Vô Thượng Sát Thần

Chương 1854: Ngươi Tốt Nhất Đừng Chọc Ta




Bước vào trong phòng, một thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước mắt Tiêu Phàm, đáng tiếc, người này không phải là Cổ Nhược Trần, mà là nhị thúc của Cổ Nhược Trần, Các chủ Vạn Bảo Các - Cổ Thần Phong.

Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng trong lòng vẫn còn có chút hồi hộp.

"Tiểu hữu, đã lâu không gặp." Cổ Thần Phong đột nhiên quay người, nở nụ cười nhìn Tiêu Phàm.

Lần thứ nhất Cổ Thần Phong gặp Tiêu Phàm, vốn không đặt Tiêu Phàm ở trong lòng, trong lời nói tràn đầy khinh thường.

Nhưng lần này, thái độ của hắn lại thay đổi một trăm tám mươi độ.

Nếu như không biết cách Cổ Thần Phong làm người, Tiêu Phàm thật sự sẽ nghĩ Cổ Thần Phong nhiệt tình đối với mình, nhưng hắn biết, dưới khuôn mặt tươi cười kia của Cổ Thần Phong cất giấu một thanh đao, tùy thời đều có thể lấy tính mạng của hắn.

"Không phải Nhược Trần huynh tìm tại hạ sao, xem ra là tại hạ đã đi nhầm phòng, Cổ các chủ, quấy rầy." Tiêu Phàm không muôn cùng Cổ Thần Phong nói tiếp, quay người chuẩn bị rời đi.

Cổ Thần Phong thấy thế, sau trong đáy mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì bình tĩnh, nói: "Tiểu hữu nếu đã tới sao không ngồi xuống cẩn thận nói chuyện."

"Không cùng đạo không thể nói chuyện." Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Từ khi bắt đầu, Tiêu Phàm đã nhận định sẽ không cùng một con đường với Cổ Thần Phong, Cổ Thần Phong thậm chí còn tìm người giết hắn, chỉ dựa vào điểm này, hai người cũng đã là địch nhân.

Tiêu Phàm cũng biết, Cổ Thần Phong tìm hắn đến, chắc chắn muốn hắn thần phục Cổ Thần Phong, hoặc ít nhất cũng là quân cờ để Cổ Thần Phong sử dụng.

Không tính đến việc Tiêu Phàm đã đồng ý với Cổ Nhược Trần, nên không thể nào đồng ý với hắn, Tiêu Phàm cũng không có khả năng thần phục hoặc là tương trợ một kẻ muốn giết mình.

"Ngươi không sợ chết sao?" Lông mày Cổ Thần Phong nhíu lại, hết lần này đến lần khác Tiêu Phàm đều không thèm nhìn hắn, điều này khiến hắn sao có thể ẩn nhẫn được?

Trong thiên hạ này, chỉ có hai người có thể khiến hắn để ở trong lòng, một là Tiếu Thương Sinh, một người nữa là người kia ở Tu La Sơn.

Tiêu Phàm chẳng qua là một tên tiểu tử không rõ lai lịch, không biết xuất hiện từ nơi nào, Cổ Thần Phong sao có thể e ngại được?

Tiêu Phàm nghe vậy, bỗng ngừng thân hình.

Cổ Thần Phong thấy thế, trên mặt hiện lên nụ cười, nói: "như vậy mới đúng chứ, có lẽ chúng ta..."

Cổ Thần Phong còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ hãi, chỉ có thể nói, hắn căn bản không hiểu rõ Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm không phải loại người để kẻ khác uy hiếp, đừng nói Cổ Thần Phong chỉ là Chiến Thần cảnh, cho dù hắn là Thiên Thần thì cũng có sao?

Không đợi Cổ Thần Phong nói xong, tiếng nói lạnh lùng của Tiêu Phàm đã vang lên: "Ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Ngữ khí băng lãnh, con ngươi đen nhánh, hắn đâu có sợ hãi, trên thân hắn còn phóng ra sát khí như có như không.

Tựa như chỉ cần Cổ Thần Phong nói thêm câu nữa, Tiêu Phàm sẽ cùng hắn liều mạng.

Nụ cười trên mặt Cổ Thần Phong trong nháy mắt cứng đờ, hắn phát hiện, Tiêu Phàm so với tưởng tượng của hắn còn muốn khó chơi hơn nhiều, cũng là không có khả năng thần phục hắn.

"Phải thì như thế nào?" Cổ Thần Phong ngồi trên ghế, thần sắc khôi phục lại vẻ ngạo mạn.

Ta cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn, vậy cũng đừng trách lão tử không khách khí, một tiểu tử mà thôi, lông tóc còn chưa mọc đủ, Cổ Thần Phong ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm.

Lão tử đã nhiều lần nể mặt ngươi, ngươi không để ý thì cũng thôi đi, lại còn dám khinh thường ta?

Cổ Thần Phong vốn là loại người cao cao tại thượng, khi nãy coi như hắn đã tốt tính, đáng tiếc Tiêu Phàm lại không lĩnh tình, hắn tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục không cần mặt mũi.

Mềm không được, tất nhiên là tới cứng.

"Ngươi tốt nhất chớ chọc ta." Thần sắc Tiêu Phàm lạnh nhạt, căn bản không có ý tứ sợ hãi.

Tiêu Phàm từ xưa tới nay không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, cho dù sau lưng ngươi có Cổ gia thì như thế nào, nước xa không cứu được lửa gần, chỉ cần là Chiến Thần cảnh, hắn đều không sợ.

Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Phàm liền hất áo bào, trực tiếp đi ra ngoài, ngay cả con mắt cũng không liếc Cổ Thần Phong một cái, từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía Cổ Thần Phong.

Bởi vì đã xác nhận Cổ Thần Phong từ đầu, Tiêu Phàm không nghĩ tới dừng lại lần nữa, làm xong động tác tùy thời rời đi.

Cổ Thần Phong cắn răng nghiến lợi nhìn Tiêu Phàm rời đi, sát khí đáng sợ từ trên người hắn tràn ra, một bàn tay nổi giận đập xuống, một cái bàn bên người hắn trực tiếp hóa thành bột mịn.

Giận!

Giận không gì sánh được!

Cổ Thần Phong từ khi trở thành Các chủ Vạn Bảo Các ở Thiên Địa Lao Ngục đến nay, còn chưa nhận qua uất ức như thế, càng không có một tên tiểu bối nào dám khinh thường qua.

Nhưng mà, cùng một ngày hôm nay hắn lại trải qua hai chuyện này, điều này khiến Cổ Thần Phong sao có thể không giận?

Nhất là câu nói kia lúc Tiêu Phàm rời đi "Ngươi tốt nhất chớ chọc ta" càng làm cho Cổ Thần Phong không kìm nổi lửa giận trong lòng.

Ngươi cho là ngươi là ai, lại dám cùng ta nói như vậy!

Cho dù Tiếu Thương Sinh hay vị kia ở Tu La Sơn, cũng không dám nói như vậy với mình.

Sau một lát, lửa giận trong lòng Cổ Thần Phong mới hạ xuống, hắn phát hiện, mình tức giận với một tên tiểu bối, sẽ đánh mất thân phận của mình.

Két một tiếng, cửa phòng mở ra, lại là Vương bá đi đến, hắn đứng tại cổng, làm một động tác cắt cổ nói: "Nhị gia, có cần đem tiểu tử này..."

"Yên tâm, chờ hôm nay qua đi, không chỉ hắn phải chết, một số người khác cũng phải chết." Trong mắt Cổ Thần Phong phóng ra tia sáng lạnh lẽo, tất cả lửa giận đều biến thành hàn ý, sau đó phất phất tay nói: "Đi sắp xếp đi!"

Thần sắc Vương bá lấp loé không yên, cuối cùng thở dài, cung kính gật đầu nói: "Rõ!"

Nói tới Tiêu Phàm sau khi rời khỏi gian phòng của Cổ Thần Phong, vẻ lạnh lùng trên mặt chậm rãi hạ xuống, khôi phục lại bình tĩnh, khóe miệng càng nhếch lên một độ cong quỷ dị, trong lòng trầm ngâm nói: "Cổ Thần Phong quả nhiên âm hiểm, chỉ là vô duyên vô cớ gọi ta đến sao?"

Giờ phút này, trong thân thể Tiêu Phàm, lại là có một tia nhỏ bé như sợi tóc không thể nhận ra đang du đãng, lan tràn tới mỗi một tế bào trong cơ thể hắn.

Những nơi dây tóc đi qua, sinh cơ của tế bào chậm rãi bị phá hủy, hơn nữa tựa như bệnh dịch, không ngừng khuếch tán ra bộ phận khác.

Nếu như mặc cho những dây tóc này tồn tại, có lẽ không bao lâu, Tiêu Phàm sẽ không bệnh mà chết đi.

Mấu chốt nhất là, những dây tóc này còn hiện lên bên ngoài thân hắn chậm rãi phiêu tán, bị gió quét qua, dây tóc lập tức tan thành mây khói, tựa như chưa từng xuất hiện qua.

"Độc thật quỷ dị, gặp gió thì tan, nếu như bị nhốt trong một căn phòng, là có thể mượn không khí khuếch tán và truyền bá?" Trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh không thôi.

Từ khi vừa mới bắt đầu, Tiêu Phàm nhìn thấy Cổ Thần phong, hắn không tin Cổ Thần Phong chỉ muốn lôi kéo hắn, cho nên đã cảnh giác.

Bởi vì một khi mình không đáp ứng yêu cầu của Cổ Thần Phong, Cổ Thần Phong chắc chắn sẽ không để cho mình bình yên rời đi.

Chỉ là Tiêu Phàm không nghĩ tới, Cổ Thần Phong lại âm thầm dùng độc đối phó với mình, dù hắn biết Cổ Thần Phong không có lòng tốt, nhưng cũng căn bản không phát hiện ra loại độc này.

Nghĩ đến việc này, Tiêu Phàm không khỏi rùng mình một cái, nếu như không phải Thí Thần nhắc nhở hắn, hắn thật sự có khả năng trúng kế của Cổ Thần Phong.

Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm tức giận như thế, Cổ Thần Phong muốn lôi kéo mình, vậy mà ngay từ đầu đã hạ độc, thật sự cho rằng Tiêu Phàm ta dễ bắt nạt sao?

Cổ Thần Phong không biết là, nếu như không phải hắn hạ độc, Tiêu Phàm cũng sẽ không quả quyết như thế.

Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng là không có khả năng hợp tác với Cổ Thần Phong, dù sao Cổ Thần Phong tìm người muốn giết hắn, có một số người ngay từ đầu đã được định sẵn là địch nhân.

"Công tử, ngươi không sao chứ." Đột nhiên, một giọng nói kéo suy nghĩ của Tiêu Phàm lại, lại là nhìn thấy đám người Kiếm La tiến lên đón.

Bên cạnh mấy người, còn có thêm một thanh niên mặc áo trứng, thanh niên này không phải ai khác, chính là Cổ Nhược Trần.

"Cổ huynh, thật có lỗi, để cho ngươi chờ lâu." Trên mặt Tiêu Phàm hiện lên nụ cười nói, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.