Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 107: Mau chạy đi




Long Lăng Vân khó tránh khỏi có phần thất vọng: "Cũng được, có điều sư đệ muốn tới nghĩa trang nhà đệ xử lý những kẻ thù đó của đệ vào hai ngày sau à? Đến lúc đó sư tỷ cũng đi, tỷ cũng muốn biết trước đây rốt cuộc là ai dám giết cả nhà đệ."

Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Sư tỷ, đệ hiểu lòng tốt của tỷ, nhưng không cần đâu.

"Tỷ cũng có việc của mình, huống chỉ thù của đệ không cần người khác giúp đệ, đệ sẽ điều tra rõ tất cả rồi giết sạch bọn họ." Diệp Hi Hòa âm u nói.

Long Lăng Vân nhìn thấy dáng vẻ quyết đoán mạnh mẽ của hắn, bất đắc dĩ uống một hớp nước giải khát: "Được rồi, tỷ vân nói câu đó, có chuyện gì cần tỷ giúp một tay thì gọi một cú điện thoại, sư tỷ sẽ dốc sức giúp đỡ."

Đúng lúc này một người bạn nhỏ ăn xin đi tới. 

Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé trông bẩn thịu, cô bé chủ động đi tới trước mặt Long Lăng Vân nói: "Chị ơi, có người bảo em đưa cái này giao cho chị thì sẽ trả cho em mười tệ."

Long Lăng Vân hơi kinh ngạc, nhìn bức thư trên tay người bạn nhỏ, ngạc nhiên hỏi: "Ai cho chị?"

"Một chú bên kia." Người bạn nhỏ vừa đưa thư vừa muốn chỉ về phía xa, lại phát hiện nơi đó đã sớm trống rỗng, không có ai cả.

Giờ phút này ngón tay ngọc của Long Lăng Vân cầm lấy bức thư, trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Diệp Hi Hòa đối diện cô ấy phản ứng nhanh hơn cô ấy, hắn kéo người bạn nhỏ qua bảo vệ sau lưng mình.

ÂmII!

Trái bom trong bức thư kia lập tức nổ tung.

Mặc dù bên trong là một trái bom cỡ nhỏ, nhưng lực sát thương lại kh ủng bố hơn tưởng tượng, chỉ là nếu nổ thành công thì trong phạm vi mấy trăm mét, thậm chí là

bệnh viện đối diện cũng đều sẽ nổ tung hoàn toàn.

Nhưng mà không ai ngờ vụ nổ long trời lở đất, cực. kỳ bi thảm trong tưởng tượng lại không hề xảy ra.

Bom cỡ nhỏ nổ tung nhưng đã bị hai ngón tay của Long Lăng Vân mạnh mẽ bóp nát. 

Long Lăng Vân cũng có chân khí, hơn nữa còn học dáng vẻ tay không cầm bom trước đó của Diệp Hi Hòa.

"Thật sự cho rằng nữ chiến thần mạnh nhất Giang Đông cô ấy ăn không ngồi rồi sao?

Ngược lại là nhóc ăn mày bị người ta lợi dụng kia nghe thấy tiếng nổ thì sợ hết hồn, khóc toáng lên.

"Sư tỷ, trông chừng cô bé." Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng giao bé gái cho Long Lăng Vân, hắn cũng nổi giận.

Đối phương muốn giết sư tỷ, còn sử dụng bom người?

Nếu như không phải thực lực của mình và sư tỷ đủ mạnh, chỉ sợ tất cả mọi người bên trong bao gồm mình đều sẽ chôn cùng sư tỷ.

"Sư đệ, đệch!" Long Lăng Vân đứng lên.

"Không cần, đàn ông đánh nhau, phụ nữ ôm trẻ con đi là được. Đệ đi lát sẽ trở về."

Vừa nói xong, Diệp Hi Hòa lập tức xoay người lao về một nơi nào đó phía trước.

Để lại một mình Long Lăng Vân đứng tại chỗ trợn mắt há mồm ôm nhóc ăn mày. 

Một lát sau cô ấy không khỏi dậm chân thật mạnh: "Sư đệ thối này, còn rất nam tính nữa..." 

Lại nói phía trước, có mấy người cho rằng bỏ tiền mướn bom hình người như cô bé chắc chắn sẽ nổ chết Long Lăng Vân và Diệp Hi Hòa. Nhưng bọn họ không ngờ hai người lại không mất dù chỉ một cọng tóc, bom cũng trở thành bom xịt.

"Không hay rồi, hắn đuổi tới rồi, mau chạy đi!"