Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 3 - Chương 44: Vô Tình trở về




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Giờ khắc này, Cốc Thần cảm thấy nhục nhã chưa từng có, phẫn hận nhìn U Minh Thiên Tôn đứng ở trước mặt, trong lòng tràn đầy không cam lòng và lửa giận.

“Xin lỗi!”

Tuyệt hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nam nhân trước mặt, trong mắt đỏ tàn nhẫn xẹt qua một tia âm lãnh.

“Ngươi…”

Sắc mặt của Cốc Thần đại biến, nhìn thấy những tầm mắt đó phóng tới, nghiến nghiến răng, khuất nhục nói: “U Minh Thiên Tôn, lúc trước là ta có lỗi với ngươi, ta không nên khinh nhục thê tử của ngươi…”

Trời biết, khi ông ta nói lời này lòng đều đang nhỏ máu, rồi lại không thể làm gì.

“Ha ha ha!”

Nhìn lão giả quỳ rạp xuống trước mặt mình, U Minh Thiên Tôn cất tiếng cười to, trong lòng là thống khoái chưa từng có…

Mà tất cả điều này, đều là bởi vì đồ nhi của mình.

Cười cười, khóe mắt U Minh Thiên Tôn chảy xuống một giọt nước mắt, trong đầu lại hiện ra một bóng dáng mỹ lệ kia…

Bóng hình xinh đẹp kia ưu nhã cười với ông, dường như đều chưa từng rời đi.

“Cốc Thần, ngươi cho rằng một cái xin lỗi là có thể xoa dịu tổn thương với ta? Ngươi làm hại thê tử của ta rời ta mà đi, làm hại ta cô đơn qua nhiều năm như vậy, khoản nợ này, ta sẽ thanh toán rõ ràng với ngươi!” U Minh Thiên Tôn cười ha ha hai tiếng, sát ý lạnh lẽo ở một khắc kia khuếch tán ra, mang theo lửa giận ngập trời.

Cốc Thần thật sự cảm thấy sợ hãi.

Thuật luyện trận của ông ta vượt qua U Minh Thiên Tôn, thực lực lại kém xa không bằng ông…

“Dừng tay!”

Diệp Thu đột nhiên đứng lên, vội vàng hét ngăn lại.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi…

Chưởng phong của U Minh Thiên Tôn đánh ở trên ngực Cốc Thần, cơ thể của ông ta lập tức xẹt qua một độ cong ở không trung, hung hăng rơi xuống.

Một ngụm máu tươi đột nhiên từ trong miệng phun ra, nhiễm đỏ cả mặt đất…

“Ha ha!”

U Minh Thiên Tôn cười to hai tiếng, hai mắt đỏ rực nói: “Ta phế đi tứ chi của ngươi trước, rồi đi nhận lỗi trước mộ của nàng! Cốc Thần, người đang làm trời đang nhìn, ngươi đã từng phạm phải sai lầm như thế, rồi sẽ có một ngày cần vì thế mà trả giá đại giới…”

Xôn xao!

Trường bào màu xám hiện lên ở trong gió, U Minh Thiên Tôn lại xông về phía Cốc Thần lần nữa. Nhưng mà, ngay ở một khắc này, không trung bỗng nhiên bị kéo ra một lỗ hổng, mấy bóng dáng từ trong cái khe đi ra.

Trong khoảnh khắc, khí thế cường đại phát ra, bức lui U Minh Thiên Tôn vài bước…

“Tiên Tông!”

Vẻ mặt của U Minh Thiên Tôn trầm xuống, lửa giận mãnh liệt trong ánh mắt càng sâu, lạnh lùng nhìn mọi người trống rỗng mà hiện, khóe môi cong lên độ cong dày đặc.

Ở trong những người đó, phía trước chính là một nữ tử bạch y, từ trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới, giữa mày chứa tia kiêu căng.

Mà phía sau nàng ta là một lão giả, một người bất ngờ trong chính là Trường Phong đạo trưởng đã từng ở Vân Cảnh Thành ra tay ngăn cản, xem ra lần này ông ta dẫn cứu binh đến, lúc này không hề sợ hãi nhìn U Minh Thiên Tôn.

“U Minh Thiên Tôn, không nghĩ tới ngươi to gan như vậy, còn dám làm ra phong ba như thế!” Trường Phong đạo trưởng cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên độ cong dày đặc.

Vẻ mặt của U Minh Thiên Tôn trầm xuống một chút.

Nếu đối phương chỉ có một, ông còn có thể ứng phó, nhưng trong những người này trừ người trước thì lại có ba gã Phá Hư…

Người khác, thực lực cũng ở cảnh giới Thần Đan.

“Trường Phong, ông ta chính là U Minh Thiên Tôn theo như lời của các ngươi?”

Nữ tử bạch y khẽ nheo hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Người kia dám can đảm cãi lời quy củ Tiên Tông chúng ta chế định?”

“Không sai!” Trường Phong cười lạnh một tiếng: “Còn có đồ nhi này của ông ta, cũng không phải là thứ gì tốt, tàn nhẫn độc ác đến cực điểm, ngay cả người thân cũng đều dám giết hại! Giữ lại nơi này chỉ là một đám tai họa mà thôi! Mộng Nguyệt tiên tử, dựa theo quy định của Thần Cảnh, loại người thích giết chóc như bọn họ này, chúng ta có quyền trục xuất bọn họ đến nơi trục xuất, vĩnh viễn không được rời đi! Mà người tự tiện rời đi như U Minh Thiên Tôn như vậy, chỉ có một kết cục.”

“Chết!”

Đôi mắt của Trường Phong trầm xuống, khóe môi chứa nụ cười lạnh.

Ông ta chỉ cần nghĩ đến không lâu trước đây chật vật mà chạy, trong lòng đã tràn đầy sỉ nhục, hận không thể bầm thây vạn đoạn U Minh Thiên Tôn cái người mang sỉ nhục cho mình này!

Ánh mắt lạnh băng dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, trên khuôn mặt của Mộng Nguyệt bao phủ một lớp hàn khí, chính nghĩa lẫm nhiên nói: “Cô nương, ta niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ngươi có thể rời đi như vậy, về phần vị sư phụ này của ngươi đã từng tạo thành giết chóc rất lớn, hiện giờ còn tự tiện rời khỏi nơi trục xuất, vì an bình và bình thản của Thần Cảnh, chúng ta chỉ có thể giết ông ta!”

Quân Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu ta không đi thì sao?”

“Vậy…” Mộng Nguyệt nheo hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ có kết cục như ông ta!”

“Ha ha!”

U Minh Thiên Tôn cười ra tiếng, giọng nói kia lại âm trầm như thế: “Đây chính là việc làm của Tiên Tông sao? Lấy một sắc mặt chính nghĩa lẫm nhiên muốn độc bá toàn bộ Thần Cảnh! Còn quấy nhiễu người khác báo thù! Chẳng lẽ thê tử của ta đã chết vô ích sao? Hôm nay mặc kệ bao nhiêu người tới ngăn cản, ta đều phải khiến Cốc Thần chết không có chỗ chôn!”

Đôi mắt của Mộng Nguyệt trầm xuống, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: “Tôn chỉ của Tiên Tông chúng ta đó là tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Lúc trước ông ta làm bẩn thê tử của ngươi, xác thật là ông ta không đúng! Nhưng chuyện này đã qua, ông ta có sai, thê tử của ngươi không sai sao? Bà ta biết rõ Cốc Thần nhìn trộm bà ta, vậy vì sao bà ta không phá huỷ khuôn mặt của mình? Nếu bà ta không có mỹ mạo, Cốc Thần còn sẽ đối xử với bà ta như thế sao? Huống chi Cốc Thần cũng không giết bà ta, là tự bà ta lựa chọn cái chế, cho nên ngươi không có đạo lý giết người!”

Nói tới đây, nàng ta ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Lại nói, chẳng sợ ngươi giết nhiều người, thê tử của ngươi cũng không về được, hà tất phải làm những người khác thê ly tử tán? Lấy ơn báo oán là cơ bản chuẩn tắc của làm người, cũng là thứ Tiên Tông chúng ta muốn tuyên truyền!”

Quân Thanh Vũ ngây ngẩn cả người.

Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được lời như vậy, sư mẫu bị người khinh nhục, là sư mẫu sai? Bà hối hận không nên lớn lên tuyệt sắc như thế?

“Ầm!”

Trên người U Minh Thiên Tôn hiện ra lửa giận lạnh lẽo, mặt già âm trầm: “Ta mặc kệ Tiên Tông các ngươi là cái gì, ta chỉ biết, dù là giết nhiều người, ta cũng muốn báo thù cho thê tử của ta! Người khác chia cách phu thê chúng ta trước, thê ly tử tán của ông ta có quan hệ gì với ta? Lão phu vẫn đều không phải là người lấy ơn báo oán gì, lão phu chỉ biết có thù báo thù, có ân báo ân!”

“Xem ra ngươi thật đúng là một ác ma.”

Mộng Nguyệt lạnh lùng cười: “Để loại người như ngươi sống ở trên đời, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội mất đi tính mạng, cho nên, người Tiên Tông chúng ta cũng chỉ có thể thay trời hành đạo, trừ bỏ loại tà đồ như ngươi!”

Ở trong Thần Cảnh, từ trước đến nay người Tiên Tông tự cho mình là chính nghĩa chi sĩ, mặc kệ làm cái gì bọn họ đều cho rằng là chính nghĩa.

Cho nên, bọn họ có thể giết người, những người khác lại không thể!

Đây chính là hành vi chuẩn tắc của Tiên Tông!

Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười kia lại lộ ra ý lạnh lẽo.

Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, đó là Tiên Tông tự xưng chính nghĩa này ra tay với một hài tử ở trong tã lót, khiến hắn trở thành dược nhân…

Hơn nữa, vì dục vọng của bản thân, không biết tổn thương bao nhiêu người!

“Đồ nhi.” U Minh Thiên Tôn hơi nheo hai mắt lại, quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh: “Con rời khỏi nơi này trước, ta rất nhanh sẽ tới.”

Quân Thanh Vũ cười lắc đầu: “Con đi không được, hơn nữa, một mình người cũng không đối địch được với bọn họ…”

“Đây là lệnh của sư phụ!”

Đôi mắt của U Minh Thiên Tôn trầm xuống, âm lãnh nói: “Rời khỏi nơi này, con là hy vọng duy nhất của vi sư!”

“Con sẽ không đi, càng sẽ không bỏ lại người một mình rời đi.”

Khi nói chuyện nàng nâng đôi mắt lên, tầm mắt thanh lãnh dừng ở trên khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của Mộng Nguyệt tiên tử.

“Nhưng lần sau nếu có người làm bẩn ngươi, nhớ rõ, kia đều là ngươi sai, bởi vì ngươi không tự hủy khuôn mặt, mới làm người ta nhớ thương ngươi…”

Sắc mặt Mộng Nguyệt lập tức trầm xuống, ánh mắt càng thêm lạnh băng: “Ta là đồ đệ tông chủ của Tiên Tông, đương nhiên không giống những người khác!”

Nếu ai dám khinh nhục nàng, nàng nhất định sẽ làm người kia bầm thây vạn đoạn, chết không có chỗ chôn!

“Quân cô nương!”

Bàng Thiếu Kỳ căng thẳng, lo lắng nhìn Quân Thanh Vũ.

“Bàng Thiếu Kỳ, đây là chuyện không có quan hệ với các ngươi.”

“Nhưng……”

“Không có nhưng nhị gì!” Giọng nói của Quân Thanh Vũ trầm xuống: “Nếu các ngươi đứng ở bên ta, chỉ là đưa thêm mấy mạng vào trong tay Tiên Tông thôi, cho nên ai cũng đều không thể đứng ra!”

Cơ thể của Bàng Thiếu Kỳ cứng đờ, ánh mắt nhìn bạch y bay bay ở phía trước kia, trong lòng như bị một nắm đấm hung hăng đánh một chút…

“Hừ!” Cảnh Tú Tú hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tái nhợt ban đầu giờ phút này dần phục hồi như cũ: “Lúc này Tiên Tông tới nhiều người như vậy, nàng… Không còn có khả năng sống sót!”

Ai bảo những người này lớn mật như thế, dám không để Tiên Tông vào mắt…

“Xem ra các ngươi đã không muốn thu tay lại.” Mộng Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Trường Phong đạo trưởng, kế tiếp giao cho ngươi, ta không muốn lại nhìn đến những người này.”

“Vâng, Mộng Nguyệt tiên tử.”

Trường Phong đạo trưởng nâng khuôn mặt già nua lên, xoạt một tiếng vọt qua.

Mục tiêu của ông ta cũng không phải là U Minh Thiên Tôn, mà là Quân Thanh Vũ…

“Không tốt!”

Sắc mặt của U Minh Thiên Tôn đại biến, vừa định tiến lên ngăn cản, một bóng dáng từ phía trước bắn đến, chặn đường đi của ông…

“Cút ngay cho ta!” Trong lòng U Minh Thiên Tôn bạo nộ: “Nếu đồ nhi của ta có cái gì không hay xảy ra, rồi sẽ có một ngày, ta phải san bằng Tiên Tông các ngươi!”

Nhưng rõ ràng không còn kịp nữa rồi…

Trường Phong đạo trưởng lóe mấy cái đã đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, kiếm phong sắc bén từ bên cạnh xẹt qua, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lẽo…

Quân Thanh Vũ nhìn lão giả trước mặt, vẻ mặt trước sau bất biến.

Bởi vì ở một khắc vừa rồi, nàng đã cảm nhận được một cổ hơi thở quen thuộc, cổ hơi thở kia làm nàng biết, hắn đã đến…

Bỗng nhiên, một cánh tay từ bên cạnh duỗi tới, giữ chặt tay nàng lại, kéo mạnh một cái, đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp…

Lông mi của Quân Thanh Vũ run rẩy, chậm rãi nhắm đôi mắt lại, cảm nhận lực lượng ấm áp mà an tâm trong cái ôm của nam nhân, nhuq chỉ cần có hắn ở bên người, khó khăn gì cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.

“Chàng đã đến rồi?” Nàng khẽ trợn mắt, khóe môi cong lên một độ cong nhàn nhạt.

Rồi sau đó, một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo giọng nói lạnh nhạt của nam nhân truyền vào trong tai nàng…

“Ừ, ta đã tới.”

Hắn tới nơi này gặp nàng…

Quân Thanh Vũ nâng lông mi lên, nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân của nam nhân trước mặt, một khắc kia, khuôn mặt thanh lãnh tràn ngập đường cong nhu hòa, nhàn nhạt nói: “Vô Tình, rốt cuộc chàng cũng đến tìm ta…”