Vô Thượng Sát Thần

Chương 1989: Thời Gian Áo Nghĩa




Con ngươi Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào Thần Vô Tâm, đáy mắt lóe qua một tia quái dị, Thần Vô Tâm lại coi thi thể của Đại trưởng lão là Thần Vô Tận, thật đúng là buồn cười.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải hắn biết rõ chân tướng sự tình, có lẽ giờ phút này đã cùng Thần Vô Tâm ra tay đánh nhau.

Dù sao, hắn đi tới Tu La Sơn, vốn là vì truyền thừa của Tu La Vương mà đến.

Thần Vô Tâm nhanh chóng tìm tòi xung quanh thi thể Đại trưởng lão, nhưng thần sắc của hắn càng ngày càng sốt ruột, bởi vì căn bản không tìm được thứ gọi là Tu La truyền thừa.

Cũng đúng lúc này, vô số linh hồn phân thân của Tiêu Phàm từ bên trong trắc điện đi ra, hòa làm một thể với Tiêu Phàm.

Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, đồ vật trong tám tòa trắc điện đều bị Tiêu Phàm lấy không còn, hắn cũng như ý lấy được Sơn Thần Ấn, lời nguyền trên huyết mạch của Nhạc Nhân tộc xem là đã có thể giải quyết.

“Không thể nào, tại sao lại không có, tại sao lại không có?!” Sắc mặt của Thần Vô Tâm càng ngày càng khó coi.

Hắn đã tìm khắp nơi này mấy lần, ngoài một thanh Ma La kiếm kia, cũng không nhìn thấy đồ vật khác, lại càng không cần phải nói tới cái gọi là truyền thừa của Tu La Vương.

“Nhất định là bên trong trắc điện!” Con ngươi Thần Vô Tâm đột nhiên chuyển sang tám cái trắc điện, sau đó thân hình lóe lên tiến vào một cái.

Nhưng mà, bên trong đã không có vật gì, tất cả đồ vật bên trong đã bị Tiêu Phàm lấy đi.

Thần Vô Tâm liên tục kiểm tra tám trắc điện một lần, bên trong đừng nói truyền thừa của Tu La Vương, một cọng lông cũng không có.

“Là ngươi, ngươi lấy được truyền thừa của Tu La Vương!” Con ngươi băng lãnh cảu Thần Vô Tâm bỗng nhiên chuyển sang Tiêu Phàm, lộ ra vô tận điên cuồng.

“Ta vẫn đứng ở nơi này, ngươi cảm thấy ta sẽ lấy được truyền thừa của Tu La Vương sao?” Tiêu Phàm chớp chớp hai mắt.

Khi nãy hắn vì phòng ngừa Thần Vô Tâm đổ oan, cố ý chỉ để linh hồn phân thân tiến vào trắc điện, bản thể vẫn đứng ở trung ương đại điện không nhúc nhích.

Sự thật chứng minh, quyết định của Tiêu Phàm là chính xác!

Nhưng Thần Vô Tâm lại không cho rằng như thế, sắc mặt lộ ra mấy phần dữ tợn, từng bước một đi đến phía Tiêu Phàm, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, lạnh giọng nói: “Giao truyền thừa của Tu La Vương ra, ta tha cho ngươi khỏi chết!”

“Tha ta không chết?” Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, hắn không nghĩ tới Thần Vô Tâm cũng bá đạo như thế, chẳng lẽ thực coi là mình là một quả hồng mềm sao?

“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng!” Thần Vô Tâm đã nhận định Tiêu Phàm lấy đi truyền thừa của Tu La Vương, nên mặc kệ Tiêu Phàm tranh luận.

Coi như Tiêu Phàm không lấy truyền thừa của Tu La Vương, hắn cũng không cam tâm, hắn chỉ lấy được một thanh kiếm, mà Tiêu Phàm lại lấy được đồ vật trong tám cái trắc điện.

Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống, không sợ hãi nói: “Cơ hội là bản thân tranh thủ, không phải người khác cho, ngươi muốn nuốt lời, ta phụng bồi là được!”

Đừng nói chỉ là Thần Vô Tâm, ngay cả Tu La sơn chủ hắn cũng không sợ, trừ phi Thần Vô Tâm thực sự bước qua cánh cửa Chiến Thần cảnh, đạt tới Thiên Thần cảnh.

Lúc này hắn mới phát hiện, cũng may bản thân lưu lại thủ đoạn, trước đó khôi phục thương thế, muốn đánh, hắn hoàn toàn có thể thỏa thích đánh một trận.

“Nêu ngươi đã tự tìm cái chết, vậy ta sẽ thành toàn ngươi!” Thần Vô Tâm lạnh như băng nói.

Vung tay lên, từng đạo kiếm mang xông thẳng tới Tiêu Phàm, kiếm khí phong bạo đáng sợ quét sạch cả tòa đại điện, sức mạnh chém giết đến hư không cũng không chịu nổi.

Sắc mặt Tiêu Phàm khẽ trầm xuống một cái, hừ lạnh một tiếng, quanh thân lập tức xuất hiện một kết giới kiếm, ngăn cản tất cả kiếm khí kia ở ngoài.

"Giết!"

Thần Vô Tâm gầm lên một tiếng, căn bản không có dự định ngừng tay, không lấy được truyền thừa của Tu La Vương, khiến hắn gần như điên cuồng, đưa tay chém ra một kiếm.

Đi tới giới này, hắn đối với việc đạt được truyền thừa của Tu La Vương vô cùng tự tin, nếu như lại tay không mà quay về, chính hắn không cam tâm, tộc nhân của hắn đều sẽ xem thường hắn.

Phải biết, hắn được mệnh danh là thiên tài của Tu La Vương Tộc vạn năm khó gặp, nếu hắn chỉ cầm một thanh Ma La kiếm trở về, đoán chừng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Tu La Vương Tộc.

Thân thể Tiêu Phàm giống như chim yến, nhè nhàng lùi ra ngoài đại điện.

"Ngươi trốn không thoát đâu!" Thần Vô Tâm nhanh chóng lại gần, tốc độ vô cùng nhanh.

Tiêu Phàm chỉ cảm giác được một sức mạnh vô cùng đáng sợ đánh giết mãnh liệt, kiếm khí tung hoành khắp hư không, cơ hồ phong bế tất cả đường lui của hắn.

"Trốn? Ta có cần phải trốn sao?"

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, hắn cũng phải nhìn xem, thân là một trong tam đại công tử ở Thiên Địa Lao Ngục, Thần Vô Tâm, so với Tiếu Thiên Cơ cùng Cổ Nhược Trần như thế nào.

Tu La Kiếm khẽ run lên, tiếng kiếm rít vang vọng hư không, từng đạo kiếm khí gợn sóng dập dờn, cùng kiếm khí của Thần Vô Tâm kịch liệt đụng vào nhau.

Sau đó thân thể hắn nhanh chóng rút lui, Thần Vô Tâm cực tốc đuổi theo.

Bên ngoài, đám người Kiếm La vẫn lẳng lặng chờ đợi, đột nhiên cảm nhận được bên trong đại điện truyền đến ba động, sắc mặt tất cả mọi người khẽ trầm xuống.

Không đợi đám người lấy lại tinh thần, hai đạo thân ảnh trong nháy mắt từ bên trong đại điện bắn ra, sau đó, từng đạo kiếm khí sắc bén quét sạch hư không.

"Công tử!" Đám người Kiếm La kinh hãi, bọn hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm cùng Thần Vô Tâm lại đánh nhau.

“Giết bọn hắn! Một tên cũng không để lại!” Thần Vô Tâm quát chói tai, vũ động Ma La kiếm trong tay, tốc độ càng lúc càng nhanh, không ngừng xông tới Tiêu Phàm, muốn chém chết Tiêu Phàm.

Thuộc hạ của Thần Vô Tâm nghe vậy, không chút do dự nào, nhào về phía bọn Kiếm La.

“Hay cho câu ‘Một tên cũng không để lại’! Tu La Vương Tộc vô sỉ, Tiêu mỗ hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.” Sát tâm của Tiêu Phàm cũng nổi lên, quanh thân kiếm khí càng hung mãnh lăng lệ hơn.

Đột phá đến cảnh giới bây giờ, cũng chỉ có Thần Vô Tâm cấp bậc thiên tài, mới có thể để cho hắn cảm nhận được áp lực.

Tu La Kiếm trong tay biến hóa càng lúc càng nhanh, quanh thân Vô Tận Chi Hỏa mãnh liệt không thôi, trường kiếm vũ động ở giữa, hỏa diễm bay quanh, phong tỏa tứ phương.

“Tuế Nguyệt Vĩnh Hằng!”

Thần Vô Tâm quát nhẹ một tiếng, một kiếm giận dữ bổ xuống, kiếm mang màu trắng chiếu sáng chân trời, một kiếm này nhìn như rất chậm, lại nhanh đến cực hạn.

“Thời Gian Áo Nghĩa?” Con ngươi Tiêu Phàm khẽ co rụt lại, chân đạp Thái Huyền Thần Du Bộ nhanh chóng thối lui, trong lòng nhấc lên vô số kinh hãi.

Thời Gian Áo Nghĩa, đây chính loại lực Áo Nghĩa huyền diệu nhất, có tin đồn, sau khi Áo Nghĩa viên mãn, có thể ngắn ngủi cải biến tốc độ thời gian trôi qua trong một phạm vi.

Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn mà thôi, nhưng lĩnh ngộ Thời Gian Áo Nghĩa, tương đương với nắm giữ thời gian cực tốc, việc này tuyệt đối không phải nói suông.

Phụt một tiếng, đầu vai Tiêu Phàm phun máu tươi, hắn đã lĩnh ngộ Thái Huyền Thần Du Bộ đệ nhị trùng, tốc độ không kém gì Thiên Thần tiền kỳ, nhưng vẫn bị một kiếm này đánh trúng.

Tiêu Phàm rốt cục thấy được Thần Vô Tâm mạnh mẽ và kinh khủng thế nào, trên đời này, người có thể lĩnh ngộ Thời Gian Áo Nghĩa, tuyệt đối là phượng mao lân giác.

“Lưu Quang Tuế Nguyệt!”

Thần Vô Tâm lại quát nhẹ một tiếng, hắn sẽ không cho Tiêu Phàm có cơ hội thở dốc, đưa tay đánh ra một chưởng, một chưởng này nhìn như vô cùng bình thường, nhưng quỷ dị là, không gian bên trong đều biến thành chậm chạp.

Kỳ thật cũng không phải thực sự biến đổi thời gian, bằng vào Thời Gian Áo Nghĩa còn không thể làm được, trừ phi lĩnh ngộ pháp tắc trong truyền thuyết.

Nhưng loại hạn chế tốc độ người khác, tăng tốc độ bản thân lên, cùng với việc thay đổi thời gian cũng có tác dụng tương đương.

Từ đằng xa nhìn lại, động tác của Tiêu Phàm tựa như trở thành chậm chạp, thân thể phảng phất như bị gông cùm xiềng xích trói buộc.

Đối mặt một chưởng này, Tiêu Phàm đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất lực, trong đó không chỉ có hàm chứa Thời Gian Áo Nghĩa, hơn nữa còn là Thần Thông, uy lực tuyệt luân.

"Ngự!"

Tiêu Phàm không chút do dự điều động sức mạnh của tiểu thiên địa, thi triển ra Thần Thông Ngự, một thoáng thời gian, một luồng sức mạnh mang tính chất hủy diệt từ quanh thân Tiêu Phàm bạo phát ra.

Hư không đông kết cùng chưởng cương không ngừng vỡ nát, thân thể Tiêu Phàm hành động tự nhiên, điều này khiến hắn nhẹ thở phào.

"Thần thông? Cũng không chỉ ngươi có!" Thần Vô Tâm lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng hiện ra một tia khinh thường.