Vô Thượng Sát Thần

Chương 1237: Tinh Thần Tức Nhưỡng




Đánh giá hai thanh Hung Đao trong tay, Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, so với Đồ Thần Đao, Đồ Lục Đao Hung Lệ Chi Khí căn bản không tính là gì, đơn giản liền là tiểu vu gặp đại vu.

Từ khi đột phá Chiến Đế cảnh, Tiêu Phàm cũng rất ít sử dụng Đồ Lục Đao, mà hiện tại Đồ Lục Đao không bằng thực lực Tiêu Phàm.

- Không thể không thừa nhận, Đồ Lục Đao thật đúng là giống Đồ Thần Đao.

Tiêu Phàm kết luận.

Vừa dứt lời, sự tình phát sinh khiến hắn rất ngạc nhiên, chỉ thấy Đồ Lục Đao trong tay trái đột nhiên bắt đầu nhanh chóng mục nát, biến thành một đống phế liệu rơi trên mặt đất.

Trong hư không lại có từng đạo từng đạo hắc sắc lưu quang hướng về Đồ Thần Đao hội tụ, Tiêu Phàm có thể rõ ràng cảm thụ Đồ Thần Đao tựa như dài hơn một chút.

Tiêu Phàm ngay từ đầu còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng mà cẩn thận dò xét lại là thật dài một chút xíu.

- Chẳng lẽ Đồ Thần Đao có thể thôn phệ Hồn Binh khác để phục hồi như cũ?

Tiêu Phàm kinh ngạc không thôi, lưu quang màu đen hắn mặc dù không biết là cái gì, nhưng nhất định là tinh hoa Đồ Lục Đao.

Nhìn thấy Đồ Lục Đao mục nát, Tiêu Phàm vẫn còn có chút đau lòng, dù sao Đồ Lục Đao cũng làm bạn hắn thật lâu.

Thu liễm tâm thần, lòng bàn tay Tiêu Phàm đột nhiên tiêu tán ra bạch sắc quang mang, bạch sắc quang mang rót vào bên trong Đồ Thần Đao, rất hiển nhiên Tiêu Phàm dùng lực lượng Bạch Thạch tu bổ Đồ Thần Đao.

Đối với lực lượng Bạch Thạch, Tiêu Phàm vẫn hết sức tự tin, lúc trước liền khe nhỏ Càn Đỉnh đều có thể sửa chữa, nghĩ đến Đồ Thần Đao này cũng hẳn sẽ như thế.

Bất quá làm Tiêu Phàm thất vọng là lực lượng Bạch Thạch xác thực có thể chữa trị Đồ Thần Đao nhưng tốc độ chậm đến cực hạn.

Sau nửa ngày, Đồ Thần Đao mới dài thêm chút, mà quang mang Bạch Thạch lại ảm đạm rất nhiều.

Tiêu Phàm vội vàng rút năng lượng Bạch Thạch về, Bạch Thạch đối với hắn có tác dụng lớn, dùng để chữa trị Đồ Thần Đao lại quá lãng phí.

Bất quá Tiêu Phàm cũng càng thêm hiếu kỳ phẩm giai Đồ Thần Đao, đoán chừng không kém Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, bất quá so với Bạch Thạch vẫn còn có chút không bằng.

Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm càng thêm hiếu kỳ Bạch Thạch là vật gì, hơn nữa, Tiêu Phàm phát hiện một vấn đề, Bạch Thạch tựa như cũng theo hắn trưởng thành mà mạnh lên, đồng thời vượt qua trước hắn.

- Chờ ta đột phá Chiến Thần cảnh sẽ chậm chậm luyện hóa Đồ Thần Đao cùng Càn Khôn Định Thiên Đỉnh.

Tiêu Phàm trầm ngâm, hàng phục Đồ Thần Đao, Tiêu Phàm cũng có thể khống chế nó, chỉ là phát huy uy lực có hạn mà thôi.

Ngẫm lại, Tiêu Phàm không tính đem Đồ Lục Đao thu nhập thể nội, mà vẫn đặt ở bên trong Hồn Giới.

Lúc này, ánh mắt Tiêu Phàm đặt ở khu tạp vật cuối cùng, nơi này đồ vật quá mức phức tạp, Tiêu Phàm căn bản lười nhác tìm kiếm từng cái, hơn nữa trong thời gian ngắn cũng phân biệt không rõ ràng những thứ kia là gì.

- Ta làm sao quên Bạch Thạch đây, nó là hảo thủ tầm bảo.

Tiêu Phàm vỗ trán một cái, tâm thần dẫn ra đá trắng, sau đó từ khu tạp vật từng cái đảo qua.

Tốc độ của hắn rất nhanh, bất quá làm hắn thất vọng là Hồn Lực đảo qua hơn phân nửa vật phẩm, Bạch Thạch vẫn bình tĩnh như thường, Tiêu Phàm cũng biết rõ, Bạch Thạch theo bản thân mạnh lên, giống những Cửu Phẩm Hồn Binh cũng đã thập phần bình thường.

Điểm này Tiêu Phàm cũng đành im lặng, khi hắn nghĩ đến bản thân liền thoải mái, hiện tại hắn nhìn Bát Phẩm Hồn Binh không phải cũng một dạng không để ở trong mắt sao.

- Ân?

Đột nhiên Bạch Thạch rung động một cái, Hồn Lực Tiêu Phàm vội vàng rút trở về.

Lúc này, ánh mắt hắn rơi vào một khối đồ vật lớn cỡ bàn tay, nhìn kỹ, cái này lại là một khối bùn đất thất thải rực rỡ.

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, một khối bùn đất cứ như vậy cũng xứng ở bên trong Hồn Giới của Tư Không Vũ?

Nhưng mà lúc Hồn Lực Tiêu Phàm rơi vào phía trên bùn đất Thất Thải vậy mà cảm thụ đến một cỗ sinh cơ vô cùng bàng bạc, Bất Hủ Lĩnh Vực trên người Tiêu Phàm tự động tản ra.

- Sinh cơ vậy mà so với ta lĩnh ngộ Bất Hủ Lĩnh Vực còn cường đại hơn?

Tiêu Phàm kinh hãi không thôi, sau đó hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì:

- Chờ đã, đồ tốt này dường như thấy qua ở đâu.

Có nghi hoặc, Tiêu Phàm trước tiên ở bên trong Tu La Truyền Thừa tìm kiếm, sau một lát Tiêu Phàm hít vào ngụm khí lạnh.

- Lại là Tinh Thần Tức Nhưỡng bên trong Tiên Thiên Tức Nhưỡng!

Tiêu Phàm lên tiếng kinh hô, khó nén kích động trong lòng.

Tiên Thiên Tức Nhưỡng chia làm rất nhiều loại, nhưng mỗi một loại Tiên Thiên Tức Nhưỡng đều trân quý, cho dù là Chiến Thần cũng coi như trân bảo.

Tiên Thiên Tức Nhưỡng mỗi giờ mỗi khắc hấp thu Linh Khí trong trời đất, cho nên sinh cơ cực kỳ nồng đậm, cho dù là thần dược sinh trưởng ở bên trên cũng dễ dàng sống được.

Tinh Thần Tức Nhưỡng là như thế, bởi vì nó không chỉ có thể ngưng tụ cùng hấp thu thiên địa linh khí, còn có thể hấp thu Tinh Thần Chi Lực, phẩm giai so với Tiên Thiên Tức Nhưỡng bình thường cao hơn.

Linh Dược cùng Linh Chu phía dưới nếu Cửu Phẩm sinh trưởng ở trên, dù là khô héo sắp chết cũng có thể trong nháy mắt phục sinh.

- Bảo bối, trở về làm một gốc thần dược thử xem.

Tiêu Phàm thở dài, sau đó Bạch Thạch đem khu tạp vật khác lại quét một lần, rốt cuộc không phát hiện thứ gì.

Tâm thần rời khỏi Hồn Giới, sau đó cởi Hồn Giới thay đổi cái của Tư Không Vũ, hơn nữa đem tất cả thứ bên trong Hồn Giới bản thân hắn để vào bên trong mai Hồn Giới này.

Trừ Đồ Thần Đao, mấy cái Thần Thạch cùng Tinh Thần Tức Nhưỡng lại bị Tiêu Phàm ném vào Tiểu Thiên Địa bên trong thể nội, đồ vật này rất trân quý, không thể tùy ý đặt ở bên trong Hồn Giới.

Làm xong tất cả những thứ này, Tiêu Phàm lại lấy ra mấy mai Hồn Giới, bên trong những Hồn Giới này có hai mai là của Độc Cô Mạc Trắc cùng Mộ Dung Lãng Trần, bất quá Tiêu Phàm cũng không có phát hiện đồ vật đặc biệt, cũng liền tùy ý quét mắt một vòng, liền toàn bộ ném vào bên trong Hồn Giới của hắn.

Những tư nguyên này hắn tự nhiên lợi dụng được, trở về cho Ảnh Phong bọn hắn, tạm thời có thể cho Tu La Điện gắng gượng qua một đoạn thời gian.

- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, đi trước tham gia Vạn Thánh Dược Điển rồi nói, vạn nhất thật có bảo bối gì thì sao?

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài, lại phát hiện chân trời đã hửng sáng.

Triệt hồi Hồn Giới, Tiêu Phàm liền đi ra ngoài, hôm nay là thời gian bắt đầu vòng thứ hai Vạn Thánh Dược Điển.

Cũng đúng lúc này, chỗ sâu phủ đệ Sở gia, Sở Lăng Tiêu ngồi bên trong một tòa tiểu viện nghe Nhị Trưởng Lão kể.

- Gia chủ, sự tình đại khái chính là như vậy, Phong Ấn Chi Địa xảy ra vấn đề, vô cùng có khả năng cùng người trẻ tuổi kêu Kiếm Hồng Trần có quan hệ.

Nhị Trưởng Lão trầm giọng nói.

Sắc mặt Sở Lăng Tiêu hơi có chút ngưng trọng, ngón tay đập mặt bàn, nói:

- Ngươi xác định phá Nhất Trọng Hồn Giới?

- Tám chín phần mười, lúc trước có một cỗ phong bạo to lớn, tất cả Hồn Giới đều rung động một cái.

Nhị Trưởng Lão khẳng định gật gật đầu:

- Mà bên trong quá trình này vừa lúc là hai người bọn hắn đi vào, chỉ là gia chủ bàn giao không thể ngăn cản lão đầu kia, chúng ta cũng liền...

Nhị Trưởng Lão kỳ thật rất muốn hỏi, lão đầu kia rốt cuộc là ai, dựa vào cái gì có thể tùy ý xuất nhập cấm địa Sở gia, hơn nữa còn có thể đi vào Phong Ấn Chi Địa.

Nếu như không phải Sở Lăng Tiêu ngăn cản, Nhị Trưởng Lão cùng người âm thầm thủ hộ cấm địa Sở gia đoán chừng sớm liền động thủ đối với Hề Lão.

- Người đó là ai ngươi cũng không cần quản, vòng thứ hai Vạn Thánh Dược Điển nhanh bắt đầu, sự tình Phong Ấn Chi Địa nói sau.

Sở Lăng Tiêu lắc đầu.

- Vâng, gia chủ.

Nhị Trưởng Lão cung kính gật đầu, sau đó biến mất ở bên trong tiểu viện.

- Hề lão đầu làm sao thường xuyên ra vào Phong Ấn Chi Địa đây? Chẳng lẽ hắn đã nghĩ ra biện pháp?

Sở Lăng Tiêu mị mị hai mắt, trước mặt Hề Lão một tiếng sư tổ, nhưng mà phía sau lại gọi thẳng lão đầu.

Trầm ngâm nửa ngày, trong mắt Sở Lăng Tiêu hiện lên một đạo tinh quang, âm thanh lạnh lùng nói:

- Có thể tìm ra biện pháp cũng là chuyện tốt, nếu như tìm không thấy, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục từ người bên trong tham gia Vạn Thánh Dược Điển tuyển chọn.