Vô Thượng Sát Thần

Chương 1975: Thời Khắc Kinh Hồn




Cũng khó trách Kiếm La kinh ngạc như vậy, lần trước Tiêu Phàm mới lĩnh ngộ Sinh Tử Áo Nghĩa đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong, lúc này mới chẳng bao lâu, lại lĩnh ngộ mười thành Tu La Áo Nghĩa.

Hắn phát hiện, thiên phú của Tiêu Phàm quá ghê ghớm, lĩnh ngộ sức mạnh Áo Nghĩa cũng đơn giản như ăn cơm uống nước.

Hơn nữa, vận khí của Tiêu Phàm cũng tốt kỳ lạ, luôn luôn có thể trong lúc mấu chốt lĩnh ngộ một vài thứ.

Nhưng có một điểm khiến Kiếm La bọn họ không khỏi không bội phục Tiêu Phàm, đó chính là Tiêu Phàm có thể tu luyện mọi lúc mọi nơi, đây là điều mà tuyệt đại đa số tu sĩ không làm được, và không dám làm.

Bọn họ không biết rằng, Tiêu Phàm có được nhất tâm đa dụng, đương nhiên sẽ không lo lắng người khác đánh lén, hơn nữa hắn lập tức có thể rời khỏi trạng thái tu luyện, điều này cũng đồng nghĩa không phải tuyệt đại đa số người làm được.

Theo huyết hải cuồn cuộn bên dưới Tiêu Phàm, trong phạm vi mấy chục dặm tất cả xương khô vong linh bỗng nhiên nổ tung, huyết sắc hồn hỏa xen lẫn oán khí đầy trời ập về phía Tiêu Phàm.

Tất cả tất cả những thứ tạp nham pha trộn đều bị Thí Thần nuốt vào cơ thể, quanh thân Tiêu Phàm tỏa ra khí tức vô cùng phách tuyệt.

Kiếm La bọn họ đã thối lui đến mấy dặm, đứng xung quanh bảo vệ Tiêu Phàm, sợ chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Quá trình này kéo dài khoảng không đến thời gian uống cạn nửa chén trà, trạng thái của Tiêu Phàm dẫn động tới tâm trí của mọi người.

Nơi xa, tiếng va chạm kịch liệt lại tiếp tục, hơn nữa còn đang nhanh chóng áp sát tới nới này, hai luồng khí tức cường tuyệt tràn ngập trong tim mọi người, thần sắc đám người Kiếm La cũng trở nên hết sức trầm trọng.

"Đề phòng!" Lúc này, Kiếm La đột nhiên hét lớn một tiếng, lách mình liền xuất hiện tại một nơi khác, đó chính là phía hai luồng khí tức đang đến gần kia.

Hồi lâu, hai thân ảnh rốt cục tiến vào tầm nhìn của Kiếm La bọn họ, đám người cơ hồ đồng thanh kêu lên: "Trọc Thiên Hồng!"

Không sai, một người trong trận chiến nơi xa đó không phải ai khác, chính là Trọc Thiên Hồng, chỉ là thời khắc này Trọc Thiên Hồng đã biến thành bản thể Trọc Mệnh Thiên Vĩ.

Đối diện hắn là một con huyết sắc khô lâu cao mấy trượng, xương khô hình sói, quanh thân tản ra một luồng oán khí ngập trời, dù là cách xa hơn mười dặm, cũng khiến cho lòng người sợ hãi khôn nguôi.

Trong đầu Khô Lâu Cự Lang bốc lên một vùng hỏa diễm đỏ tím, chính là ngọn hỏa diễm đó, khiến lông mày đám người Kiếm La đều kém chút cháy xẹm.

Có điều, Trọc Thiên Hồng lại không có bất gì e ngại gì, hắn đang điên cuồng công kích Khô Lâu Cự Lang, muốn cướp đoạt huyết sắc hỏa diễm trên đầu nó.

Hai hung thú vừa chiến đấu, vừa tới gần phía Tiêu Phàm, chân trời đều sắp muốn sụp đổ.

"Trọc Thiên Hồng đột phá Thiên Thần cảnh rồi?" Chiến La kinh ngạc nói, giờ phút này khí tức trên thân Trọc Thiên Hồng tán phát ra, quá mạnh, mạnh đến ngay cả Chiến La cũng có chút e ngại.

Thiên Thần, đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết, là ước mơ tha thiết của nhiều ít tu sĩ Chiến Thần cảnh.

Nếu như Trọc Thiên Hồng có thể tiến tới một bước này, bọn họ nói không hâm mộ đó là điều không thể nào, chỉ là loại kỳ ngộ này, cũng không phải là người nào đều có thể đạt được.

"Không phải, hắn chưa đột phá Thiên Thần cảnh!" Kiếm La lắc lắc đầu nói. "Đột phá Thiên Thần cảnh, không phải là một hai ngày có thể làm được ngay, chỉ dung hợp mệnh cách và thần lực chi tinh, đã cần thời gian rất dài."

"Không sai, vậy hắn đây là?" Chiến La có chút nhìn không thấu.

"Là hắn vừa mới hấp thu những hồn hỏa kia, bên trong hồn hỏa ẩn chứa những oán khí khi còn sống của những cười giả đã chết đó, công tử không phải đã nói sao, những oán khí kia thế nhưng là Thiên Thần cảnh, cho nên khí tức mới có thể khủng bố như vậy." Kiếm La ngưng tiếng nói.

"Công tử còn đang tu luyện, bất luận như thế nào, cũng không thể để bọn họ tới gần nơi này!" Tiếu Thiên Dương cất tiếng, trong tay cầm trường kiếm lạnh lùng nhìn Trọc Thiên Hồng và Khô Lâu Cự Lang kia.

"Không sai, Trọc Thiên Hồng nuốt quá nhiều oán khí, hắn đã đánh mất lý trí, chắc chắn đã điên cuồng." Kiếm La cũng gật đầu, nhìn về phía xa chuẩn bị nghênh đón.

Đám người mặc dù đều hứng chịu trọng thương, nhưng cũng không lui lại nửa bước, tất cả đều thủ hộ trước người Tiêu Phàm.

Sau mấy hơi thở, hai hung thú rốt cục tới gần, Khô Lâu Cự Lang nổi giận gầm lên một tiếng, một cái móng vuốt hướng phía Tiêu Phàm vươn tới, sát phạt chi khí tỏa ra, bộc phát sức mạnh vô vàn đáng sợ.

Nó cũng không có ý thức gì, có lẽ là bản năng cảm thấy Kiếm La những người này dễ dàng giết hại, cho nên điên cuồng đánh tới phía bên này.

"Chuẩn bị chiến đấu!" Kiếm La hét lớn một tiếng, làm xong chuẩn bị xuất thủ.

Bùm bùm…!

Nhưng, cũng tại thời điểm này, một đầu xúc tu của Trọc Thiên Hồng đột nhiên ngăn cản móng vuốt của Khô Lâu Cự Lang, việc này khiến Kiếm La bọn họ có chút sững lại.

Chẳng lẽ Trọc Thiên Hồng còn có nhận thức? Hắn không phải điên rồi sao?

Móng vuốt của Khô Lâu Cự Lang mặc dù bị xúc tu của Trọc Thiên Hồng chặn, nhưng móng vuốt của Khô Lâu Cự Lang quá mức sắc bén, trực tiếp chặt đứt xúc tu, máu tươi phun ra ngoài.

"Gào!!!" Trọc Thiên Hồng kêu lên thảm thiết.

Tới gần xem xét, mới phát hiện toàn thân Trọc Thiên Hồng đều là vết thương chồng chất, đau thương vô cùng, nếu luận về sức chiến đấu, hắn hiển nhiên không phải đối thủ của Khô Lâu Cự Lang.

Nếu như không phải sức khôi phục kinh người, Trọc Thiên Hồng đoán chừng đã sớm chết trong tay Khô Lâu Cự Lang.

Khô Lâu Cự Lang dù là đã chết đi vô số năm tháng, chỉ có một sợi tàn niệm yếu ớt, nhưng hắn đã từng là siêu việt Thiên Thần, thực lực cũng không phải Chiến Thần cảnh có thể địch nổi.

Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm sở dĩ hãm hại Lạnh Đồng, từ sau khi hắn đạt được bản cấu trúc của Tu La Sơn, cứ tiến hành nghiên cứu, biết được những nơi nguy hiểm, những nơi không nguy hiểm.

Dựa theo tiêu chí trên bản cấu trúc của Tu La Sơn, tận cùng của cổ lộ này, hẳn là chôn giấu một nhân vật vô cùng mạnh mẽ.

Mấy ngày trước lại hé mở một chút tin tức từ Tu La truyền thừa, hắn lờ mờ có thể đoán được điều gì đó, mới biết tận cùng của cổ lộ, đã từng chôn cất một nhân vật cự phách, một tồn tại đã từng hô phong hoán vũ mấy vạn năm trước.

Nếu như không phải Trọc Thiên Hồng nổi điên, nếu Lãnh Đồng bước nhầm vào phần mộ kia, rất có thể sẽ bị Khô Lâu Cự Lang giữ lại nơi này.

"Trọc Thiên Hồng!" Kiếm La lo lắng kêu to, xém chút nhịn không được xông lên.

"Đừng tới đây, đối thủ của hắn là ta!" Giọng nói Trọc Thiên Hồng khàn khàn vang lên, giống như điên cuồng, dù không phải là đối thủ, hắn cũng đang liều mạng kiên trì.

Mấy cái xúc tu vung ra, gắt gao cuốn lấy Khô Lâu Cự Lang, không cho nó mảy may tới gần Tiêu Phàm.

"Gào…"

Khô Lâu Cự Lang dường như cũng vô cùng nổi giận, hồn hỏa đỏ ngầu kia của nó bốc lên càng thêm hừng hực, hai khe đồng tử nhìn trừng trừng Tiêu Phàm, tựa như hận không thể lập tức xông lên nuốt lấy Tiêu Phàm.

Chỉ một thoáng, sức mạnh của Khô Lâu Cự Lang tăng vọt, quanh thân sinh ra từng đạo huyết sắc phong nhận, trực tiếp chặt đứt toàn bộ xúc tu của Trọc Thiên Hồng.

Sau đó, Khô Lâu Cự Lang làm một động tác hổ vồ, gào thét tấn công về phía đám người Tiêu Phàm, đám người Kiếm La đại biến, nháo nhào xông lên.

Nhưng lúc này, miệng Khô Lâu Cự Lang phun ra một đạo huyết quang, hóa thành vô số lưỡi đao chém về phía Kiếm La bọn họ, uy lực và tốc độ kia, khiến Kiếm La bọn họ gần như tuyệt vọng.

Mấy người dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng tránh thoát công kích của những lưỡi dao màu đỏ kia, nhưng khô lâu Cự Lang lại thừa cơ vọt tới, vung móng vuốt giận dữ xuống, muốn đem Tiêu Phàm xé thành mảnh nhỏ.

Một kích này, đừng nói Tiêu Phàm đang trong tu luyện, coi như hắn toàn lực ứng phó, đoán chừng cũng chưa hẳn là đối thủ.

"Công tử!" Trọc Thiên Hồng và Kiếm La bọn họ tất cả đều kinh hoảng kêu to, đồng thời dùng hết toàn lực nhào tới chỗ của Tiêu Phàm, hai mắt đỏ bừng như máu.

Đáng tiếc, tốc độ của Khô Lâu Cự Lang lại vô cùng tấn mãnh, đừng nói bọn họ vốn dĩ không phải là đối thủ, coi như bọn họ đủ cường đại, cũng chưa chắc có thể ngăn cản Khô Lâu Cự Lang giết Tiêu Phàm.

Trong mắt đám người Kiếm La lộ ra vẻ tuyệt vọng, lúc này, bọn họ hoàn toàn không biết ai có thể cứu được Tiêu Phàm, đám người Kiếm La đã không đành lòng mà nhắm hai mắt lại.