Vô Thượng Niết Bàn

Chương 179: Đại Địa Hỏa Trùng




“Tại ta?”

Bạch Hàn Phong trợn mắt đáp:

“Bộ ta không được mang theo mấy khóm linh thảo này ư?”

Ngụy Yên còn định nói nữa, nhưng lúc này lồng năng lượng do miếng ngọc bội tạo ra đã sắp không chịu nổi nữa. Nàng đành bỏ qua mà nói với hắn:

“Nếu nó đã thích thế thì ngươi dùng khóm hoa này như nó đi, biết đâu lại vượt qua được”

Bạch Hàn Phong cười lạnh,

“Ta vẫn nhớ rõ lúc ở đại mạc kia, ngươi cũng đâu có giúp ta”

Bạch Hàn Phong đang nói đến khi đại chiến với tên Linh đan kia, Ngụy Yên lúc đó là nhân vật chính nhưng đã thừa cơ chạy mất, nghe thấy hắn nhắc lại, nàng điềm nhiên đáp,

‘Cái đó là đương nhiên, là ngươi ngươi cũng chọn thế mà thôi”

Đúng lúc này, một tiếng nứt vỡ thanh thúy vang lên, cả hai cùng kinh hoảng nhìn quang tráo màu lam, lúc này nó đã xuất hiện vết rạn nứt, xem ra không chống cự được bao lâu nữa, Bạch Hàn Phong nhìn cây Hồng Linh Hoa trong tay, rồi lại nhìn con Bạch Diện Ly Miêu, Hắn khẽ thở dài, linh thảo tuy quý nhưng cũng không quý bằng mạng được, Bạch Hàn Phong quay sang Ngụy Yên trợn mặt nhìn nàng:

“Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?”

“Ta vẫn không tin ngươi, nhỡ ta liều mạng dẫn dụ nó, mà ngươi lại nhân cơ hội bẫy rập ta thì thế nào. “

“Rắc, rắc”

Từng tiếng nứt vỡ vang lên, khiến cho Ngụy Yên bất chợt cảm thấy run rầy, nàng nói với hắn:

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Bạch Hàn Phong nói:

“Lấy tâm ma ra thề có được hay không ”

Ngụy Yên cắn răng nói:

“Ngụy Yên ta thề, nếu ám toán ngươi, Kim Đan sẽ nứt vỡ mà chết, sẽ mãi mãi không được siêu sinh, “

Tu sĩ cực kỳ coi trọng lời thề, không mấy người dám phản bội lại lời thế, bởi vì đối với bước đường tu luyện sẽ cực bất trắc, thấy Ngụy Yên đã thề, Bạch Hàn Phong liền ném một cây Hồng Linh Hoa ra ngoài, ngay lập tức con Ly Miêu đuổi theo. Tranh thủ thời gian đó Bạch Hàn Phong nói nhanh:

“Ta đã tính toán qua rồi, phạm vi của con Ly Miêu kia bao quát toàn bộ cửa động khẩu kia, thời gian của chúng ta chỉ có mười hơi thở”

Bạch Hàn Phong chưa nói hết Con Ly Miêu đã quay trờ lại điên cuồng đánh lên kết giới, ăn được một cây khiến nó chưa đã thèm, cái mũi của nó đã ngửi thấy trên người Bạch Hàn Phong còn nữa, cho nên lần này tuy rằng nó tấn công điên cuồng nhưng quang tráo chỉ hơi rung nhẽ, rõ ràng chỉ là dọa nạt, muốn Bạch Hàn Phong hắn đưa thêm Hồng Linh Hoa ra, Bạch Hàn Phong cũng nhận ra điều này, vẻ mặt hắn trở nên âm trầm:

“Đồ con mèo khốn kiếp, “

Hắn từ trong túi trữ vật xuất ra một cây hồng linh chi thứ hai, đau lòng nói với Ngụy Yên,

“Ngay khi, nó rời đi, ngươi cũng nhảy vào động khẩu ngay không được chậm trễ”

“Được”

Bạch Hàn Phong ngay lập tức ném một hơi ba cây Hồng Linh Hoa, trong lúc đó quang tráo cũng được Ngụy Yên thu hồi, nàng lập tức di động thân hình, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy vào trong động khẩu, Bạch Hàn Phong thì lại hành động khác hẳn,. trong khi con Ly Miêu còn đang tiêu hóa Hồng Linh Hoa, hắn ngay lập tức nhảy đến trước tấm bia, căng mắt nhìn, vừa nhìn hắn đã ngây người ra, đây không ngờ lại là bản đồ chi tiết của nơi thâm sâu nhất đại mạc, trên đó có vô số đường chỉ xanh đỏ, thể hiện các con đường, có rất nhiều chỗ đánh dấu nguy hiểm, biết thời gian không còn nhiều, Bạch Hàn Phong điên cuồng phục chế lại bản đồ này vào ngọc giản, thế nhưng hắn mới chỉ ghi lại được hai phần ba bản đồ, thì một tiếng mèo kêu rợn tóc gáy vang lên,

Con Ly Miêu thấy có kẻ đột nhập vào động khẩu thì ngay lập tức nổi điên, từ hai mắt nó, có hàng vạn chùm sáng đỏ, công tới phía sau Bạch Hàn Phong, sương mù bao quanh động khẩu cũng bị luồng sức mạnh từ mắt con ly miêu thổi bạt đi, hiện ra một cái cửa động đen ngòm, thông vào lòng đất, bốn bề của cái của động này, vô cùng nhẵn nhụi, Bạch Hàn Phong còn chưa dám nhìn kỹ thì Ngụy Yên đã quát lớn:

“Bạch Hàn Phong, mau”

Bạch Hàn Phong nhanh chóng nhảy vào, cùng Ngụy Yên chạy thật nhanh vào trong động, thế nhưng mới chạy được một đoạn thì cả hai dừng lại, không khí trong động quật chợt trở nên nóng dần lên, và con Ly Miêu chỉ tiến vào động một đoạn rồi không dám tiến thêm nữa, ánh mắt nó thù hận nhìn hai người. Ngụy yên nhìn quanh rồi nói:

“Ngươi có để ý không, nó không dám vượt qua tấm thạch bích kia,”

Bạch Hàn Phòng đưa mắt nhìn, đúng như ngụy yên nói, trên bức tường trơn nhẵn hình tròn kia, đột nhiên lại có một miếng đá vuông vức như được khảm vào đó, con Ly Miêu dừng lại trước viên đá không hề dám vượt qua, tồn tại gì trong này khiến cho một con linh thú như Ly Miêu cũng phải sợ hãi, hai người đưa mắt nhìn nhau, có cảm giác như mình vừa lựa chọn ra một quyết định sai lầm.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, cả hai cũng không còn sự lựa chọn nào, nếu quay ngược trở lại, kết cục chờ đợi hai bọn họ, chính là bị con Ly Miêu kia diệt sát, cho nên sau khi dừng ở đây hồi lâu, cả hai quyết định đi tiếp vào trong lòng đất, men theo cái đường hầm khổng lồ này, Càng đi xuống Bạch Hàn Phong càng cảm thấy kỳ lạ, động khẩu này nhẵn nhụi một cách kỳ dị, dứt khoát không phải do tự nhiên hình thành, hơn nữa, càng đi xuống sâu hơn, lại càng xuất hiện vô số đường hầm như vậy chúng đan xen vào nhau như một ma trận dưới lòng đất.

Một ý nghĩ kinh hoàng hiện ra trong đầu của bạch hàn phong, hắn đã lờ mờ đoán ra vì sao đường hầm này lại tròn và nhẵn như vậy, cũng như tại sao với tu vi của con ly miêu kia mà cũng không dám bước vào nơi này. hắn nghĩ đến một loài cổ xưa, tưởng chừng tuyệt tích trong tu tiên giới, ưa sống ở những nơi có tính hỏa, bạch hàn phong chắc đến 6 phần những cái thông đạo nhẵn nhụi này là do một con đại địa trùng gây ra.

Rồi Bạch Hàn Phong dừng hẳn lại, hắn nghĩ đến một khả năng, nếu dưới này có nhiều hơn một con đại địa trùng thì sao, chỉ có thể như vậy mới khiến con Ly Miêu kia không dám di xuống. Một con Đại Địa Trùng không đủ nhét kẽ răng con Ly Miêu nhưng mười con, hai mươi con thì thực sự là một cơn ác mộng cho bất cứ kẻ nào tiến vào nơi này, xem ra, hắn đã lao vào một trận thua trông thấy.

Bạch Hàn Phong cùng Ngụy Yên tiếp tục đi tới phía trước, Theo lộ tuyến trên tấm bia đá mà đi xuống, đã nửa canh giờ trôi qua, nhưng cũng chưa thấy nguy hiểm gì, Bạch Hàn Phong thở phào, xem ra bản đồ này là thật.

Bạch Hàn Phong nghiên cứu địa đồ này một lần nữa, hắn phát hiện ra những đường màu xanh là thể hiện con đường an toàn, còn những đường màu đỏ là thể hiện có nguy hiểm nhưng dù là xanh hay đỏ thì cuối cùng tất cả chúng đều dường như tụ về một chỗ, nhưng chỗ này là chỗ nào thì hắn lại chưa kịp phục chế lại, tấm bản đồ này vẫn không đầy đủ, hắn tin rằng, nơi chưa kịp phục chế kia, chính là nơi có thứ mà hắn cần tìm, địa hỏa, có được nó Hỏa Thần Nộ của hắn sẽ tiến cấp, đồng nghĩa với việc, cơ hội tiến vào Linh Đan kỳ của hắn trở nên lớn hơn,

Tiếng của Ngụy Yên vang lên bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:

“Ngươi xem, phía trước kia là thứ gì”

Bạch Hàn Phong thu hồi tâm thần theo hướng Ngụy yên chỉ phóng thần thức ra nhìn về phía trước, chỉ thấy một cây cầu đá, bắc qua một vực sâu thăm thẳm, phía bên kia vực là một bãi trống lớn, sau bãi trống đó là một động khẩu, nhìn thôi cũng biết là do đại địa trùng tạo ra, cái đáng chú ý là phía trước động khẩu có một cái trụ đá, trên trụ phong ấn một thân ảnh khô quắt, dường như đã chết từ lâu.