Vô Tận Trùng Sinh

Chương 239: Không có duyên chung đường




Nam tử kia sau khi dứt lời liền quyết đoán quay người dẫn theo tiểu nữ hài rời đi. Tiểu nữ hài trước khi rời đi còn quay về phía Khương Thần, đôi mắt có chút sợ sệt nhìn hắn.

Còn chưa đi được mấy bước, nàng đã rút tay khỏi tay nam tử thô kệch, chạy lại gần Khương Thần khẽ nói:

“Đại ca ca, bọn ta sẽ không làm phiền tới ngươi đâu, bọn ta chỉ ngồi một bên thôi. Đợi cho trời sáng nhất định bọn ta sẽ rời đi.”

Nói đoạn, nàng nhìn về phía thỏ nướng trên tay Khương Thần, thanh âm càng nhỏ đi một chút:

“Nếu như đại ca ca tốt bụng có thể cho chúng ta xin một chút thịt, chúng ta đã hai ngày chưa ăn gì.”

Dứt lời, nàng lè lưỡi khẽ liếm môi, bụng phát ra tiếng kêu khe khẽ.

“Ta chỉ là một người bình thường, nếu như hai người các ngươi dẫn dắt yêu thú đến, không thể không nói ta cũng sẽ tự mang họa vào thân. Các ngươi vẫn là đi đi thôi.” Khương Thần lắc đầu khẽ nói. Về phần thịt thỏ nướng, hắn không chút keo kiệt đưa nguyên nửa phần thỏ chưa ăn cho tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài đưa hai tay lễ phép đỡ lấy thỏ nướng, thế nhưng nghe thấy Khương Thần nói vậy, hai tay nàng khựng lại giữa không trung, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt bao phủ bởi sương mù.

Nhìn thấy bộ dạng này của tiểu nữ hài, nội tâm Khương Thần mềm nhũn. Hắn không phải bị sự đáng yêu của tiểu nữ hài làm cho bản thân bị thuyết phục, mà bởi vì càng nhìn tiểu nữ hài này càng khiến cho hắn nhớ tới nha đầu nhà mình. Bởi vậy cho nên hắn mới có chút do dự.

“Ta nói giỡn thôi. Ngồi xuống đi.”

Nam tử thô kệch lúc này đã đứng sau lưng tiểu nữ hài, khuôn mặt hiện lên chút khó tin. Một phút trước người này còn lạnh lùng cự tuyệt bọn họ, hiện tại lại đồng ý cho bọn họ ở lại. Chẳng lẽ là bị sự đáng yêu của muội muội hắn cảm hóa?

“Đa tạ huynh đệ…chúng ta làm phiền ngươi một đêm, sáng mai nhất định sẽ rời đi.” Nam tử thô kệch cũng không suy nghĩ nhiều đến chuyện Khương Thần thay đổi sắc mặt nhanh chóng, hắn ngồi xuống cạnh đống lửa sưởi ấm hai tay, thuận thế kéo tiểu nữ hài ngồi cạnh mình.

“Ta tên Tiêu Khôn, đây là muội muội ta Tiêu Nhan Nhan.” Nam tử thô kệch hướng tới Khương Thần trầm giọng nói: “Chúng ta là người của Tiêu gia Thiên Tinh thành, tới đây cùng trưởng bối…sau đó như huynh đệ ngươi thấy đấy, chúng ta lạc đường.”

“Thiên Tinh Thành?” Khương Thần khẽ nhíu mày. Hắn lại giở ra tấm địa đồ. Từ địa đồ có thể thấy, Thiên Tinh thành nằm chếch về phía Tây so với khu rừng sương mù này. Tinh Thần thành lại xa xa chếch xuống hướng Nam. Từ đây xem ra, ba người bọn họ không có duyên chung đường.

Lại nói, dù cho chung một hướng đi, Khương Thần chắc gì đã muốn để cho bọn họ đi theo. Hắn làm việc một mình đã quen, hiện tại nếu như dẫn theo hai người này, chắc chắn sẽ thêm phiền phức.

“Huynh đệ…” Tiêu Khôn nhìn thấy Khương Thần đang chú tâm nhìn địa đồ, nội tâm không khỏi có chút tò mò.

“Thật không có ý tứ.” Khương Thần đạm mạc nói: “Ta tên Khương Thần.”

“Khương huynh đệ.” Tiêu Khôn gật đầu nói: “Ngươi giống như muốn vượt qua khu rừng này?”

Khương Thần không đáp. Hắn nướng thêm một con thỏ nữa cũng là con thỏ cuối cùng, đưa cho Tiêu Khôn ra hiệu cho hắn nhận lấy.

Lúc nãy Tiêu Nhan Nhan đã nói hai huynh muội nàng đã hai ngày chưa ăn, bởi vậy cho nên hắn mới nhường lại phần thịt cuối cùng cho đối phương.

“Đa tạ.” Tiêu Khôn nhìn thấy Khương Thần không muốn nói, hắn cũng không dám nhiều chuyện. Nội tâm chỉ cảm thấy có chút tò mò cùng nghi hoặc.

Hắn từ trên người Khương Thần không cảm nhận được một chút ba động Hỗn Nguyên Chi Khí, dường như nam tử trước mắt hắn không phải là nguyên giả mà chỉ là một người bình thường. Đây chính là điều khiến cho hắn cảm thấy nghi hoặc.

Khu rừng sương mù này mặc dù chỉ có yêu thú cấp một, ngẫu nhiên cũng sẽ có yêu thú cấp hai. Tính toán hai loại yêu thú này cũng thuộc dạng mạnh mẽ, đối với người bình thường, đó chính là ác mộng. Hắn không thể hiểu được, một người bình thường như Khương Thần lại dám đi tới đây vào buổi tối, mà lại bộ dáng đối phương dường như rất nhàn nhã, không chút sợ sệt.

Bên cạnh hắn, tiểu nữ hài Tiêu Nhan Nhan từ nãy tới giờ vừa gặm thỏ nướng vừa không rời mắt khỏi người Khương Thần. Nàng từ trên người hắn như có như không cảm thấy một loại khí tức yên bình khó tả. Loại khí tức này khiến cho nàng dù đang sợ hãi về những điều đã trải qua cũng cảm thấy vơi đi phần nào.

“Đại ca ca, ngươi cũng lạc đường giống chúng ta sao?” Tiêu Nhan Nhan nhìn thấy Khương Thần chăm chú nhìn địa đồ, hai mắt lấp lánh chớp chớp tò mò hỏi.

“Không phải.” Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu, cũng không thấy hắn ngẩng mặt, mắt vẫn dán vào địa đồ nhìn xem những địa điểm đánh dấu trên đó, khẽ nói.

“Vậy a…ngươi có muốn tới nhà chúng ta chơi không? Nhà chúng ta tại Thiên Tinh thành có rất nhiều đồ ăn ngon.” Tiêu Nhan Nhan lại ngẩng cao cái đầu nhỏ, ngạo kiều nói.

Nói tới điều này, hai mắt nàng càng thêm lấp lánh, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt hiển nhiên đang rất kích động. Quả nhiên tiểu nữ hài liền cùng một giuộc. Đều là tiểu ăn hàng, có thể ăn sạch cả thế giới. Bộ dáng Tiêu Nhan Nhan lúc này so với Khương Y Na lúc được Khương Thần hắn dẫn đi ăn cơ hồ không khác nhau bao nhiêu.

Tiêu Khôn nhìn bộ dáng Tiêu Nhan Nhan như vậy, khuôn mặt lộ ra chút khổ sở, khóe miệng khẽ giật lên từng hồi. Hiển nhiên hắn đã quen thuộc với cảnh tiểu muội muội nhà mình thao thao bất tuyệt chuyện ăn uống. Cũng hiển nhiên hắn đối với mỗi lần như vậy đều sẽ không chịu được mà làm ra loại phản ứng kia.

“Rất không tiện, ta còn có chuyện trong người.” Khương Thần lắc đầu nói. Đoạn, hắn gấp lại tấm địa đồ, tay cầm que củi nhét vào đống lửa đang cháy to.

Hiện tại đốt lên một đống lửa to không chỉ để sưởi ấm giữa sương giá mà còn dùng để đuổi thú rừng. Hắn không muốn bản thân trong lúc ngủ lại bị một chút dã thú quấy rầy.

Nhận ra Khương Thần không mặn mà nói chuyện với mình, Tiêu Nhan Nhan phùng lên hai má, khuôn mặt hiện lên chút buồn tủi. Khương Thần kia chính là người đầu tiên có thể cưỡng lại được sức sát thương khả ái đến từ nàng, nội tâm nàng hiện tại rất buồn phiền nha.



Trải qua một đêm yên bình, sáng hôm sau thời điểm hai huynh muội họ Tiêu thức giấc đã nhìn thấy Khương Thần đi từ phương xa trở lại, trên tay xách theo một con rừng cùng một con thỏ rừng. Hai bên hông giắt lấy hai ngọn đèn dầu màu đen, bộ dáng mười phần kì quặc.

“Đại ca ca.” Tiêu Nhan Nhan nhìn thấy bóng dáng Khương Thần, một luồng thân thiết ập đến, nàng không tự chủ được đứng bật dậy chạy về phía hắn. Đến mức ca ca nàng Tiêu Khôn cũng cảm thấy bất ngờ.

Hai người trong gia tộc cũng có chút bối phận, đặc biệt là Tiêu Nhan Nhan, nàng mặc dù khả ái dễ gần, thế nhưng đó cũng chỉ là đối với hắn. Ngoại nhân, đặc biệt là người lạ mới lần đầu gặp mặt, nàng sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện.

Không thể ngờ đối với Khương Thần, tiểu nha đầu nhà mình lại thân thiết như vậy. Tiêu Khôn càng nghĩ càng cảm thấy kì quái.

Chẳng lẽ muội muội hắn cũng giống như những tiểu nữ hài khác, cũng là ưa thích mấy tên thanh niên nam tử mặt mũi sáng sủa đẹp trai?

“Mục tiêu của ta là Tinh Thần thành, vốn không chung đường với ngươi, cho nên chuyện tiếp theo các ngươi phải tự lo cho bản thân mình rồi.” Khương Thần vừa nướng gà vừa hướng về phía Tiêu Khôn nói.

Tiêu Khôn nghe vậy khẽ gật đầu, hướng về phía Khương Thần ôm quyền nói:

“Đa tạ Khương huynh đã cho chúng ta tá túc một đêm.”

Nói đoạn, sắc mặt hắn hiện lên chút do dự nói:

“Ta hỏi khí không phải, nhìn ngươi giống như không phải nguyên giả?”

“Tạm thời là vậy.” Khương Thần đạm nhiên nói. Chỉ cần bất kì một người nào có chút tu luyện đều có thể nhìn ra, bởi vậy hắn cũng không có tất yếu che giấu chuyện này.

“A?” Tiêu Nhan Nha lúc này đang cầm trên tay con thỏ mà Khương Thần vừa mới bắt về, nghe thấy hắn thừa nhận bản thân không phải nguyên giả, nàng vô cùng ngạc nhiên nói: “Đại ca ca, ngươi không phải nguyên giả?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không phải.” Tiêu Nhan Nhan lắc đầu nói: “Thế nhưng nói đây vô cùng nguy hiểm a. Ngươi nếu như là người bình thường tại sao lại cả gan đi vào đây?”

Khương Thần ngẩng đầu, đưa đôi mắt không chút cảm xúc nhìn về phía thân ảnh tiểu kiều đang ngồi ngoan ngoãn một chỗ kia, lạnh nhạt nói:

“Chỉ là các ngươi thấy nguy hiểm mà thôi. Ta không cảm thấy nguy hiểm chút nào.”

“Khương huynh đệ ngươi thật gan dạ.” Tiêu Khôn mỉm cười nói.

Khương Thần nhún vai không đáp. Lặng lẽ nướng nguyên con gà đã được làm sạch sau đó đưa cho Tiêu Khôn, tiếp đó nướng nốt con thỏ rồi bắt đầu bữa sáng.

Hiện tại chỉ là người bình thường do vậy hắn có tất yếu phải ăn uống đầy đủ cung cấp năng lượng cho cơ thể. Dù sao bản thân hắn vẫn còn một chặng đường dài cần phải đi, nếu như không có chuẩn bị trạng thái cơ thể tốt nhất, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ngã xuống.

Sau khi thưởng thức xong bữa ăn nhẹ, Khương Thần từ biệt hai huynh muội Tiêu Khôn sau đó lại tiếp tục độc hành.

Trước khi đi, để tránh cho hai người tiếp tục bị lạc, hắn còn đặc biệt tặng cho cả hai một chiếc la bàn tự chế. Đây là đêm hôm qua, hắn đã dùng một số mảnh kim loại kiếm được để chế tạo ra. Có thứ này rồi hắn sẽ không sợ lạc phương hướng như lúc trước nữa.

Còn về phần hai người kia, có lựa chọn tin theo la bàn hay không là chuyện của bọn họ. Hắn có thể làm được như vậy cũng coi như tận tâm.