Quân Ninh. Tô Quân Ninh chỉ cảm thấy thân thể tê rần, sức mạnh tứ chi bị rút sạch, không còn nửa khả năng phản kháng!

Rầm!

Dương Thạc không hề thương ho tiếc ngục, ấn mạnh Tô Quân Ninh xuống tảng đá ngầm.

Phía trên tảng đá ngầm còn có dòng nước sâu hơn một thước, phụt phụt mấy cái Tô Quân Ninh ướt hết người, tóc cũng bị nước đánh rối tung, trông vô cùng thê thảm.

- Tô Quân Ninh, lần này bị ta bắt ngươi có phục không?

Đứng trên tảng đá ngầm, Dương Thạc nhếch môi cười khảy, giữ chặt Tô Quân Ninh, trầm giọng quát.